Chương 62 - 63 : Chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Lãnh Hi Trạch  cởi đồ vét ra đặt ở bên giường trong hộc tủ, Sở Ca nhẹ nhàng đi qua, cầm lấy đồ vét của anh tìm tòi một phen.............

Lúc tay của cô chạm đến đồ vật gì đó giống như chìa khóa, nội tâm của cô một trận mừng rỡ.

Đem chìa khoá móc ra, Sở Ca quay đầu, nhìn Lãnh Hi Trạch một chút, " Thật ngại quá, anh cho tôi mượn lái xe một chút, ngày mai liền trả lại anh! "

Ở trong lòng yên lặng đối với anh nói xong, cô một khắc cũng không dám dừng lại, tranh thủ thời gian lại rón rén đi đi ra cửa.

Sở Ca đội mưa cầm chìa khóa chạy đến bên cạnh xe, nhấn xuống điều khiển từ xa, thế nhưng lại không có nghe được thanh âm mở khóa.

Sao lại thế này? Sở Ca một tay ngăn tại đỉnh đầu, một tay lại đối với xe ấn xuống một cái, vẫn là không có phản ứng.

Sẽ không phải là không có điện chứ? Sở Ca ở trong lòng nghĩ đến.

" Thứ em muốn ở chỗ này! "Lãnh Hi Trạch nghiêng dựa vào trên tường, lung lay trong tay một cái chìa khóa.

Trời, đây là có chuyện gì? Sở Ca cúi đầu nhìn một chút chiếc chìa khóa trong tay của mình.

" Em cho rằng tôi sẽ ngốc đến đem chìa khóa xe đặt trong túi áo , sau đó chờ em đến trộm? "Lãnh Hi Trạch  lại biến trở về ngữ khí băng lãnh , nữ nhân này, cô tình nguyện trộm chìa khoá anh, cũng không muốn cùng anh đơn độc ở cùng một chỗ có đúng không!

Lại bị anh phát hiện ! Lúc này Sở Ca cảm giác mình thật là mất mặt.

Không biết nên làm sao đối mặt với anh, Sở Ca ném chìa khoá, liền hướng bên ngoài chạy tới.

" Em đi đâu! " Cách mưa, Lãnh Hi Trạch trầm giọng hỏi.

" Không cần anh quan tâm! " Sở Ca liều mạng hướng mặt về phía trước chạy. Sao có thể cho anh bắt hiện nguyên hình chứ ? Quá mất mặt!

Người phụ nữ chết tiệt, mưa lớn như vậy cô muốn đi chạy đi đâu! Lãnh Hi Trạch hừ lạnh một tiếng, muốn tiến lên truy, lòng bàn chân trượt, ngã một phát.

Một phát này té xuống cũng không nhẹ, lúc Lãnh Hi Trạch một lần nữa đứng  lên, lại sớm đã nhìn không thấy bóng dángSở Ca .

Không lo được trên người đau nhức, Lãnh Hi Trạch lấy ra chìa khoá nhắm ngay xe mở khóa, sau đó ngồi lên xe đi.

Trên đường đi, anh lái xe rất chậm, xuyên thấu qua nước từ cửa sổ xe không ngừng chảy xuống, anh tìm kiếm thân ảnh Sở Ca. Thế nhưng là nữ nhân này đã luyện chạy cự li dài sao? Anh chỉ là chậm trễ trong một giây lát, cô cũng không biết chạy bao xa.

Sở Ca, chờ tôi tìm tới em , nhất định khiến em đẹp mắt! Lãnh Hi Trạch ở trong lòng hận hận nghĩ lấy.

Đường này làm sao như thế trượt chứ? Sở Ca ở trong lòng oán trách. Trước đây đường này đối với cô mà nói không coi vào đâu, nhưng là hôm nay cô mặc chính là giày cao gót, gót giày giẫm trong bùn đi, muốn phí nhiều công sức mới có thể rút ra.

Trời mưa đến tí tách, cơ hồ xối đến Sở Ca mắt mở không ra.

Hiện tại cô có chút tiến thối lưỡng nan, muốn trở về a,  Lãnh Hi Trạch nhất định sẽ xem cô là trò cười, thế nhưng là không quay về, trời mưa lớn như thế, cô phải đi đâu đây?

Mặc kệ, dọc theo đại lộ đi lên phía trước a, nói không chừng liền sẽ nhìn thấy Diệp Phi tới đón cô.

Nghĩ như vậy, Sở Ca tiếp tục chậm rãi từng bước tại  đường bùn đi tới.

Phía trước người kia không phải cô sao? Xa xa, Lãnh Hi Trạchliền thấy Sở Ca.

Lãnh Hi Trạch tăng lớn chân ga lái đi.

" Ting ! Ting! Ting! " Lãnh Hi Trạchđối với cô ấn mấy tiếng kèn.

Sở Ca quay đầu, thấy là Lãnh Hi Trạch, vừa mới dùng một chút tốc độ tiếp tục đi lên phía trước .

Thật sự là mắc cỡ chết người, anh đuổi theo làm gì! Cô ở trong lòng nghĩ đến.

 Lãnh Hi Trạchlại không từ bỏ ấn mấy tiếng kèn.

Thế nhưng là Sở Ca tựa như là không nghe thấy, vẫn là chấp nhất đi lên phía trước lấy.

" Mưa lớn như vậy, em chẳng lẽ không thấy được sao? Mau lên xe! " Lãnh Hi Trạch trầm giọng nói.

Sở Ca tiếp tục giả vờ tai điếc.

" Tôi đếm tới ba, em lại không lên xe, đừng trách tôi dùng phương pháp để em lên xe! " Lãnh Hi Trạch tiếp tục nhẫn nại  nói với  cô . Nếu như đổi là người khác, anh đã sớm lái xe từ trước mặt của người đó gào thét mà qua, đâu còn có tốt như vậy nhiều lần để cô lên xe!  

*********************

Chương 63 : Đem tảng đá đập lên chân mình

   " Chuyện của tôi không cần anh lo! Diệp Phi lập tức liền sẽ tới...... A! " Sở Ca lời nói vẫn chưa nói xong, Lãnh Hi Trạch đã xuống xe, đem cả người cô khiêng đến trên vai. 

" Anh làm gì, mau buông tôi xuống! " Sở Ca càng không ngừng đánh lấy lưng của anh.

" Thật là một phụ nữ ầm ĩ nóng nảy ! "  Lãnh Hi Trạch nhíu mày.

Trực tiếp đem cô khiêng đến bên cạnh xe, anh không có chút nào khách khí đem nàng nặng nề mà ném vào vị trí kế bên cạnh tài xế .

" Tôi nói qua không cần anh lo! Tôi muốn xuống xe! " Sở Ca tiếp tục giãy giụa .

" Em bây giờ dám lại động một cái thử một chút! " Lãnh Hi Trạch nhìn cô, thanh âm trầm thấp, không có chút nào chỗ thương lượng.

Toàn thân của anh bị dầm mưa đến thông thấu, lúc này trên mặt còn đang không ngừng mà hướng xuống nước chảy, thuận theo lập thể ngũ quan chảy xuống.

Cô lại có một giây thất thần!

Thấy cô không phản kháng nữa,  lúc này Lãnh Hi Trạch mới đóng lại cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, từ đầu xe đi vòng qua, ngồi vào vị trí lái bên trên.

" Là muốn tôi thắt dây an toàn cho em sao? "  Lãnh Hi Trạch lại lạnh lùng nói.

" Không cần! " Sở Ca lúc này mới kịp phản ứng, đem dây an toàn buộc lại. Lãnh Hi Trạch này thật đúng là như đang cùng anh cự tuyệt mà! Lạnh đến cùng giống như khối băng !  Sở Ca ở trong lòng âm thầm nghĩ.

Xe lại lần nữa khởi động , hướng phía nội thành chạy tới.

Trên đường đi, hai người đều rất trầm mặc, ai cũng không có mở miệng đánh vỡ.

Sở Ca một tay chống đỡ đầu, con mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, một bộ dáng vẻchăm chú nhìn bên ngoài cảnh sắc  mặc dù lúc này trời đã tối đen, căn bản thấy không rõ phong cảnh phía ngoài.

Cô lúc này chỉ muốn nhanh lên đến nội thành, như vậy cô mới được nhanh kết thúc đoạn hành trình  thống khổ này.

Nhìn thấy dáng vẻ Sở Ca ngậm miệng không nói , tâm tìnhLãnh Hi Trạch cũng không có tốt hơn chỗ nào.

Cứ như vậy, xe tại vũng bùn trên đường một mực chạy hơn nửa giờ.

Bỗng nhiên, xe truyền đến một tiếng vang trầm, ngay sau đó, tốc độ xe dần dần chậm lại.

Đến cuối cùng, xe không có thể hướng phía trước chạy nữa.

" Làm sao ngừng? " Sở Ca không hiểu nhìn anh.

Lãnh Hi Trạch mím chặt môi, cũng không có giải thích. Anh đi xuống xe , ngó nhìn tình trạng xe.

Bánh trái trước xa đã bị xẹp nghiêm trọng , teo lại vùi ở trong bùn đất.

" Làm sao lại đột nhiên bể bánh xe chứ ? " Lãnh Hi Trạch cẩn thận xem xét, lại phát hiện lòng bàn chân có thứ gì cấn đến mình, anh nhặt lên vật kia xem xét, lại là cây đinh!

Cái gì gọi là đem tảng đá đập lên chân của mình? Lãnh Hi Trạchcuối cùng là cảm nhận được.

Vốn là muốn ngăn cản có người tới đón Sở Ca, lần này ngược lại tốt, anh cũng đi không được!!

" Thế nào? " Sở Ca cũng mở cửa xe đi tới.

" Bể bánh xe " . Lãnh Hi Trạch ngắn gọn giải thích.

" Làm sao lại nổ bánh xe chứ? " Sở Ca cũng đi qua, lại phát hiện trên mặt đất vụn vặt lẻ tẻ tán lạc đinh thép.

" Ai thất đức như vậy trên đường ném loạn đinh chứ? " Sở Ca thuận miệng nói một câu.

Tôi! Thế nào! Lãnh Hi Trạch ở trong lòng nói tiếp. Cảm giác một cây gậy đánh vào trên người mình, anh từ đầu đến cuối ngậm miệng không nói.

" Xe đều như vậy, còn đi được sao?" Sở Ca nhìn về phía anh.

" Cô không thấy được bánh trước không chỉ có nổ bánh xe, còn bị vùi trong bùn đi sao? Đi như thế nào! " Lãnh Hi Trạch cũng tức giận. Nếu không phải cô hờn dỗi chạy đến, tại sao có thể có gây chuyện nhiều như vậy !

Nhìn thấy anh bộ dáng tức giận, Sở Ca cũng không muốn hỏi lại anh.

" Bây giờ nên làm gì đây? " Sở Ca nhìn một chút hoàn cảnh chung quanh, lúc này bọn họ đang ở trên lưng một ngọn núi , dựa lưng vào một ngọn núi, trước không đến thôn, sau không đến cửa hàng.

Đúng , gọi điện thoại cho Diệp Phi!  

  






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro