Hạnh phúc đến muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Giang giật mình, rũ mắt nhìn khuôn mặt tinh nghịch của cô, nghi hoặc hỏi: "Tin tốt gì?"

"Hì hì... Anh đoán xem!" Lâm Vỹ Dạ cười hì hì, nằm trong lòng anh chơi đùa bàn tay to của anh, vẻ mặt vừa hạnh phúc vừa an tâm.

Trường Giang xoa tóc cô vỗ về hồi lâu, lẩm bẩm nói: "Tin tốt đến mức anh nghe xong sẽ hạnh phúc mà nhảy cẫng lên? Em vừa nói người em yêu nhất là anh, lúc ấy anh còn rất vui sướng, như vậy sẽ có tin gì càng khiến anh hạnh phúc hơn?"

Nhìn vẻ mặt không rõ của anh, Lâm Vỹ Dạ mỉm cười ngọt ngào, cũng không chọc anh nữa, ngồi dậy khỏi lòng ngực anh, nói: "Là về Tiểu Bảo và Tiểu Bối."

"Hử?" Trường Giang nghe xong, trong lòng càng nghi hoặc, Tiểu Bảo và Tiểu Bối làm sao?

"Thực ra..." Lâm Vỹ Dạ dùng tay nâng khuôn mặt tuấn tú của anh lên, nhìn mắt anh nhấn mạnh từng câu từng chữ nói: "Tiểu Bảo và Tiểu Bối là con của anh."

Trường Giang cả người run lên, ngây ngốc nhìn cô, thật lâu mới phản ứng lại, thấp giọng hỏi: "Em vừa nói gì vậy?"

"Em nói..." Lâm Vỹ Dạ bình tĩnh nhìn đôi mắt anh, cười lớn tiếng nói: "Tiểu Bảo và Tiểu Bối là anh... Ưm..."

Cô còn chưa nói xong, người đàn ông trước mắt đã tiến tới hôn lên môi cô. Mang theo sự vội vàng, vui sướng và kích động, hôn thật mạnh lên môi cô.

Lâm Vỹ Dạ kinh ngạc hai giây, sau đó đưa tay ôm chặt lưng anh, khẽ mở môi đỏ, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh.

Chưa từng có thời khắc nào mà hai người mở rộng trái tim nhau cho đối phương như vậy. Loại tình cảm này, loại kích động này, chỉ có hai người bọn họ mới hiểu, cũng chỉ có bọn họ mới cảm giác được tiếng tim đập của nhau.

Trường Giang dùng một tay ôm eo cô, một tay giữ chặt ót cô, tiến thêm một bước gia tăng nụ hôn này.

Lúc này anh đã không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào. Không có một từ ngữ nào có thể lột tả toàn bộ sự vui sướng và thỏa mãn trong lòng anh.

Tiểu Bảo và Tiểu Bối không ngờ lại là con của anh, là đứa con thuộc về anh và Lâm Vỹ Dạ, anh nên cảm ơn cô thế nào đây, phải dùng cách nào cảm tạ cô vì đã sinh cho anh hai đứa con đáng yêu như vậy.

Mắt Lâm Vỹ Dạ khẽ nhắm, sắc mặt ửng hồng đáp lại anh. Ngoại trừ buổi tối sinh nhật năm hai mươi tuổi đó cô cam tâm tình nguyện giao chính mình cho anh ra, thì từ trước đến nay không có lần nào cô chủ động đáp lại anh.

Nhớ tới những tổn thương, hiểu lầm của bọn họ ở trong quá khứ, khóe mũi cô lập tức đau xót, cảm giác ấm nóng từ trong mắt tràn ra, nước mắt từ trên mắt chảy xuống môi.

Đột nhiên nếm được vị mặn sáp, Trường Giang hơi giật mình, nhẹ nhàng buông cô ra, lại phát hiện hốc mắt cô đã ướt át.

Giơ tay nhẹ vuốt nước mắt trên mặt cô,  Trường Giang nhẹ giọng hỏi: "Sao lại khóc rồi?"

"Không có..." Lâm Vỹ Dạ lắc đầu, ôm chặt eo anh, dựa đầu vào lòng anh, giọng khàn lẩm bẩm: "Em chỉ rất vui, Trường Giang, từ trước đến giờ em chưa bao giờ nghĩ chúng ta còn sẽ có một ngày như vậy, em đã từng rất tuyệt vọng, thậm chí hối hận, nhưng hôm nay em cảm thấy rất may mắn, may mắn chúng ta còn có thể ở bên nhau, còn có thể mở rộng trái tim với nhau."

Trường Giang nhẹ nhàng vỗ đầu cô, lẩm bẩm nói: "Xin lỗi ... Trước kia anh đã từng khiến em tổn thương, thực xin lỗi..."

"Không..." Lâm Vỹ Dạ vội vàng lắc đầu, bắt lấy tay anh, rưng rưng cười nói: "Đều đã qua, những chuyện đó đều đã qua, Trường Giang, em chỉ hy vọng hai ta, còn có đám trẻ, người nhà chúng ta sẽ sống hạnh phúc ở bên nhau."

"Sẽ." Trường Giang trầm giọng mở miệng, trong mắt tràn đầy kiên định. Về sau cho dù thế nào anh cũng sẽ không để cô và đám trẻ phải chịu chút thương tổn nào.

Sau đó hồi lâu, Lâm Vỹ Dạ từ trong lòng anh đứng dậy, nhìn anh mỉm cười nói: "Đi, em dẫn anh đi xem con trai út của chúng ta, rất đáng yêu, em còn chưa đặt tên cho con, chờ anh trở về tự đặt cho con đấy."

Lâm Vỹ Dạ nói, kéo anh đi ra ngoài phòng. Dịch Dương nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, khóe môi nở một độ cong mềm mại.

Chỉ chốc lát Lâm Vỹ Dạ đã kéo anh đến phòng em bé, nhóc con đang ở trên giường em bé ngủ ngon lành.

Trường Giang duỗi tay vuốt ve khuôn mặt phấn nộ của em bé, mỉm cười với Lâm Vỹ Dạ :"Mặt của con đúng là rất giống em."

"Tất nhiên, con của em mà." Lâm Vỹ Dạ mỉm cười, từ ái nhìn em bé nằm trên giường.

Không biết có phải em bé ngủ không yên hay là do Trường Giang vẫn luôn vuốt ve khuôn mặt của em bé mà em bé chợt khóc lên, Trường Giang sợ tới mức vội vàng rút tay lại.
Lâm Vỹ Dạ thấy thế không nhịn được mỉm cười, trêu chọc nói: "Xem anh sợ chưa kìa, sợ con khóc đến vậy?"

Trường Giang xấu hổ cười nói: "Anh sợ con khóc thật mà."

"Oa... Oa oa... Oa oa..."

Anh vừa nói xong, em bé trên giường lập tức khóc lớn.

Trường Giang tức khắc hoảng sợ, mờ mịt nhìn Lâm Vỹ Dạ: "Nó... Nó sao vậy?"

Lâm Vỹ Dạ duỗi tay cẩn thận ôm em bé ra khỏi giường trẻ con, cười nói: "Con trai còn có thể khóc vì cái gì? Còn không phải đi ị và khóc sao?" Nói xong cô lật tã giấy của em bé ra xem, sau đó nhìn Trường Giang nói: "Hẳn là đói rồi. Em còn thấy lạ vì sao hồi tối con chỉ uống chút sữa, bây giờ thì đói rồi."

"Vậy... Để anh đi pha sữa bột cho con..." Trường Giang nói, tay chân luống cuống đi ra cửa.

Lâm Vỹ Dạ nhìn về phía bóng lưng luống cuống của anh, cười nói: "Anh biết pha sữa bột sao? Anh có biết con thích uống nhạt hay mặn sao?"

Nghe cô hỏi vậy, Trường Giang lập tức ngừng chân, xoay người mờ mịt nhìn cô: "Pha sữa bột không phải đổ sữa bột vào ly sau đó cho thêm nước âm vào khuấy là xong sao?"

Lâm Vỹ Dạ cạn lời lắc đầu, không nói gì, chỉ ôm con trai không ngừng khóc ngồi ở trên giường.

Thấy cô không nói gì, Trường Giang mờ mịt hỏi: "Không phải sữa bột pha như thế sao?"

"Nếu nói như anh thì chả lẽ xào rau chỉ cần thả đồ vào xào là xong sao?" Lâm Vỹ Dạ cạn lời mỉm cười, sau đó nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, nói: "Đã muộn rồi, cũng không cần bày bừa ra làm gì, để em cho con bú là được." Nói xong cô vén áo ngủ lên, để cho em bé ngậm lấy... của cô...

Em bé có vẻ đói bụng, uống vô cùng vội vàng, Lâm Vỹ Dạ xem mà đau lòng. Đúng là, lúc ăn chỉ ăn một chút, giờ thì đói thành như vậy.

Trường Giang nhìn chằm chằm hình ảnh trước mặt, trong lòng cảm thấy ấm áp và thỏa mãn.

Anh từ từ đi qua ngồi ở bên cạnh Lâm Vỹ Dạ, giơ tay nhẹ nhàng vuốt đầu của em bé, ánh mắt từ ái và nhu hòa.

Cả đời này, anh chỉ cần cô và bọn nhỏ là đủ rồi.

Qua một lúc em bé mới ăn no, nằm ở trong ngực Lâm Vỹ Dạ sinh động nhìn về Trường Giang.

Trường Giang giả vờ làm mặt quỷ với thằng bé, thằng bé lập tức nhếch miệng cười, dường như rất vui vẻ.

Lâm Vỹ Dạ nhẹ nhàng đặt em bé lên giường, sau đó cũng nằm bên cạnh em bé, Trường Giang thấy vậy cũng nằm xuống, nằm ở một bên khác của em bé, cả hai để em bé nằm ở giữa.

Hình ảnh này Trường Giang cũng từng nghĩ đến, bây giờ lại thành hiện thực, trong lòng anh ngoài thỏa mãn ra cũng chẳng còn gì khác nữa.

Trong phòng rất yên tĩnh, Trường Giang và Lâm Vỹ Dạ đều không nói chuyện, chỉ từ ái nhìn em bé nằm ở giữa, trong không khí xuất hiện hơi thở ấm áp.

Sáng sớm hôm sau, Trường Giang nhìn chằm chằm Lâm Vỹ Dạ và em bé đang nằm ngủ say trong lòng mình, sau đó hồi lâu mới yên lặng đứng dậy, giúp hai mẹ con đắp chăn đàng hoàng mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

"Anh muốn đi đâu?" Phía sau chợt vang lên âm thanh sợ hãi.

Anh giật mình, vừa mới xoay người, một bóng hình đã lao vào trong ngực.

"Anh muốn đi đâu?" Cô ôm chặt eo anh, một lần nữa hỏi câu đó, trong âm thanh mang theo sợ hãi.

Trường Giang xoa đầu cô, thấp giọng mở miệng: "Trời đã sáng, anh phải ra ngoài làm việc."

"Anh sẽ không rời xa em và bọn nhỏ đúng không?" Lâm Vỹ Dạ bình tĩnh nhìn anh, khẩn trương nói.

Trường Giang mỉm cười, giọng điệu kiên định mở miệng: "Tất nhiên sẽ không, em và bọn nhỏ là tất cả của anh, sao anh có thể rời đi được."

Nghe thấy lời hứa hẹn của anh, Lâm Vỹ Dạ thoáng an tâm, sau đó cô nhìn anh thấp giọng hỏi: "Trường Giang... Anh vẫn muốn xử lý Huỳnh Trấn Thành sao?"

Nhắc tới Huỳnh Trấn Thành, Trường Giang lập tức nheo mắt một cách nguy hiểm, dùng giọng điệu lạnh lùng mở miệng: "Anh ta đã làm rất nhiều chuyện mà anh không thể tha thứ."

Lâm Vỹ Dạ mím môi, sau đó nhỏ giọng nói: "Trường Giang, thật ra... Huỳnh Trấn Thành là Huỳnh Nhược Minh."

Trường Giang cả người run lên, bình tĩnh nhìn cô: "Em nói cái gì?"

"Huỳnh Trấn Thành chính là Huỳnh Nhược Minh." Lâm Vỹ Dạ nhỏ giọng mở miệng, dừng lại, hơi khổ sở nói tiếp: "Em cũng không biết vì sao anh ấy lại trở thành thế này, Thuận Nguyễn nói cho em mấy anh đã nắm giữ chứng cứ phạm tội của anh ấy. Nhưng Trường Giang, anh ấy dù sao cũng là Huỳnh Nhược Minh, là bạn thân hồi nhỏ của em, cho nên, cho dù thế nào, em cũng không thể nhìn anh ấy rơi vào kết cục thê thảm được."

Trường Giang trầm mặc hồi lâu, sau đó xoa khuôn mặt đau buồn của cô, thấp giọng hỏi nói: "Dạ Dạ, anh biết hồi nhỏ em và anh ta có tình cảm rất tốt, nhưng em biết anh ta đã làm những gì sao?"

Lâm Vỹ Dạ đáy lòng sững sờ, ngẩn ngơ nhìn anh.

"Vụ tai nạn trước kia là do anh ta làm ra." Trường Giang thấp giọng nói, nhìn khuôn mặt khiếp sợ của cô tiếp tục nói: "Còn có ba của anh, chính là ba ruột Võ Hướng Đông của em cũng là do anh ta làm, bức thư nặc danh mẹ em nhận được là do anh ta gửi."

Lâm Vỹ Dạ khiếp sợ nhìn anh, khổ sở lẩm bẩm: "Sao lại thế chứ, sao anh ấy lại làm ra chuyện như thế chứ?"

"Cho nên, Dạ Dạ..." Trường Giang vỗ vai cô, nhìn mắt cô trầm giọng nói: "Anh không có khả năng tha thứ cho người đàn ông kia, cho dù anh ta là Huỳnh Nhược Minh, anh cũng không có khả năng buông xuống mối hận trong lòng, khiến cho anh ta có thể ung dung ngoài vòng pháp luật, hơn nữa em gái anh còn nằm trong tay anh ta."

Nhắc tới Võ Thanh, Lâm Vỹ Dạ mím môi, không nói gì nữa. Đúng vậy, Võ Thanh còn ở trong tay Huỳnh Trấn Thành, không xử lý Huỳnh Trấn Thành thì làm sao cứu Võ Thanh ra được. Chỉ là, nếu được thì cô vẫn mong mọi người đều sống tốt, đều có thể sinh hoạt bình yên.

Cô nghĩ nếu Huỳnh Trấn Thành chưa đi vào ngõ cụt thì có khi anh ấy và Võ Thanh sẽ có một tương lai tốt đẹp, giống như cô và Trường Giang vậy.

Trường Giang nhìn cô một cái, xoay người đi ra khỏi phòng.

Lâm Vỹ Dạ nhìn bóng dáng anh, trầm giọng hô: "Cho dù thế nào thì anh cũng phải cẩn thận, không được bỏ lại em và bọn nhỏ."

Nghe được tiếng la của cô, khóe môi Trường Giang nở nụ cười hạnh phúc. Sau đó anh xoay người nhìn cô, kiên định nói một chữ: "Được."

Thuận Nguyễn yên lặng dựa vào cửa phòng, nghe bọn họ nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng hiện lên vẻ ảm đạm.

"Tổng giám đốc, có một người họ Lâm muốn gặp anh, có cho anh ta vào sao?" Thanh âm cung kính của bí thư truyền từ trong điện thoại.

Huỳnh Trấn Thành giật mình, họ Lâm, không lẽ...

Ánh mắt trầm xuống, anh ta nói với người bên kia điện thoại: "Cô nói anh ta rời đi, nói tôi không muốn gặp anh ta, cho dù chờ bên ngoài cũng vô dụng."

"Vâng."

Cúp điện thoại,Huỳnh Trấn Thành tựa lưng vào ghế, trong mắt hiện vẻ phức tạp.

Lúc tan tầm, Huỳnh Trấn Thành vừa mới ra khỏi văn phòng giám đốc thì một người đàn ông tiến đến. Lúc nhìn thấy Lâm Thiếu Khanh, ánh mắt anh ta lập tức tối xuống, lướt qua đối phương đi về phía thang máy.

Lâm Vỹ Dạ đã bị cứu đi, nếu anh ta đoán không sai thì Lâm Vỹ Dạ đã nói cho người đàn ông này biết việc anh là Huỳnh Nhược Minh.

Nhưng nói thì thế nào, bọn họ cũng không thể trở về như xưa, anh vĩnh viễn không thể trở thành một Huỳnh Nhược Minh thương yêu bọn họ như cũ.

Thấy người đàn ông kia đi lướt qua mình, Lâm Thiếu Khanh vội vàng đuổi theo, nhìn về phía bóng dáng của người kia hô: "Anh..."

Đáy lòng Huỳnh Trấn Thành lập tức run lên, trong mắt hiện vẻ phức tạp, nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt mà thôi, thực mau trên mặt anh lại quay về vẻ thờ ở bình tĩnh.

"Anh Lâm gọi sai người sao?" Thấy anh đuổi theo, Huỳnh Trấn Thành nhìn anh cười nhạt nói: "Tôi cũng không có em trai."

Nghe anh ta nói thế, Lâm Thiếu Khanh mím môi thấp giọng nói: "Dạ Dạ đã nói cho em rồi, anh chính là Huỳnh Nhược Minh, là anh Nhược Minh của bọn em."

"Vậy thì thế nào?" Huỳnh Trấn Thành chăm chọc cười khẽ một tiếng, hững hờ nói: "Đều là chuyện đã trôi qua nhiều năm, còn mệt mấy người còn nhớ rõ, thật khiến tôi được sủng mà sợ hãi."

"Anh..." Nhìn nụ cười châm chọc trên khuôn mặt anh ta, trái tim của Lâm Thiếu Khanh siết chặt, ngơ ngẩn nhìn anh ta: "Chúng ta thực sự không thể quay về như trước kia sao? Anh thực sự không thể trở lại làm Huỳnh Nhược Minh yêu thương chúng ta sao?"

"Không có khả năng." Huỳnh Trấn Thành kiên định nói, đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, anh ta hờ hững nhìn Lâm Thiếu Khanh đang khổ sở, sau đi kiên quyết đi vào thang máy.

Lúc thang máy khép lại, anh ta giống như nhìn thấy được vẻ đau thương tuyệt vọng trong mắt người đàn ông kia.

Đêm trước hai ngày sau, Huỳnh Trấn Thành yên lặng ngồi trên ban công, nhìn bầu trời đêm đen nhánh suốt một đêm.

Rất nhiều kí ức tốt đẹp tràn vào đầu anh như dòng suối nhỏ, khiến khóe môi anh nở một nụ cười nhạt, đó là những kí ức tốt đẹp nhất trong đời anh.

Những năm ở trong chợ đen, mỗi khi anh không chịu được nữa, thì những kí ức tốt đẹp đó sẽ chống đỡ anh. Những kí ức thơ ấu về Lâm Vỹ Dạ, về Lâm Thiếu Khanh. Anh rất cảm ơn ông trời vì đã cho anh những kí ức tốt đẹp đó, giúp cho cuộc đời của anh không đến mức không thể nhìn thấy mặt trời.

Đáng tiếc, tuổi thơ tốt đẹp của anh cuối cùng cũng bị sự tham lam của người nào đó đánh vỡ. Nếu không có Võ Hướng Đông, nếu không có sự kiện lúc nhỏ kia, có lẽ nhà của nhà của anh đã không phải nhà tan cửa nát, anh cũng sẽ không lưu lạc đến chợ đen, như vậy thì anh cũng sẽ không bước lên ngõ cụt này.

Cho nên, cuộc đời của anh bị hủy hoại, anh cũng sẽ không cho bọn họ sống tốt. Có đôi khi, anh thực sự rất muốn... rất muốn hủy hoại toàn bộ thế giới này.

Hôm nay, từ sáng sớm trong lòng Lâm Vỹ Dạ luôn cảm thấy không ổn, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.

Thuận Nguyễn đã đến công ty, mà Trường Giang từ sáng sớm hôm trước đã không thấy mặt đâu, hình như rất bận.

Cô ăn xong bữa sáng, ôm con út ngồi dưới cây cổ thụ trong sân chơi cùng Tiểu Bảo và Tiểu Bối.

Con út ngoan ngoãn ngồi trong lòng cô, không khóc không nháo, nhưng cô lại thấy không yên, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra.

Cô thở dài một hơi, ôm con út ngồi trên bập bênh ngây người nhìn trời xanh.

Giữa Trường Giang và Huỳnh Trấn Thành nhất định phải có một trận chiến, chỉ là không biết ai thắng ai thua. Nhưng cho dù kết quả ra sao thì đều là điều cô không mong muốn.

Cô cũng không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cô luôn hy vọng mọi người đều hạnh phúc, cực kỳ mong Huỳnh Trấn Thành và Võ Thanh có thể hạnh phúc, nhưng người đàn ông kia cuối cùng vẫn đi lên ngõ cụt, hủy hoại hạnh phúc của mình, cũng hủy hoại hạnh phúc của Võ Thanh.

"Chú..."

Lúc nội tâm của Lâm Vỹ Dạ đang đau khổ và buồn phiền, Tiểu Bối bỗng vui sướng kêu một tiếng.

Lâm Vỹ Dạ ngước mắt nhìn lại, nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Trường Giang đi đến từ bên kia sân, còn Tiểu Bối đã lập tức nhào đến ôm chân anh.

" Chú..." Tiểu Bối ngẩng đầu nhỏ, vui sướng nhìn anh: "Tiểu Bối đã lâu không nhìn thấy chú, Tiểu Bối rất nhớ chú."

Trường Giang dịu dàng sờ đầu cô nhóc, sau đó mất mát nhìn về phía Lâm Vỹ Dạ đang ngồi ở trên bập bênh.

Lâm Vỹ Dạ cũng nhìn thấy mất mát trong mắt anh, khóe môi dâng lên nụ cười mềm mại, ôm con út đứng dậy, nắm tay Tiểu Bảo đi đến trước mặt Trường Giang, nghiêm túc nói với Tiểu Bảo và Tiểu Bối: "Mấy đứa sau này không cần gọi chú, đây là ba đấy."

"Nhưng bọn con đã có ba rồi." Hai đứa nhóc đồng thanh đáp.

Trường Giang nghe thấy âm thanh ngọt ngào của cả hai, ánh mắt ảm đạm. Đúng vậy, cả hai đã có ba rồi, ba của bọn họ là Thuận Nguyễn, người đàn ông ôn nhu ấm áp đó, bọn họ đã gọi Thuận Nguyễn là ba 6 năm, sợ là rất khó tiếp nhận người ba như anh.

Lâm Vỹ Dạ mỉm cười sờ đầu hai đứa nhóc: "Đây là ba ruột của hai đứa, cho nên hai đứa phải gọi ba có biết không?"

"Vậy còn ba lúc đầu thì sao đây?" Tiểu Bảo nhìn Lâm Vỹ Dạ rầu rĩ nói: "Mẹ, Tiểu Bảo rất thích ba lúc đầu, Tiểu Bảo không cần người ba khác."

"Đúng vậy mẹ..." Tiểu Bối cũng quay đầu nhìn cô, ngơ ngác nói: "Mặc dù Tiểu Bối rất thích chú, nhưng Tiểu Bối đã có ba rồi, không muốn chú làm ba của Tiểu Bối."

Nghe bọn họ nói thế, ánh mắt Trường Giang lại ảm đạm. Quả nhiên ở trong lòng bọn họ, Thuận Nguyễn mới là ba của cả hai, cho dù là ai cũng không thể thay thế được.

Thấy ánh mắt ảm đạm của Trường Giang, trái tim Lâm Vỹ Dạ chợt thắt lại. Sau đó ánh mắt của cô chợt lóe, nhìn Tiểu Bảo và Tiểu Bối cười nói: "Nếu hai đứa đã có ba rồi, vậy sau này gọi chú là papa đi."

"Papa..." Tiểu Bối thử gọi một tiếng, sau đó vẻ mặt chợt vui vẻ, ôm chân Trường Giang ngẩng đầu nhìn anh hô: "Papa."

Nghe tiếng papa này, hốc mắt Trường Giang chợt đỏ, từ ái xoa đầu cô nhóc, khàn giọng lẩm bẩm nói: "Tiểu Bối ngoan, papa thích Tiểu Bối nhất."

Lúc trước mọi người đều cho rằng đứa nhỏ này đã mất, mỗi khi nhớ đến bộ dạng ngây thơ của cô nhóc thì trái tim anh sẽ đau đến mức không thể thở nổi, sao chết còn khó chịu. Mặc dù lúc ấy còn không biết cô nhóc là con gái ruột của mình, nhưng khi ấy anh cũng đã coi cô nhóc là con gái ruột, cực kì thích cô nhóc này.

Khi ấy cho rằng đã mất cô nhóc này rồi, đoạn thời gian đó anh sống trong đau khổ. Cho đến mấy ngày trước Thuận Nguyễn bảo rằng Tiểu Bối và Dạ Dạ đã trở lại thì anh mới mừng như điên, nội tâm kích động đến mức không thể diễn tả. Bây giờ biết cô nhóc này là con gái ruột của mình thì anh càng thích cô nhóc hơn. Hèn gì người ta thường bảo con gái là áo bông tri kỷ của cha. Nhớ đến những lúc ở bên cô nhóc, cô nhóc đúng là vô cùng tri kỷ, thường xuyên an ủi trái tim đẫm máu khi bị Lâm Vỹ Dạ châm chọc của anh.

"Mẹ, ba và papa không phải giống nhau sao?" Đúng lúc này, Tiểu Bảo nghi hoặc hỏi một câu.

Lâm Vỹ Dạ sờ đầu cậu nhóc, trong lòng bất đắc dĩ, Tiểu Bảo và Tiểu Bối mới hơn 5 tuổi, sao có thể cùng bọn nhỏ kể mấy quan hệ phức tạp này được.

Thấy Lâm Vỹ Dạ chậm chạp không nói gì, Tiểu Bảo không khỏi hỏi lại lần nữa: "Mẹ, ba và papa không phải đều có ý giống nhau sao, nếu giống nhau thì Tiểu Bảo chỉ cần ba, không cần papa."

Nghe những lời này, Trường Giang có chút ai oán trừng mắt Tiểu Bảo. Nghĩ thầm vẫn là con gái tốt hơn, nhanh như vậy liền ngọt ngào gọi papa, khiến anh cảm thấy vui sướng vô cùng.

Đối mặt với câu hỏi của con trai, Lâm Vỹ Dạ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ba là người nuôi mấy đứa, còn papa là người sinh mấy đứa, nói vậy hiểu chưa?"

"Mẹ, papa cũng có thể sinh con sao?" Lâm Vỹ Dạ vừa dứt lời, Tiểu Bối đã đột ngột hỏi.

Lâm Vỹ Dạ khóe môi giật giật, cũng không biết nói gì. Đối mặt với đám vấn đề ngây thơ của con cái, nhiều lúc cô cũng như vậy, chẳng biết nên giải thích kiểu gì.

Sau đó hồi lâu, Lâm Vỹ Dạ nhìn hai đứa, trực tiếp mệnh lệnh nói: "Mặc kệ ba và papa có cùng ý hay không thì mấy đứa cũng phải gọi chú là papa, hiểu sao?"

"Tiểu Bối đã gọi rồi." Tiểu Bối lập tức vui vẻ nói, ôm chân Trường Giang không buông tay.

Tiểu Bảo lạnh lùng liếc cô nhóc một cái, đang chuẩn bị oán trách, nhưng nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của mẹ  thì cậu nhóc lập tức rũ đầu, rầu rĩ nói: "Vâng."

Thấy cậu nhóc thỏa hiệp, Trường Giang lập tức nhìn cậu nhóc cười nói: "Tiểu Bảo, gọi papa thử xem nào, con xem Tiểu Bối rất ngoan."

"Papa." Nghe anh nói em gái còn ngoan hơn mình, Tiểu Bảo không cam lòng kêu một tiếng, rõ ràng cậu nhóc luôn ngoan hơn em gái mà!

Trường Giang cưng chiều sờ đầu cậu nhóc, sau đó kéo hai đứa ngồi lên cỏ chơi.

Lâm Vỹ Dạ cũng ôm con út ngồi xuống, một nhà năm người ngồi chơi đùa trên cỏ, hình ảnh hoàn thuận vui vẻ, ấm áp hạnh phúc.

Đến buổi chiều, Trường Giang chuẩn bị rời đi, Lâm Vỹ Dạ lo lắng nhìn anh hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Trường Giang vỗ khuôn mặt cô, dịu dàng cười: "Dạ Dạ, hôm nay là ngày giải quyết toàn bộ ân oán, chỉ cần qua hôm nay thì một nhà năm người chúng ta sẽ có thể mãi hạnh phúc ở bên nhau."

Nghe anh nói, trong lòng Lâm Vỹ Dạ cũng không an tâm chút nào, ngược lại càng cảm thấy bất an.

"Anh hiện tại muốn đi làm cái gì? Anh định đối phó với Huỳnh Trấn Thành như thế nào, có phải anh giấu em chuyện gì đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro