Chương 46 : Lời đàm tiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đem Sở Ca đưa đến dưới lầucông ty , Diệp Phi dặn đi dặn lại muốn cô nhất thiết phải cẩn thận , lúc này mới không yên tâm nhìn xem cô đi vào cao ốc.

Nhìn thấy Sở Ca đi làm, trong công ty người đều có chút hiếu kỳ.

- " Mạc Ly, cậu nhanh như vậy liền trở lại? " Lý Tiểu Nhiễm mắt sắc đầu tiên thấy được cô.

- "Ân, bác sĩ nói không có đáng ngại ". Sở Ca cười một chút, đem túi xách để lên bàn.

- " Thật không có chuyện gì sao? Tớ còn định hôm nay sau khi tan việc đi bệnh viện nhìn xem cậu đây! " Lý Tiểu Nhiễm quan tâm hỏi.

- " Thật không có chuyện, ở trong bệnh viện đợi rất nhàm chán, còn không bằng trở về công việc chứ. Cám ơn cậu thường xuyên đi bệnh viện nhìn tớ a! " Sở Ca cảm giác càng cùng Lý Tiểu Nhiễmtiếp xúc, liền càng thích cô ấy.

- " Khách khí với tớ cái gì a, dù sao tớ tan tầm về nhà cũng nhàm chán, liền đến bệnh viện tìm cậu nói chuyện phiếm rồi, thuận tiện còn có thể nhìn xem bạn trai cậu, còn có thể dưỡng dưỡng mắt chứ ! "  Lý Tiểu Nhiễmcùng với cô mở lên trò đùa.

Trải qua mấy lần ở chung, hai người bọn họ bắt đầu thân mật.

- " Vậy tớ lần sau đụng phải anh ấy nhưng phải nói với anh ấy , có người yên lặng chú ý anh rất lâu ". Sở Ca cố ý trêu ghẹo cô.

- " Đừng! Tớ van cậu! " Nghe được cô nói như vậy, Lý Tiểu Nhiễm tranh thủ thời gian khoát tay, " Tớ chính là tùy tiện nhìn xem, cũng không có gì ý nghĩ xấu a! "

Sở Ca cũng không nói cái gì, chỉ là nhìn cô bật cười.

- " Đúng rồi, Mạc Ly, tớ nói cho cậu một sự kiện a! Cậu phải làm cho tốt chuẩn bị tâm lý! "  Lý Tiểu Nhiễmsắc mặt bỗng nhiên lại nghiêm túc.

- " Chuyện gì a? " Nhìn ngươi kia khuôn mặt nhỏ nhíu! Sở Ca tò mò.

- " Gần nhất trong công ty truyền tin đồn cậu vì nịnh bợ tổng giám đốc, cho nên cái kia thiên tài vì anh ta ngăn cản axit, cậu nhưng tuyệt đối không nên quá để vào trong lòng a, tớ biết cậu không phải người như vậy! "  Lý Tiểu Nhiễmcảm thấy vẫn là trước đó nói với cô một chút, miễn cho cô nghe được người khác ở sau lưng nói , trong nội tâm cô không dễ chịu.

- " Ân, tớ  biết, cám ơn cậu a! " Sở Ca hướng cô nở nụ cười.

- " Ai, cậu là trời sinh yên vui phái sao? Làm sao đến bây giờ cũng còn cười được? "Lý Tiểu Nhiễm  lắc đầu.

- " Mạc Ly, cô đem phần tài liệu này giao cho bộ tuyên truyền đi! Nhanh một chút! " Đồng sự Tôn Dương đi tới, đem một phần văn kiện ném tới  trên mặt bàn Sở Caliền đi.

- " Đây không phải cô phụ trách sao? Làm gì để Mạc Ly đi đưa? " Lý Tiểu Nhiễm có chút nhìn không được, thế là đứng lên hỏi.

- " Cô không phải còn không có phân phối nhiệm vụ đó sao, dù sao nhàn rỗi, vì cái gì không thể đi đưa?Lại nói trong tay tôi còn có rất nhiều công việc phải xử lí , không thể đi đưa ". Tôn Dương phản bác.


- " Cô không có thời gian chẳng lẽ liền có thể gọi Mạc Ly đưa a? " Lý Tiêu Nhiễm cũng hỏa.

- " Tôi để cô ta đi đưa, cũng không phải bảo cô! hay là nói, cô cảm thấyngăn cản cho tổng giám đốc một lần, đã cảm thấy mình cùng tổng giám đốc quan hệ rất khá? " Tôn Dương trong lời nói lộ ra lại rõ ràng bất quá chanh chua.

- " Mạc Ly cho tới bây giờ liền không có nghĩ như vậy!"  Lý Tiêu Nhiễm vội vã giải thích.

- " Chậc chậc, còn không có gặp cô ta cùng tổng giám đốc tốt như vậy đâu, cô cứ như vậy vội vã muốn cùng với cô ta bấu víu quan hệ? " Tôn Dương vẻ mặt khinh thường.

- " Cô! " Lý Tiêu Nhiễm thật sự là chịu không được cô ta, thế là muốn hảo hảo dạy bảo cô ta một chút.


- " Tiêu Nhiễm! " Sở Ca đưa tay ngăn cản cô, nói chuyện không nhanh không chậm," Cái này có gì phải tức giận đâu? Chó cắn cậu, chẳng lẽ cậu còn muốn cắn  lại trở về chứ? "

Vậy mà mắng cô ta là chó! Tôn Dương bị cô phản bác đến lại nhất thời tìm không thấy lời nói phản kích.

Sở Ca đứng lên, cầm lấy phần văn kiệntrên bàn kia , sau đó đi đến  bên người Tôn Dương:"  Tôi lần này nguyện ý đi giúp cô đưa văn kiện, là bởi vì tôi hiện tại đúng là còn không có phân phối nhiệm vụ, mà cô lại vừa lúc bề bộn nhiều việc. Lần sau nếu như cô còn cần mời người khác hỗ trợ,  xin cô thời điểm xin nhờ người khác  trước nói chữ 'Mời' ! "
 
Nói xong, Sở Ca liền vòng qua cô ta, đi ra ngoài cửa.

Tôn Dương bị phản bác đến á khẩu không trả lời được, chỉ có thể đứng ở nơi đó, tức bực giậm chân.

Ha ha ha ha! Thật sự là hả giận mà! Lý Tiêu Nhiễm nhìn thấy dáng vẻTôn Dương kia tức giận đến giơ chân  đã cảm thấy buồn cười.

Thật sự là không nhìn ra, Mạc Ly vẫn rất lợi hại đây này, mắng chửi người đều không mang theo chữ thô tục! Xem ra cô là phí công lo lắng cô ấy rồi!

Sở Ca cầm tư liệu đi vào cửa thang máy.

Chỉ chốc lát sau, cửa thang máy mở, cô ngẩng đầu.

Lãnh Hi Trạch một người đứng ở bên trong, ánh mắt cưa ngạo.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro