Very something

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thiển sợ hãi không nhẹ, đưa tay muốn che chắn, nhưng người đàn ông đó lại giơ tay nhanh hơn, nắm lấy cổ tay của Cố Thiển, giữ nó trên đầu và ấn vào tường.

Cố Thiển nâng đầu gối lên, cố gắng đẩy người đàn ông.

Đàn ông dù mạnh mẽ đến đâu cũng có điểm yếu, điểm yếu đồng nhất.

Người đàn ông phản ứng rất nhanh, trước Cố Thiển một bước và dùng đầu gối đẩy chân của Cố Thiển.

Cố Thiển quá sợ hãim

Không đá được đối phương, ngược lại bị đối phương chiếm giữ quyền chủ động.

Cô cố gắng tránh né. Nhưng càng vùng vẫy tránh né thì càng chật vật.

Vị trí của cả hai lúc này thật ngượng ngùng và mập mờ. Bất cứ ai nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy nó thật ái muội.

Sẽ không có ai cứu cô, và cho dù có người cứu cô một lần nữa, ai biết được đó sẽ là một cầm thú khác?
Người đàn ông đưa tay vỗ vỗ đùi cô, cười nói: "Không đá được thì đừng nên đá. Váy của em hở quá, đá nữa thì sẽ lộ hết!"

Cố Thiển rất tức giận, ngực cô nhấp nhô dữ dội.

Người đàn ông dùng một tay kẹp cổ tay cô, tay còn lại giơ lên, kéo cái áo vừa nãy bị tên mập xé toạc ra, đồng thời đẩy từng chiếc cúc áo ra sau.

Qua lớp quần áo, cô cảm nhận được nhiệt độ của ngón tay người đàn ông đang dùng sức.

Cố Thiển biết rằng anh ta ang khinh bạc cô.

Và người đàn ông này, rõ ràng là đang khinh bạc sự tình, biểu hiện rất khổ sở và kiềm chế dục vọng.

" Vẫn phải thắt nút cẩn thận, nếu không sẽ bị người khác chiếm tiện nghi."

Cố Thiển nghiến răng nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, đầy tức giận.

Sau khi người đàn ông nhấn tất cả các nút, anh ta thả Cố Thiển và lùi lại hai bước.

"Lần sau nhớ động thủ người trước, sau đó giơ chân đá người. Móng tay của em cứ việc sử dụng. Đừng có kiềm chế, sau đó hãy nghĩ tới việc tấn công. Lúc đó cũng chưa quá muộn." . "

Cố Thiển cau mày.

Người này có bị bệnh không? Đây có phải là dạy cô cách tấn công anh sao?

Người đàn ông nhíu mày: "Sau này đừng tới những nơi như vậy, đi thôi, anh đưa em trở về."

Cố Thiển thấy sắc mặt anh không còn vẻ trêu chọc như trước mà là vẻ chân thành, cô càng cảnh giác hơn.

Cái gọi là mặt người nhưng lòng dạ thú, cái gọi là bộ mặt thật và bộ mặt giả tạo, và cái gọi là kẻ xấu sẽ không viết lên mặt!

Vừa rồi anh ta rõ ràng đang cố tình khinh bạc cô nhưng cô đã nhận định rằng anh ta là chính là một kẻ lưu manh!

Sự khác biệt so với một người đàn ông béo phì là anh ta chỉ là một tên lưu manh ưa nhìn!

Đưa cô trở về? Không chừng sẽ đem cô bán cho người khác!

Thấy Cố Thiển không nhúc nhích, người đàn ông nhướng mày: "Không đi? Nếu không đi, em cùng tôi uống rượu."

Cố Thiển không ngu ngốc nên cô đã rụt cổ lại và xoay người liền đi.

Người đàn ông đi theo sau cô một cách không vội vã.

Ngay khi Cố Thiển ra khỏi quán bar, cô chạy một mạch không quay đầu lại, chạy thẳng đến trạm xe buýt rồi nhảy lên xe buýt.

Người đàn ông nhìn Cố Thiển đang bỏ chạy rồi nhướng mày mỉm cười.

Sau khi Cố Thiển lên xe buýt và đi qua hai điểm dừng, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn và sự căng thân của cô dần thả lỏng.

Nửa đêm, chỉ có phương tiện công cộng mới khiến cô cảm thấy an toàn.

Cô lấy điện thoại ra, mở bản đồ và tìm đường về tuyến lộ.

Nhìn vào đó, cô cảm thấy tầm nhìn của mình ngày càng mờ đi và đôi tay của cô trở nên yếu ớt hơn, một luồng hơi nóng trong người dồn lên tứ chi.

Cố Thiển cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Hành khách ngồi bên cạnh vô tình chạm vào cô khiến cô như bị điện giật và rất không thoải mái.

Cố Thiển không dám ở lại lâu nữa, ngay khi xe buýt đến trạm dừng, cô vội vàng nhảy ra khỏi xe.

Cô đi vài bước dọc theo lề đường, cố gắng thở.

Có phải là say tàu xe không?

Cô nhớ đã uống đầy rượu khi ở trong quán bar. Hay là cô bị say rượu?

Cố Thiển bước đi loạng choạng, như thể sắp ngất đi. Rồi không cẩn thận, cô vấp phải cục đá bên đường, sau đó cả thân thể cô đều ngã về phía trước.

Đột nhiên, vòng eo bị nắm từ phía sau, và cơ thể của Cố Thiển được ôm lên.

Sau đó, lật thân lại và cảm thấy vòng tay ấy có phần quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro