Chương 4 : Chúc mừng , anh được tự do !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lo liệu xong hậu sự của ông nội , Sở Ca một mình trở lại phòng ngủ, ngồi cùng cô là Lãnh Hi Trạch cùng chung ba năm trên giường cưới.............

Trong ba năm này, cô cùng hắn cùng ngủ một giường, lại mỗi người một ngả. Trước kia cô vẫn cho là chấp nhất cũng không có cái gì không tốt, cô tin tưởng, chỉ cần mình kiên trì, liền nhất định sẽ chờ đến Lãnh Hi Trạch đối với cô hồi tâm chuyển ý.

Nhưng là bây giờ cô mới hiểu được, quá mức cố chấp, liền trở thành con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Yêu, cũng không phải là chờ đợi, càng không phải là bố thí, hắn đã không cách nào yêu cô, vậy liền buông tay, đem hắn trả lại tự do đi!

Nghĩ như vậy, cô lấy điện thoại di động ra, nhảy ra số của hắn, chỉ nhắn cho hắn phát ngắn ngủi sáu chữ: " Chúc mừng, anh được tự do "!

Yên lặng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, khóe mắt lại nước mắt giàn giụa, đến cùng, cô vẫn không nỡ.

Nhưng tương lai đường còn rất dài, cô quyết định muốn rời khỏi hắn, đi ra bên ngoài thế giới đi xem một chút. Có lẽ, cô  sẽ sống đến không có hiện tại mệt mỏi như vậy.

Chỉ là tự thân thay giặt quần áo, lại một lần cuối cùng nhìn căn phòng cô đã ở sống ba năm này, sau đó đầu cô cũng không quay đầu lại rời đi nơi đó.

  Lãnh Hi Trạch sau khi trải qua một hội nghị quan trọng, trở lại văn phòng, hắn có chút vẻ mệt mỏi, đột nhiên nhớ tới cô. Giống như mấy ngày nay thời giannhớ tới cô đặc biệt nhiều, khi thấy cô vì ông nội khóc đến tê tâm liệt phế như vậy , hắn lại  có loại kích động muốn đem cô ôm vào trong lòng.

Lấy điện thoại di động ra, phát hiện cô  vậy mà gửi tới một đầu tin nhắn. Trong ấn tượng, cô cho tới bây giờ đều không có gửi cho hắn quá một tin ngắn , một loại dự cảm không tốt trong nháy mắt bao phủ hắn.

Quả nhiên, khi hắn thấy được cô gửi tới mấy  chữ kia , nội tâm của hắn bất an càng rộng.

Không có suy nghĩ nhiều, hắn đứng dậy xông ra văn phòng Tổng giám đốc.

- " Tổng giám đốc, ngài đi nơi nào? Ngài lập tức còn có một hội nghị quan trọng! " Lưu Hạo Nam thấy Lãnh Hi Trạch giống như một trận gió từ bên cạnh mình chạy qua, thế là đứng dậy nhắc nhở.

- " Hội nghị hủy bỏ! " Lãnh Hi Trạch chỉ là nói một cách đơn giản mấy chữ, liền biến mất ở trong thang máy.

- " Tổng giám đốc đây là thế nào? " Trong ấn tượng hắn dù cho có chuyện khẩn cấp, cũng đều thấy anh không vội không từ, chưa từng thấy anh như hôm nay như thế mất đi tỉnh táo . Lưu Hạo Nam trong lòng có chút buồn bực.

Trên xe, Lãnh Hi Trạchbấm điện thoại gọi quản gia , quản gia nói cho hắn biết, phu nhân ở hai giờ trước tay cầm túi đi ra cửa, còn cự tuyệt ngồi trong  xe nhà.

Nghe nói như thế, điện thoại càng khẳng định suy đoán trong lòng, nhiều lần thúc giục lái xe nhanh một chút.

Trở lại biệt thự, Lãnh Hi Trạchthẳng đến phòng ngủ.

Quả nhiên, trong phòng trống rỗng, đã bị dọn dẹp đến không thể bị nhiễm một hạt bụi.

Đây là  thói quen ba năm qua của Sở Ca, gian phòng của bọn hắn, một mực là từ cô tự mình đến dọn dẹp.

Hắn nhìn chung quanh gian phòng một vòng, cuối cùng đem ánh mắt như ngừng  tấm ảnh kia trên giường lớn của bọn hắn, bởi vì nơi đó, lẳng lặng nằm một hộp quà đóng gói rất tinh xảo.

 Lãnh Hi Trạchnhíu mày, đem nắp hộp quà mở ra.

Đầu tiên đập vào mi mắt, là nét chữ đẹp của Sở Ca:  " Hi Trạch, cám ơn anh mấy ngày nay một mực ở cùng em, không có anh , em thật không biết làm sao vượt qua. Trải qua chuyện này của ông nội, em nghĩ thông suốt rất nhiều. Vì để nói lên lòng biết ơn của em đối với anh, tặng anh một lễ vật anh muốn lấy được nhất ! "

Lãnh Hi Trạch xuống chút nữa nhìn, hộp quà phía dưới, vậy mà nằm một phần ký có cô kí tên thư thỏa thuận ly hôn!

Sở Ca, trò chơi này đã bắt đầu, khi tôi chưa nói dừng lại, em không có tư cách  rời đi trước!

Đem hộp quà hung hăng rơi trên mặt đất, Lãnh Hi Trạch  trong mắt phát ra ý lạnh đến rùng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro