Chỉ với một câu cảm ơn, tôi chỉ muốn nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu chỉ cần đi thay hộ mình, cũng không cần mời rượu, ở nơi đó vốn dĩ hỗn tạp, vì vậy đừng chọc vào bất kì ai. Tiểu bạch thỏ như cậu, nếu bị kẻ nào bắt được là xong đời!"

Cố Thiển nghĩ về những lời nói của người bạn Thư Vi nhưng trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ.

Xong đời!

Cố Thiển muốn đẩy người đàn ông đang ôm cô đi uống rượu, nhưng chỉ đẩy lớp mỡ trên bụng anh ta ra một lớp. Mùi khói bốc ra từ mũi và kiểu tóc Địa Trung Hải sáng chói trên đầu*  khiến Cố Thiển cảm thấy buồn nôn.
(*tóc hói khiến đầu sáng bóng)
Cô đột ngột giơ cánh tay lên, đẩy ly rượu trong tay gã mập ra rồi rắc quần anh ta ra.

"Tôi chỉ là người phục vụ, không phải..."

Không phải gái rượu.

Chưa kịp nói xong, tên béo đã tức quá, giơ tay tát Cố Thiển một cái.

"Mới vừa bán đi, ngươi đừng vô liêm sỉ! Hôm nay có người bỏ tiền ra, kêu Lão Tử chăm sóc ngươi! Xem ra không cho ngươi thêm hiểu biết thì cũng không thành thật!"

Sau khi lấy ra một gói bột đổ vào chai rượu, ông ta véo cằm Cố Thiển, trực tiếp cầm lấy chai rượu đổ vào miệng cô.
Rượu lạnh được rót trực tiếp vào cổ họng. Cố Thiển bị sặc khiến cô ho liên tục.

Người đàn ông béo phì vươn tay xé quần áo của cô.

Chiếc sườn xám ngắn mà Cố Thiển mặc là đồng phục của quán bar. Chiếc khóa đĩa của bộ sườn xám truyền thống đã được thay thế bằng một chiếc khóa chụp bình thường, sẽ bị rách nếu nó được kéo ra.

Bỗng nhiên, niềm hạnh phúc vụt sáng.

Sự tham lam hiện rõ trên khuôn mặt của gã béo.

Cố Thiển dùng cùi chỏ đánh vào mặt hắn, lợi dụng cơn đau, liều lĩnh chạy ra ngoài.

Người đàn ông béo phì đứng dậy và đuổi theo cô.

"Tiện hóa, không nhìn một chút ta là ai, ngươi còn dám chạy?"

Ông ta nắm lấy tóc của Cố Thiển và kéo nó đột ngột, Cố Thiển hét lên vì đau đớn và ngã người ra sau.

Cô có chút tuyệt vọng.

“Ồ, đây là có chuyện gì?” Một giọng nói hay vang lên.

Cố Thiển quay đầu lại và nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen đứng cách đó một bước, thân hình cao lớn và đẹp trai.

Một đôi mắt xinh đẹp dị thường, giống như đại bàng, nhìn chằm chằm vào Cố Thiển. Khi nhìn thấy bàn tay của Cố Thiển trên eo mình, ánh mắt anh trở nên u ám.

Nam nhân vươn tay nắm lấy bả vai của người đàn ông béo phì, người đàn ông béo phì đột nhiên cảm thấy vai của mình sắp bị trật khớp khiến ông ta không thể phát lực.

Cố Thiển nới lỏng eo và thoát khỏi sự kìm kẹp của cô.

Trước khi cô có thể rời đi nhưng cô lại bị kéo vào bởi một vòng tay cứng rắn.

Hơi thở từ chóp mũi của cô ngay lập tức xuất hiện một mùi hương, và có cảm giác quen thuộc, khiến Cố Thiển cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Giọng nói của người đàn ông vang lên trên đầu: "Anh ta đã chạm vào tay cô với bàn tay nào?"

Cố Thiển sững sờ.

Còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy tiếng thét như tiếng heo rống.

Cố Thiển muốn nhìn lại, nhưng bị người đàn ông giữ lại: "Đừng nhìn."

Sau một thời gian náo loạn.

"Thiệu Lục, đã giải quyết xong."

Cố Thiển không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn, liền thấy tên mập mạp ngã trên mặt đất, hai tay co quắp một cách quái dị, miệng kêu lên.

Cô không khỏi rùng mình.

Cô nhìn lên và thấy khuôn mặt xinh đẹp của người đàn ông, với những đường nét sắc sảo và đôi môi mỏng hơi mím lại.

Anh đột nhiên cúi đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Cố Thiển, cười như không cười: "Em tính trả ơn anh như thế nào?"

"Cảm ơn rất nhiều, tiên sinh, vô cùng cảm ơn

... "

Trước khi giọng nói rơi xuống, đã bị đè xuống môi.

Những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông khô và ấm, anh ta xoa môi Cố Thiển.

“Chỉ với một lời cảm ơn, em có muốn gửi đến anh không?” Người đàn ông dường như mỉm cười, với vẻ mơ hồ rõ ràng.

Cố Thiển đã rất ngạc nhiên, và sau đó hiểu ra.

Người này cũng là một kẻ dê xồm.

Cô mới ra khỏi miệng hổ, giờ lại rơi vào hang sói một lần nữa.

Cố Thiển ban đầu rất biết ơn , nhưng giờ cô đã nhanh chóng hoàn hồn.

Cô vươn tay muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng người đàn ông vẫn bất động mà lùi lại vài bước.

Cố Thiển nắm chặt tay, toàn thân cô căng thẳng, một đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, với vẻ xa lánh và phòng bị.

Nam nhân cười tủm tỉm: "Sao vậy? Vừa rồi chủ động ôm tôi em cũng không phải dáng vẻ như vậy."

"Tôi không phải như vậy, ai bảo anh chắn giữa đường? Hừ ... người tốt không cản đường!"

Cô chỉ nghe nói rằng chó tốt không cản đường, và chưa bao giờ nghe nói rằng người tốt không cản đường.

Người đàn ông nhướng mày, biết rằng Cố Thiển đang quay lại và mắng mình.

"Nếu không phải anh giúp em, thì em nghĩ xem hôm nay em sẽ như thế nào?"

Người đàn ông bước tới, làm cho Cố Thiển lui không thể lui.

Cô dựa vào tường cố hết sức dán người vào tường, đôi mắt đẹp đảo qua đảo lại.

Cô đang tính toán, đang tính toán làm sao để trốn thoát.

Đàn ông thấy thật thú vị. Đây là thỏ có hàm răng ẩn, trông rất ngoan ngoãn và vô hại, nếu có người vội vàng đẩy cô ấy vào, cô ấy sẽ dám há miệng và cắn người đó.

Anh chợt dừng lại.

Cố Thiển thở phào nhẹ nhõm.

Một giây tiếp theo, người đàn ông giơ tay đánh vào ngực cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro