Cạm bẫy, điên cuồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Giang mấp máy môi, thấy sắc mặt lo lắng của cô, trầm giọng nói: "Dạ Dạ, ân oán giữa anh và Huỳnh Trấn Thành cuối cùng sẽ phải giải quyết. Đợi giải quyết xong hết mọi chuyện, anh sẽ trở lại với em và các con.Một nhà năm người chúng ta sẽ không phải chia xa nữa được không?"

Nghe anh nói vậy, trong lòng Lâm Vỹ Dạ càng thêm bất an: "Trường Giang, bây giờ anh rốt cuộc muốn đi làm gì, anh nói cho em biết được không, em đi cùng anh."

"Không có chuyện gì đâu..." Trường Giang cười, khẽ vuốt má cô nói: "Ở nhà chăm sóc con chúng ta thật tốt, anh sẽ về nhanh thôi." Anh nói xong liền xoay người lẳng lặng đi về phía ngoài sân.

Lâm Vỹ Dạ tiến lên đuổi theo hai bước, cuối cùng dừng lại, chỉ chăm chú nhìn bóng lưng của anh càng ngày càng xa, cảm thấy càng thêm bất an.

"Chuẩn bị xong chưa?"

"Đã chuẩn bị xong rồi, tất cả đều làm theo chỉ thị của đại ca."

"Tốt lắm."

Cúp điện thoại, Huỳnh Trấn Thành nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, trong đôi mắt tĩnh mịch hiện lên một tia khát máu điên cuồng cùng ai lương.

"Cô ấy thế nào?" Bước vào biệt thự, Huỳnh Trấn Thành nhìn người giúp việc ở bên cạnh, nhàn nhạt hỏi.

"Rất yên tĩnh, không làm loạn không làm khó, ăn cơm cũng đúng giờ, chỉ là thường xuyên ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ." Người giúp việc cung kính đáp.

Huỳnh Trấn Thành khẽ gật đầu, bước lên lầu. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng trước mặt ra, một bóng người mảnh mai lập tức xuất hiện trước mắt anh.

Võ Thanh ngây ngốc nhìn bên ngoài, dù đã nghe thấy tiếng mở cửa, cô cũng không có phản ứng bất kỳ phản ứng nào, cả người giống như một pho tượng đang đứng sững trước cửa sổ.

Huỳnh Trấn Thành chậm rãi bước tới, nhìn bóng lưng gầy gò của cô, nhàn nhạt hỏi: "Hận anh sao?"

Nghe thấy giọng nói của anh, thân thể Võ Thanh run lên mãnh liệt một lúc. Đây có lẽ là, lần đầu tiên anh đến gặp cô kể từ khi cô bị nhốt ở đây.

Chậm rãi quay người, cô thâm trầm nhìn người đàn ông cô đã từng yêu này, trong lòng xẹt qua một nỗi ai lương. Khi cô còn bé đã từng chế nhạo người đàn ông này, đã từng châm chọc người đàn ông này. Nhưng cuối cùng là vận mệnh trêu ngươi. Bây giờ cô yêu người đàn ông này hèn mọn như thế, thật không biết đây có phải là báo ứng của ông trời dành cho cô không.

Người phụ nữ trước mặt gầy đi rất nhiều, sắc mặt trở nên có hơi tái nhợt, giống như bệnh nhân đã lâu không thấy ánh mặt trời. Tầm mắt anh từ từ di chuyển xuống, đáp xuống trên bụng hơi nhô cao, trong mắt tĩnh mịch thoáng qua một tia phức tạp.

Cho đến bây giờ, anh cũng không hiếm lạ những người phụ nữ khác mang thai con của anh, giống như đứa trẻ trong bụng Thúy Ngân, anh có thể không chút do dự mà để Thúy Ngân tự mình phá thai rồi chạy đến giá hoạ cho Lâm Vỹ Dạ, bởi vì đó không phải là con của Lâm Vỹ Dạ, không phải Lâm Vỹ Dạ mang thai con của anh, nên anh không muốn, anh không cần.

Nhưng bây giờ, nhìn bụng dưới hơi nhô lên của người phụ nữ trước mắt, trong lòng anh thế mà lại dấy lên một tia mong đợi, mong đợi nhìn thấy đứa con này trào đời.

Võ Thanh chăm chú nhìn anh, cả hai đều không nói, ai cũng không biết trong lòng nhau nghĩ gì.

Một lúc sau, Huỳnh Trấn Thành đi tới trước mặt cô, đưa tay muốn sờ bụng cô. Nhưng đầu ngón tay của anh vừa chạm tới bụng cô, cô liền nghiêng người tránh, tránh anh chạm vào, vẻ mặt dè dặt nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"

Tay đưa ra ngưng lại giữa không trung, Huỳnh Trấn Thành đột nhiên cong môi, độ cong khóe môi vừa ai lương vừa hờt hợt.

"Chăm sóc cho bản thân và đứa nhỏ trong bụng thật tốt." Lời nhàn nhạt này thốt ra, Huỳnh Trấn Thành liền quay người đi về phía cửa.

Võ Thanh kinh ngạc nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, đột nhiên gọi một tiếng: "Trấn Thành..."

Tiếng gọi thốt ra, cô mới nhận ra giọng mình khàn khàn khó nghe như thế, giống như người đã lâu không nói chuyện, đột nhiên mở miệng nói câu đầu tiên.

Bóng dáng Huỳnh Trấn Thành giật mình, lúc sau, lại tiếp tục đi về phía trước không hề quay đầu nhìn cô một cái.

"Khi nào anh mới bằng lòng để tôi đi?" Thấy người đàn ông vẫn chưa dừng bước, Võ Thanh không khỏi hấp tấp hỏi một câu, giọng nói vẫn khàn khàn như trước.

Huỳnh Trấn Thành cong môi, không nói gì, bước ra khỏi phòng.

Võ Thanh thẫn thờ nhìn cửa phòng đóng lại lần nữa, trong lòng chợt hiện lên một tia bất an. Hôm nay Huỳnh Trấn Thành có vẻ hơi khác với Huỳnh Trấn Thành trước kia, hôm nay khí thế trên người anh quyết đoán hơn một chút, dường như sắp phải đi kết thúc chuyện gì đó.

Quay người nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, cô khẽ vuốt ve bụng của mình, giữa cặp lông mày lại tăng thêm nỗi buồn mới.

Mặc dù biết người đàn ông này chính là Huỳnh Nhược Minh mà cô coi thường và nhục nhã lúc nhỏ, cũng biết rằng người đàn ông ấy đã làm rất nhiều chuyện xấu, thậm chí đã từng làm tổn thương người thân của cô, nhưng trong bất kể thế nào, trái tim cô vẫn thủy chung yêu người đàn ông ấy không hề thay đổi. Đến bây giờ, trong tim cô vẫn yêu người đàn ông ấy, không đành lòng nhìn thấy người đàn ông ấy cuối cùng đẩy mình vào đường cùng.

Khi trời sắp tối, Tiêu Vân đã tới nơi, vừa bước vào sân nhỏ vẻ mặt liền kích động ôm lấy Tiểu Bảo và Tiểu Bối.

Thấy vẻ mặt kích động của bà, Lâm Vỹ Dạ liền đoán ra Trường Giang đã gặp Tiêu Vân, cũng đã nói Tiếu Vân về chuyện Tiểu Bảo và Tiểu Bối là con của anh.

Tiếu Vân mỗi tay ôm một đứa nhỏ, hôn lên mặt của từng đứa, cười xúc động nói: "Tiểu Bảo, Tiểu Bối, cháu trai và cháu gái ngoan của bà nội, mau gọi bà nội nào."

Hai đứa nhỏ giật mình, sững sờ nhìn Lâm Vỹ Dạ đứng cách đó không xa, dường như đang chờ Lâm Vỹ Dạ lên tiếng.

Lâm Vỹ Dạ mỉm cười, ôm con bước tới, nhìn chúng ôn nhu nói: "Chiều nay không phải nói với các con rồi sao, chú là cha của các con, nên mẹ của chú chính là bà nội của các con, mau gọi bà nội đi."

Hai đứa nhỏ nghe mẹ nói vậy, liền gọi Tiêu Vân: "Bà nội."

Hai tiếng gọi bà nội đó khiến Tiêu Vân mở cờ trong bụng, lập tức hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà của hai đứa nhỏ, cười ha ha nói: "Ơi, ngoan, cháu trai và cháu gái của bà thật ngoan."

Lâm Vỹ Dạ nhìn Tiếu Vân cười nói: "Mẹ, mẹ..."

"Cái gì? Dạ Dạ, con vừa rồi gọi ta là gì?" Lâm Vỹ Dạ còn chưa nói xong, Tiếu Vân liền kích động nhìn nàng, vội vàng hỏi.

Lâm Vỹ Dạ mím môi cười, nói: "Mẹ, ta cùng Trường Giang làm hòa rồi, con đương nhiên vẫn là con dâu của Võ gia, chỉ là không biết mẹ có nhận đứa con dâu này không."

"Nhận, đương nhiên là nhận......" Tiêu Vân đứng dậy ôm lấy Lâm Vỹ Dạ, vui đến phát khóc, "Mẹ chưa bao giờ nghĩ rằng con còn có thể tha thứ cho mẹ, xin lỗi Dạ Dạ, trước mẹ đối xử với con như vậy, mong con đừng để trong lòng, sau này mẹ sẽ không bao giờ như vậy nữa."

"Bây giờ con đã làm hòa với Trường Giang, mẹ chỉ muốn một nhà chúng ta sống hạnh phúc bên nhau, vì vậy, mẹ, những chuyện đó đã qua đi rồi, con sẽ không để trong lòng." Lâm Vỹ Dạ vừa cười vừa nói.

"Oa...a...oa..."

Đột nhiên, một tiếng khóc vang lên từ trong ngực Lâm Vỹ Dạ truyền tới, Tiếu Vân giật mình, cuống quýt buông Lâm Vỹ Dạ ra, lúc này mới phát hiện ra đứa bé sơ sinh khóc trong ngực Lâm Vỹ Dạ. Chắc là khi bà ôm Lâm Vỹ Dạ đã vô tình ép chặt đứa nhỏ.

Tiếu Vân vội vàng ôm lấy đứa bé từ trong ngực Lâm Vỹ Dạ, cười dỗ dành nói: "Ôi... Tiểu bảo bối của bà nội, sao vậy, ngoan nào, đừng khóc nữa..."

"Mẹ, vào trong nhà ngồi trước đi." Lâm Vỹ Dạ nói xong, kéo tay bà đi vào nhà. Tiểu Bảo và Tiểu Bối đã chạy đến chiếc xích đu kia chơi.

Sau khi Tiếu Vân ôm đứa bé ngồi trên ghế sô pha, Lâm Vỹ Dạ nhìn bà cười hỏi: "Mẹ, hôm nay mẹ đã gặp Trường Giang? Anh ấy đã kể cho mẹ nghe thân thế của Tiểu Bảo và Tiểu Bối?"

"Đúng vậy." Tiếu Vân khẽ gật đầu, vui mừng nói: "Xế chiều nay nó còn nguyên vẹn xuất hiện trước mặt mẹ, mẹ cứ tưởng là đang mơ đấy, lúc đầu mẹ nhìn thấy nó bình an vô sự trở về, cái đầu này của mẹ vui mừng đến hư mất, không ngờ nó lại nói Tiểu Bảo và Tiểu Bối là cháu trai cháu gái của mẹ, mẹ thật sự kích động chết đi được, ngay lập tức chạy đến gặp cháu trai và cháu gái ngoan của mẹ."

"Nói vậy thì trước khi tới mẹ vừa mới gặp anh ấy?" Lâm Vỹ Dạ nghiêm túc hỏi.

"Đúng vậy, mẹ bảo nó cùng mẹ tới đây, nhưng nó nói nó còn việc phải làm, tối nay sẽ tới sau."

"À." Lâm Vỹ Dạ khẽ gật đầu, tâm trạng có chút nặng nề. Trường Giang rốt cuộc muốn làm gì, anh sẽ dùng cách gì để đối phó Huỳnh Trấn Thành.

"Dạ Dạ..." Giọng nói hơi lo lắng của Tiêu Vân từ phía đối diện truyền đến.

Lâm Vỹ Dạ giật mình, ngước mắt nhìn bà hỏi: "Sao vậy?"

"Chính là chuyện của Thanh Thanh..." Tiếu Vân hơi tức giận nói, giữa lông mày thoáng hiện lên một tia lo lắng. "Con nhóc kia rốt cuộc đã đi đâu du lịch? Lâu như vậy mà ngay cả điện thoại cũng không gọi về, dạo này con với nó có nói chuyện điện thoại không? Mẹ đến hỏi Trấn Thành, Trấn Thành chỉ nói nó đi du lịch, một khoảng thời gian nữa sẽ trở về."

Nhắc đến chuyện của Võ Thanh, trong lòng Lâm Vỹ Dạ cũng hiện lên vẻ lo âu. Không nghi ngờ gì nữa, Võ Thanh đang nằm trong tay Huỳnh Trấn Thành, nhưng bây giờ cô và Trường Giang đã biết bí mật của anh ta, thậm chí là bộ mặt thật của anh ta, cho dù Võ Thanh thật sự phát hiện ra bí mật gì của anh ta, có lẽ anh ta cũng không sợ để người khác biết, vậy rốt cuộc anh ta giấu Võ Thanh đi là muốn làm gì.

Bây giờ Võ Thanh còn đang mang thai con của anh ta, chắc có lẽ anh ta sẽ không làm gì Võ Thanh.

Thấy Lâm Vỹ Dạ vẫn không chuyện gì, Tiếu Vân không khỏi có chút gấp gáp, nhìn thấy cô hỏi dồn dập: "Dạ Dạ, con nhóc Thanh Thanh kia rốt cuộc đã đi đâu, con có biết không? Dạo này nó có liên lạc với con không?"

"Mẹ, mẹ đừng lo lắng......" Lâm Vỹ Dạ cười, thấp giọng an ủi, "Chắc em ấy vui quá nên trong lúc nhất thời quên gọi điện về nhà thôi, mẹ đừng nóng vội, mấy hôm trước con còn nói chuyện điện thoại với em ấy, mọi chuyện đều ổn."

"Thật là, con nhóc kia quá không hiểu chuyện." Tiếu Vân có chút oán trách, sau đó lại hỏi: "Nó có nói khi nào trở về không?"

"Nhanh thôi, em ấy chơi chán sẽ trở về." Lâm Vỹ Dạ mỉm cười, nhưng trong lòng tràn đầy âu lo.

"Haizz, con nhóc kia thật không hiếu thuận gì cả, biết mẹ ở nhà một mình cô đơn, cũng không biết ở nhà với mẹ, còn chạy đi du sơn ngoạn thủy, một lần đi liền đi lâu ngày như vậy.

Nghe thấy những lời này của Tiếu Vân, Lâm Vỹ Dạ không khỏi vừa cười vừa nói: "Mẹ, mẹ xem bây giờ Tiểu Bảo và Tiểu Bối nhỏ như vậy, đứa nhỏ lại vừa mới sinh, hay là mẹ ở lại đây, cũng vừa hay giúp con trông con."

Tiếu Vân nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên vui vẻ, liên tục gật đầu cười nói: "Được, thật ra mẹ rất muốn ở cùng cháu trai cháu gái một thời gian, trước kia đã muốn ở đây, nhưng lúc đó lại sợ con không vui."

"Sao có thể như vậy chứ, bây giờ cũng không, đợi Trường Giang trở về, gia đình chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau rồi."

"Tốt quá, sau này mẹ có thể nhìn thấy cháu trai cháu gái ngoan của mẹ từng phút từng giây rồi."

"Cha! Cha!"

Đúng lúc này, trong sân truyền tới tiếng gọi kích động của Tiểu Bối.

Vừa nghe thấy bóng dáng này, Lâm Vỹ Dạ liền đoán ra Thuận Nguyễn đã trở về, ngước mắt nhìn lại, quả nhiên thấy Thuận Nguyễn đang ôm Tiểu Bối cười.

Nhớ tới chuyện của Trường Giang, ánh mắt cô tối sầm lại, đứng dậy đi ra sân.

"Thuận Nguyễn......" Lâm Vỹ Dạ đi tới trước mặt anh ta, trầm giọng nói: "Tôi có lời muốn hỏi anh, anh đi theo tôi một chút được không?" Nói xong, cô bước tới ngồi xuống băng ghế dưới tán cây đại thụ.

Thuận Nguyễn giật mình, đặt Tiểu Bối xuống, xoa đầu cô bé cười dịu dàng: "Đi đi, đi chơi cùng anh trai, cha có chuyện muốn nói với mẹ."

"Ạ." Tiểu Bối ngoan ngoãn khẽ gật đầu, sau đó quay người lại chạy về phía Tiểu Bảo đang chơi xích đu.

Thuận Nguyễn đi tới trước mặt Lâm Vỹ Dạ, nhìn cô, nghi ngờ hỏi: "Dạ Dạ, sao vậy?"

"Thuận Nguyễn, anh và Trường Giang rốt cuộc muốn dùng biện pháp gì để đối phó Huỳnh Trấn Thành?" Lâm Vỹ Dạ nhìn Thuận Nguyễn, vội vàng hỏi: "Vì sao hôm nay tôi cảm thấy anh ấy rất lạ, anh và Trường Giang, hai người định?"

Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Lâm Vỹ Dạ, Thuận Nguyễn thấp giọng nói: "Dạ Dạ, em đừng gấp, chúng ta sẽ không làm chuyện gì quá đáng, chỉ để người đàn ông đó nhận được trừng phạt đáng phải chịu của pháp luật mà thôi."

"Vậy chẳng phải các anh cũng bắt được bằng chứng giao dịch ngầm của anh ta rồi sao." Lâm Vỹ Dạ nắm lấy tay anh ta, vội vàng nói, "Các anh giao hết những chứng cứ đó cho cảnh sát chẳng phải kết thúc sao? Để cảnh sát đi bắt anh ta không được sao? Các anh còn muốn làm gì nữa?"

"Trường Giang muốn dụ Huỳnh Trấn Thành làm một cuộc giao dịch ngầm, rồi để cảnh sát bắt anh ta ngay tại hiện trường, dù sao nếu anh ta nói một câu những chứng cứ kia là nguỵ tạo thì cảnh sát cũng sẽ đủ chứng cứ mà thả anh ta ra."

"Nhưng không phải Huỳnh Trấn Thành đã nghi ngờ anh ấy rồi sao?" Lâm Vỹ Dạ lo lắng nói, "Với tính cách của Trấn Thành, anh ta biết trận này là một cạm bẫy, anh ta làm sao có thể nhảy vào trong được? Tôi lo lắng cho Trường Giang làm như vậy, ngược lại còn trúng vào bẫy của Trấn Thành, dù sao, nếu Trấn Thành phát điên, nhất định chuyện gì cũng làm ra được."

Nghe Lâm Vỹ Dạ nói vậy, ánh mắt sắc bén của Thuận Nguyễn đột nhiên trầm xuống. Cô nói không sai, nếu người đàn ông đó phát điên sẽ không tiếc đồng vu quy tận cùng Trường Giang ngay tại chỗ, dù sao anh ta cũng nhiều muốn đẩy Trường Giang vào chỗ chết.

Nhưng chỉ cần giao những chứng cứ đó cho cục cảnh sát, cảnh sát cũng chưa chắc sẽ bắt Huỳnh Trấn Thành. Ngay từ đầu, anh lấy được những chứng cứ kia, còn tưởng rằng chỉ cần giao cho cảnh sát là được rồi, nhưng hỏi luật sư mới biết, những chứng cứ này không đủ. Theo như lời luật sư nói, nếu Huỳnh Trấn Thành khẳng định những chứng cứ đó là ngụy tạo, còn có lời biện hộ của luật sư, thì có lẽ bọn họ cũng không có cách nào bắt giữ anh ta.

Nhưng mà Huỳnh Trấn Thành, người đàn ông đó đã nghi ngờ Trường Giang, vậy chắc chắn cũng đã nghi ngờ vụ giao dịch này của Trường Giang, chỉ là tại sao anh ta vẫn không có động tĩnh gì, vẫn tiến hành giao dịch này với Trường Giang đến cùng. Chẳng lẽ thật sự như lời Dạ Dạ nói, người đàn ông đó cũng động tay động chân vào vụ giao dịch ngầm kia.

Nghĩ vậy, anh đột nhiên đứng dậy và nói với Lâm Vỹ Dạ: "Dạ Dạ, anh ra ngoài trước đã, em ở nhà đợi, chăm sóc con thật tốt." Nói rồi anh liền quay người vội vã muốn bước lên xe.

Lâm Vỹ Dạ kéo anh lại, trầm giọng hỏi: "Anh định đi đâu?"

"Anh đến nơi giao dịch của bọn họ xem qua một cái. Anh cũng lo Huỳnh Trấn Thành, người đàn ông đó sẽ giở trò gì đó." Thuận Nguyễn trầm giọng nói xong, rồi mở cửa xe.

"Tôi cũng đi." Lâm Vỹ Dạ vội vàng nói, chạy đến bên kia xe, mở cửa rồi nhanh chóng ngồi vào.

Nhìn thấy cô ngồi vào trong xe, Thuận Nguyễn cũng không còn cách nào khác đành phải đưa cô đi cùng.

Khi mặt trời lặn, Huỳnh Trấn Thành và Trường Giang đồng thời xuất hiện ở bến tàu, ánh sáng còn dư lại của trời chiều chiếu trên mặt biển, rất đẹp nhưng cũng có phần thê lương, dù sao thì vẻ đẹp này cũng chỉ trong nháy mắt.

Bến tàu ở bên bờ có rất nhiều thùng chứa hàng hóa, xung quanh cũng có một vài người, người trong chợ đen cũng là người của Huỳnh Trấn Thành.

Biết đây là địa bàn của Huỳnh Trấn Thành, Trường Giang đương nhiên cũng man theo vài người.

"Nguyễn tổng, anh nói xem, lô hàng này của chúng ta vận chuyển ra ngoài thuận lợi không?"

Một tay của Huỳnh Trấn Thành đặt lên trên thùng chứa hàng, nhìn anh cười hỏi, ánh mắt mờ ám thâm sâu khó lường.

"Huỳnh tổng, có những lối mòn và quan hệ kia của anh, có thể vận chuyển ra ngoài không, còn cần phải hỏi sao?"

Trường Giang cũng cười, chỉ là dưới lớp mặt nạ đó, làm cho người ta không thấy được vẻ mặt, cũng không đoán ra trong lòng anh đang nghĩ gì.

"Lối mòn và quan hệ của tôi đương nhiên có thể vận chuyển lô hàng này ra ngoài, chỉ sợ là động cơ của người nào đó không thuần túy hợp tác cùng tôi." Ngừng một chút, anh ta nhìn chiếc mặt nạ màu trắng bạc kia trên mặt Trường Giang, bỗng nhiên nở nụ cười âm lãnh: "Anh Võ, còn muốn tiếp tục chơi à? Chỉ là, chiếc mặt nạ này thật sự khá hay."

"Ồ... Huỳnh tổng có nhãn lực thật tốt, vậy mà vẫn có thể nhận ra tôi." Trường Giang nhẹ giọng cười, giơ tay tháo mặt nạ xuống, dưới mặt nạ đúng thật là gương mặt anh tuấn của một người đàn ông, không phải Trường Giang thì là ai.

"Trường Giang, anh nghĩ rằng hôm nay tôi tới để hoàn thành cuộc giao dịch này với anh sao?" Huỳnh Trấn Thành cười lạnh lùng, u ám nhìn anh.

Tay Trường Giang tùy ý đưa lên, ném chiếc mặt nạ màu bạc kia xuống biển, nhìn anh ta, cũng âm lãnh nói: "Thật trùng hợp, hôm nay tôi đến cũng không phải để hoàn thành giao dịch này."

Ngay sau khi lời vừa nói xong, liền có một đội cảnh sát lớn từ bến cảng chạy tới.

Trường Giang cong môi, nhìn sắc mặt bình tĩnh của người đàn ông trước mắt, cười lạnh hỏi: "Thật ra tôi rất tò mò, anh biết cuộc giao dịch này chính là cái bẫy, sao anh lại có thể cam tâm nhảy vào trong, đây dường như không phải là tác phong của anh."

"Đợi lát nữa anh sẽ biết." Huỳnh Trấn Thành cười âm lãnh, nhìn những cảnh sát kia lao tới, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia khát máu mờ ám.

Thấy nhiều cảnh sát xông tới, những thuộc hạ của Huỳnh Trấn Thành đều là người trong chợ đen lập tức vây thành một vòng quanh anh ta, một tên cầm đầu trong đó trầm giọng nói: "Đại ca, anh đi trước đi."

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Trường Giang liền cười châm chọc: "Huỳnh Trấn Thành, cả đời anh đều toan tính người khác, không ngờ vẫn còn có mấy thuộc hạ trung thành bảo vệ chủ như vậy."

Huỳnh Trấn Thành mím môi cười, không nói lời nào, nhìn thấy cảnh sát xông tới càng ngày càng gần mình, trên mặt Huỳnh Trấn Thành thế mà lại không có chút hoảng sợ nào, bình tĩnh đến có chút dị thường.

Trường Giang cau mày, mặc dù biết người đàn ông này lòng dạ thâm sâu, cũng đoán ra được người đàn ông này không phải đến đây vì cuộc giao dịch này, cũng đã nghĩ tới người đàn ông này sẽ chuẩn bị gì, nhưng anh vẫn nghĩ không ra, cảnh sát vây bắt phía dưới, anh ta làm sao có thể trốn thoát.

Ngay khi cảnh sát từng bước tới gần, Trường Giang đang trăm mối tơ vò khó giải thích được, thì trên mặt biển bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét.

"Đại ca, mau đi thôi."

Nghe thấy tiếng hét, Trường Giang lập tức nhìn xuống mặt biển, chỉ thấy mấy người đàn ông ngồi trên một chiếc thuyền cứu hộ từ trong góc bến tàu bơi ra, dường như đã đợi ở đó rất lâu, chỉ chờ giây phút này tới.

Ánh mắt Trường Giang liền sa sầm, nguy rồi, anh chỉ tính đến cơ hội chạy trốn trên đất liền, mà không để ý tới mặt biển.

Chỉ thấy ánh mắt Huỳnh Trấn Thành lóe lên, nhanh chóng quay người chạy tới bên bến tàu, cảnh sát thấy anh ta định chạy trốn, rối rít giơ súng lên bắn về phía bóng lưng của anh ta, thuộc hạ của Huỳnh Trấn Thành trung thành bảo vệ chủ đến cùng, hối hả chắn trước mắt Huỳnh Trấn Thành, nổ súng với cảnh sát, trong lúc nhất thời trên bến tàu trở nên hỗn loạn, tiếng súng cùng tiếng kêu la thảm thiết liên tiếp không dứt.

Huỳnh Trấn Thành dường như đã mưu tính ngay từ đầu, bản thân đứng ở nơi rất gần bờ biển, anh ta mới chạy vài bước liền đến bên bến tàu rồi nhảy xuống.

Trường Giang nhìn bóng dáng vững vàng của anh ta rơi xuống thuyền cứu hộ, không khỏi nhíu mày.

Người đàn ông kia biết giao dịch này là một cái bẫy, tại sao anh ta lại đến. Anh ta hoàn toàn có thể không cần đến, cứ thế bỏ trốn là được rồi, không đáng liều mạng lớn như vậy để thoát khỏi họng súng của cảnh sát, còn hy sinh không ít anh em. Mục đích lần này anh ta đến đây rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ là... vì đối phó anh?

Lúc còn đang nghi hoặc khó hiểu, anh chợt nhìn thấy người đàn ông đó dùng tay ra hiệu với mình, đó dường như có ý vĩnh biệt.

Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu anh, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, hét lớn với những người anh em phía sau: "Mau, mau nhảy xuống biển, mau..."

"Bùm..."

Vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên từ đống hàng hóa kia. Chấn động làm rung chuyển cả bến tàu. Sắc mặt của Trường Giang trở nên trắng bệch trong chớp mắt. Người đàn ông đó thật sự... điên rồi.

"Bùm... bùm..."

Ngay sau đó là một loạt tiếng nổ lớn vang lên đinh tai nhức óc, làn khói dày đặc lập tức bao trùm khắp  bến tàu, tiếng kêu la của những người đó trên bến tàu đã bị tiếng nổ chói tai lấn át.

Khói đen dày đặc tràn ngập bến tàu, thậm chí một bóng người cũng không nhìn rõ.

Khi nghe thấy tiếng nổ chói tai kia, tim của Lâm Vỹ Dạ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Khi nhìn thấy dày đặc bốc lên từ bến tàu, cả người gần như sụp đổ.

Xe còn chưa dừng hẳn, Lâm Vỹ Dạ đã đẩy cửa xuống xe ngay lập tức, nhưng vì hành động quá gấp, liền ngã xuống đất một cái.

"Trường Giang..." Cô nhìn làn khói dày đặc kia khóc thảm thiết, vội vàng từ mặt đất đứng dậy, bước chân loạng choạng chạy về phía làn khói dày đặc kia.

Thuận Nguyễn vội vàng xuống xe đuổi theo, ôm lấy cô, trầm giọng nói: "Dạ Dạ, đừng qua đó, nguy hiểm."

"Bùm... bùm..."

Những quả bom đó vẫn còn nổ, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy mặt đất rung chuyển, như này sao có thể vượt qua được.

Thuận Nguyễn nhìn làn khói dày đặc này, trong ánh mắt sâu thâm trầm bi thương một mảnh. Bọn họ tính toán nghìn lần vạn lần, cũng không tính đến người đàn ông đó lại điên cuồng như vậy. Trong vụ nổ này, lại có bao nhiêu người sẽ chết, còn người đàn ông đó, lại có bao nhiêu thuộc hạ bỏ mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro