Chương 75 : Không khí ngột ngạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chờ sau khi cô ta đi, Lãnh Tả Hào bất mãn trừng mắt về phía Phạm Vân: " Bà giải thích rõ cho tôi xem, cái gì gọi là Hi Trạch  từ nhỏ tính tìnhgiống như ba của nó ?

" Tôi đây không phải đang an ủi Tiểu Điệp sao, ông bày ra thái độ so sánh cái gì chứ! " Phạm Vân lườm ông một cái, " Hơn nữa ông tình nguyện để Tiểu Điệp là con gái vốn sinh ra thuộc dòng dõi nhà nho làm con dâu nhà chúng ta , hay là giống Sở Ca giống như bà già gắn liền với thôn quê đây? Còn chưa tính chuyện ba của nó hiện tại đã không có ở đây, huống chi Sở Ca tự cô ta chạy mất, chẳng lẽ tôi còn phải lại lần tiếp nhận cô ta sao? "

 Lãnh Tả Hào lẳng lặng đang ăn cơm, cũng không nói gì.............

Lý Điệp đi vào trong vườn, Lãnh Hi Trạch đứng cách chỗ cô ta không xa.

" Cô cho rằng dùng cha mẹ tôi tới làm lá chắn , thì tôi liền bó tay không có biện pháp sao? " Đưa lưng về phía cô ta,  Lãnh Hi Trạch nói.

" Hi Trạch, em lần này là thật đơn thuần nghĩ đến thăm bác trai, bác gái, em cũng không biết bọn họ sẽ gọi anh trở về ". Lý Điệp giải thích.

 Lãnh Hi Trạch xoay người: " Tốt nhất là như vậy! Tôi hận nhất loại dùng thủ đoạn sau lưng tôi, điểm này cô hẳn là rõ nhất! "

" Em đương nhiên biết ", Lý Điệp nói, " Xin anh hãy tin tưởng em, đối với anh, em cho tới bây giờ chưa từng dùng thủ đoạn " .

" Thời gian không còn sớm, tôi còn có một ít chuyện phải xử lý, nếu cô đến thăm cha mẹ tôi, vậy cô hãy đi vào cùng bọn họ trò chuyện, tôi đi trước " . Lãnh Hi Trạch nói với cô ta xong, người đã bắt đầu đi về phía xe.

Không biết vì cái gì, trước kia đi cùng với cô ta, dù cho không nói lời nào, cũng sẽ cảm giác trong lòng một loại cảm giác thật thỏa mãn, nhưng bây giờ cùng một chỗ, lại làm cho hắn cảm giác toàn thân không thoải mái.

" Tiểu Điệp, hôm nay thời gian không còn sớm, con đi về trước đi, vừa vặn Hi Trạch muốn đi, con đi nhờ xe nó đi ! " Phạm Vân không biết từ lúc nào thì đi đến bên cạnh bọn họ.

" Nhà chúng ta hẳn là không nghèo đến nỗi cần cho đi nhờ xe chứ? " Lãnh Hi Trạch lạnh lùng nói.

" Mau mau, ngồi lên đi! " Phạm Vân giống như là không có nghe được lời của con trai mình, đem Lý Điệp cứng rắn đẩy nhét vào trong xe Lãnh Hi Trạch.

" Hi Trạch, con nhất định phải đem Tiểu Điệp an toàn đưa đến nhà đấy! " Thấy Lý Điệp đã ngồi lên, Phạm Vân lại không yên tâm cảnh cáo con trai, bà hoàn toàn tin tưởng hắn sẽ mất hứng, sẽ đem người nửa đường liền đạp xuống xe.

" Tôi đi trước " . Lãnh Hi Trạch cũng không trả lời vấn đề của mẹ.

Lái xe Lãnh Hi Trạch mở cửa xe ghế sau, Lãnh Hi Trạch ngồi lên.

" Cố lên! " Phạm Vân cách cửa sổ hướng Lý Điệp làm động tác tay, xe liền chạy ra ngoài.

Trong xe mặc dù ngồi ba người, thế nhưng là ai cũng không nói gì, trong không khí nhất thời an tĩnh có chút quá mức.

Bởi vì không muốn nhiều lời,  Lãnh Hi Trạch tựa ở chỗ ngồi tựa lưng nhắm mắt dưỡng thần.

 Lý Điệp nhìn thấy hắn bộ dáng không muốn mở miệng , biết cũng không thể quấy rầy hắn, thế là cũng chỉ có thể ngồi lẳng lặng.

Cảm giác ngực buồn bực đến hoảng, Lãnh Hi Trạch đưa tay giật giật cà vạt.

" Hi Trạch, anh thế nào rồi ? " Lý Điệp tỉ mỉ quan sát được động tác này của hắn.

" Không có gì " . Lãnh Hi Trạch trả lời.

" Em giúp anh đem cà vạt tháo xuống nha ".  Lý Điệp nói, liền muốn đưa tay giúp hắn tháo cà vạt.

" Không cần! " Dưới tình thế cấp bách, Lãnh Hi Trạch gạt cánh tay Lý Điệp ra khỏi người.

Bầu không khí có chút xấu hổ.

" Tiểu Lý, dừng xe! "  Lãnh Hi Trạch bỗng nhiên nói với tài xế.

Tiểu Lý phục tùng đem xe ngừng lại.

" Tiểu Lý, một lát nữa cậu đem Lý tiểu thư đưa về nhà " .  Lãnh Hi Trạch nói, mở cửa xe.

" Hi Trạch, anh đi đâu vậy ? " Thấy Lãnh Hi Trạch muốn xuống xe, Lý Điệp vội vàng hỏi.

 Lãnh Hi Trạch giống như không nghe thấy, thẳng đi xuống xe , sau đó đóng cửa xe lại.

Nhìn thấy xe trước mắt mình biến mất,Lãnh Hi Trạch lúc này mới thu hồi ánh mắt.

Mắt mờ mịt trên đường cái đi tới, Lãnh Hi Trạch cho tới bây giờ đều không có cảm thấy phiền muộn như bây giờ  .

Trước kia trên thương trường mặc kệ gặp vấn đề khó giải quyết cỡ nào , anh đều không có giống hôm nay như vậy,  trong đầu của anh vẫn luôn hiện ra Sở Ca hôm nay tại phòng làm việc của anh thảo luận câu kia: Bất kể như thế nào, ngày cưới của tôi đã định rồi !

Giống như là muốn mất đi bảo bối mình rất quý trọng  , anh sờ lấy vị trí lồng ngực, nơi đó vậy mà mờ ảo đau nhức.

Không biết lại đi được bao lâu, cảm giác bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, anh ngẩng đầu lên.

Ngay phía trước anh, Sở Ca đang kéo cánh tay Diệp Phi thân mật đi dạo, tản bộ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro