Chương 64 - 65 : Mạng sống treo trên sợi tóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sở Ca nghĩ tới đây, tranh thủ thời gian hưng phấn móc ra điện thoại, thế nhưng là lúc cô liền nhấn mấy lần, màn hình đều không có sáng lên , cô mới bi ai phát hiện điện thoại bị nước vào không dùng được.

Nếu không, dùng điện thoại Lãnh Hi Trạch gọi một cái? Sở Ca mắt nhìn Lãnh Hi Trạch, anh lúc này song mi nhíu chặt, một bộ dáng không nên quấy rầy tôi.

Ai, thật không muốn ở thời điểm này cầu xin anh! Sở Ca ở trong lòng rầu rĩ. Bất quá bây giờ vấn đề mấu chốt nhất là trước phải rời khỏi nơi này đi, chờ đợi ở đây tính chuyện gì xảy ra chứ?

Lặp đi lặp lại cân nhắc một chút, Sở Ca thở dài, đi đến trước mặt anh :" Cái kia, có thể mượn điện thoại anh dùng một chút không? Tôi gọi điện thoại cho Diệp Phi, để anh ấy tới đón chúng ta ".

Lúc đầu Lãnh Hi Trạch tâm tình liền không tốt, nghe được từ trong miệng của cô kêu lên tên một nam nhân khác ,  lửa vô danh càng lớn hơn: " Cái này không còn phải do cô ban tặng sao, vội vã như vậy chạy đến, tôi đều không có thời gian trở về phòng cầm điện thoại! "

A? Điện thoại di động của anh cũng không có cầm? Lần này thật nguy rồi!

Nghe được câu trả lời của anh, Sở Ca cảm giác mình bị rót lạnh thấu tim.

" Vậy chúng ta bây giờ làm sao bây giờ? " Ôm tia hi vọng cuối cùng, Sở Ca hỏi.

" Còn có thể làm sao, lên xe trước chờ một chút, nhìn xem có hay không xe tới, hoặc là chờ mưa nhỏ một chút lại nói " . Lãnh Hi Trạch nói, ngồi xuống trong xe.

Thật chỉ có thể như vậy sao? Sở Ca cảm giác tia hi vọng cuối cùng cũng tan vỡ. Cô cắn chặt bờ môi, nhìn một chút chung quanh, giống như hiện tại cũng xác thực chỉ có thể như vậy.

Thế nhưng là, cô thật rất không muốn cùng Lãnh Hi Trạch đơn độc ở cùng một chỗ a!

" Em dự định tiếp tục ở bên ngoài gặp mưa sao? " Lãnh Hi Trạchquay cửa kính xe xuống hỏi cô.

Ai, cô làm sao xui xẻo như vậy a! Càng không muốn cái gì, ông trời lại muốn cho cô cái gì! Sở Ca âm thầm vì chính mình mặc niệm một thanh, vẫn là lựa chọn ngồi về trong xe.

Không khí trong xe tựa hồ so vừa mới còn muốn yên tĩnh.

 Lãnh Hi Trạchgiống như là cực kỳ mệt mỏi, tựa lưng vào ghế ngồi, liền nhắm mắt lại.

Thật nhàm chán a! Điện thoại dính ướt ngay cả cái trò chơi cũng chơi không được, ở chỗ như vậy một cái ngoại trừ chim có thể kéo phân bên ngoài, cái gì khác cũng không thể làm , cô còn có thể làm những thứ gì đây? Sở Ca ở trong lòng buồn bực nghĩ đến.

" Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm! " Bên ngoài truyền đến một trận tiếng vang.

" Thanh âm gì? " Sở Ca cảnh giác dựng lên lỗ tai. Thanh âm này cũng không giống thanh âm sét đánh!

Bị Sở Ca này hô lên, Lãnh Hi Trạchcũng bị đánh thức.

Thanh âm bên ngoài vẫn còn tiếp tục.

" Không tốt!  "Lãnh Hi Trạch  thầm kêu một tiếng, " Mau xuống xe! "

Lúc nói chuyện, Lãnh Hi Trạch đang muốn mở cửa xe.

Mặc dù Sở Ca không biết Lãnh Hi Trạchtại sao muốn nói như vậy, nhưng cô vẫn là rất thuận theo mở cửa xe, đi xuống xe, xa xa, liền thấy đất ngọn núi toàn bộ toàn bộ hướng phía bọn họ trượt xuống.

" Chạy mau! " Không đợi Sở Ca kịp phản ứng, Lãnh Hi Trạch đã đi tới kéo tay của cô, hướng đường cái quốc lộ chạy tới.

Trên núi khối đất tiếp tục ào ào ào hướng xuống.

Sở Ca muốn quay đầu nhìn lại.

" Không nên quay đầu lại! " Lãnh Hi Trạch trầm giọng nói.

Sở Ca lần này ngược lại là khó được không nói gì thêm, tùy ý để anh nắm tay chạy về phía trước .

Cô nghe được sau lưng truyền đến âm thanh nổ thật to . Cửa kiếng xe bị trượt xuống vỡ nát , phát ra âm thanh thanh thúy vỡ vụn.

" A! " Bởi vì tiếng vang quá lớn, lại thêm nội tâm kinh hoảng, Sở Ca bên cạnh chạy về phía trước , bên cạnh không khỏi phát ra một tiếng kêu hô.

Lãnh Hi Trạch không nói gì dắt tay của cô, ra sức hướng phía trước chạy tới.  

*************

Chương 65 : Bầu không khí xấu hổ đến cực điểm

   Chỉ vài giây đồng hồ, phía sau tiếng vang dần dần ngừng lại.............

Lãnh Hi Trạch lúc này mới dừng bước.

Bởi vì chạy quá mau, lại thêm khẩn trương, bọn họ lúc này đều đứng tại chỗ từng ngụm từng ngụm thở.

Sở Ca quay đầu, mượn ánh sáng yếu ớt, cô nhìn thấy rất lớn một khối lộ diện đều bị bùn đất chỗ vùi lấp, mà xe Lãnh Hi Trạch, cũng hoàn toàn bao phủ một đống lớn trong đất bùn kia.

Đã lớn như vậy, cô vậy mà gặp chỉ ở trong sách cùng trong tin tức mới có thể nhìn thấy ngọn núi đất lở!

Thật sự là không dám tưởng tượng, nếu là bọn họ vẫn ngồi ở trong xe, hiện tại sẽ......

Hồi tưởng lại, Sở Ca còn lòng còn sợ hãi.

Bởi vì quá mức sợ hãi, hai chân của cô run rẩy kịch liệt.

" Chúng ta...... Bây giờ nên làm gì?"  Sở Ca quay đầu nhìn Lãnh Hi Trạch ,  nghe ra được, thanh âm của cô đều đang run rẩy.

Sở Ca như vậy lại để Lãnh Hi Trạch đau lòng không thôi. Vốn hẳn là nổi giận, thế nhưng là khi anh nhìn thấy cô lúc này yếu ớt như thế, thanh âm của anh cũng bất tri bất giác mềm nhũn ra.

" Nơi này cách quốc lộ còn có nửa giờ đường xe, chúng ta trước hướng trước mặt đi một chút, nhìn xem có gia đình nông dân không ".  Lãnh Hi Trạchtrả lời.

" Được ". Vừa đi ra một bước, Sở Ca bởi vì chân không còn khí lực, kém chút té ngã trên đất, mắt Lãnh Hi Trạchcòn tốt nhanh đưa tay đem cô tiếp nhận.

" Cảm ơn! " Cô muốn đứng lên, thế nhưng lại một lần nữa ngã tiến vào trong ngực Lãnh Hi Trạch.

" Cậy mạnh cũng muốn phân rõ ràng thời điểm sao! "Lãnh Hi Trạch lạnh lùng nói. Đại lực ôm qua vai Sở Ca , cùng cô sóng vai hướng đường trước mặt đi.

Mưa vẫn như cũ rơi rất lớn, đồng thời không có chút nào muốn ngừng .

Bọn họ một bên đi lên phía trước , còn vừa đến lo lắng sẽ hay không lần nữa gặp được ngọn núi đất lở.

Đi suốt hai mươi phút, bọn họ đều không nhìn thấy có bất kỳ nhà nông dân nào.

"Lãnh Hi Trạch , chúng ta đến bên kia đi! " Sở Ca bỗng nhiên dùng ngón tay chỉ phương hướng, mừng rỡ đối với anh nói.

 Lãnh Hi Trạch thuận phương hướng tay của cô nhìn sang, lờ mờ có thể nhìn thấy một căn nhà rất nhỏ.

Hai người đi về phía căn nhà.

Đợi đến gần Sở Ca mới phát hiện, đây là một cái lều cá giản dị, bất quá cũng không gặp có chủ nhân.  Bọn họ ở nông thôn như vậy cũng là phổ biến,  bên cạnh ao cá thường thường sẽ dựng một cái giản dị lều cá, mỗi ngày đều sẽ có người tới nơi này trông coi, để phòng có chút người chuyên trộm cá.

Lãnh Hi Trạch chỉ là hơi kinh ngạc, liền đem khóa cửa cạy mở, hai người một trước một sau đi vào.

Phòng rất nhỏ, ngoại trừ có thể ngồi xuống một cái giường bên ngoài, chỗ cũng chỉ có miễn cưỡng tầm hai ba người đứng.

Sở Ca nhìn chung quanh gian phòng một vòng, tìm tới công tắc đèn mở nhấn một cái, lại có điện!

Kinh hỉ một cái không nhỏ! Sở Ca nghĩ đến.

Trong phòng lập tức sáng ngời lên, cô quay đầu,  Lãnh Hi Trạchcũng chính nhìn cô.

Lúc này trên người cô quần áo đã toàn bộ ướt nhẹp, phục tùng dán trên người cô,  bên trong mặc áo lót đều có thể rõ ràng nhìn thấy, tóc của cô còn hướng xuống lạch cạch lạch cạch chảy xuống nước.

Không biết là bởi vì tia sáng hiệu quả, hay là nguyên nhân gì khác, Lãnh Hi Trạch đột nhiên cảm giác được cô lúc này gợi cảm vô cùng.

Trước kia tại sao không có phát hiện thân hình của cô tốt như vậy chứ?

Anh đang nhìn cái gì vậy? Sở Ca nghi hoặc mà cúi đầu nhìn một chút y phục của mình, trời, làm sao thấu như thế ! Sở Ca lập tức xấu hổ xoay người đi.

" Dùng cái này lấy mái tóc xoa một chút! " Lãnh Hi Trạch đem một chiếc khăn trên tường ném tới trên đầu Sở Ca .

Sở Ca cũng không nói cái gì, lúng túng cầm khăn bắt đầu xoa tóc.

Đợi đến hai người đều lấy mái tóc lau khô nước, hai người  trên mép giường ngồi xuống.

Sở Ca dùng khóe mắt quét nhìn liếc qua giường, cái giường kia rất nhỏ, đoán chừng chỉ có một mét hai, cái này khiến bọn họ làm sao ngủ?

Bầu không khí xấu hổ tới cực điểm.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro