Kết thúc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trường Giang... Trường Giang..." Lâm Vỹ Dạ nhìn làn khói dày đặc bật khóc nức nở, giãy dụa không ngừng trong vòng tay của Thuận Nguyễn, cố gắng lao về phía làn khói dày đặc.

Thuận Nguyễn ôm chặt cô, trầm giọng nói: "Dạ Dạ, em bình tĩnh đi, Trường Giang sẽ không xảy ra chuyện gì."

Nhưng khi nhìn làn khói dày đặc cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển, ngay cả bản thân anh cũng không thể tự thuyết phục được mình Trường Giang sẽ bình an vô sự.

"Trường Giang..." Lâm Vỹ Dạ nhìn làn khói dày đặc, cả người suy sụp suýt nữa ngất xỉu, "Làm sao chuyện này có thể xảy ra, em đã bảo anh ấy đừng tới, em đã bảo anh ấy không nên đối phó với Huỳnh Trấn Thành, nhưng anh ấy không nghe. Anh ấy nói muốn cung em và các con, năm người sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Anh ấy còn nói rằng anh ấy sẽ không bao giờ rời xa em và các co nữa. Nhưng tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? Tại sao chứ... "

Trên bến tàu vụ nổ đã chấm dứt, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của Lâm Vỹ Dạ đang vang vọng.

Một lúc sau khi làn khói dày đặc tan ra, trên bến tàu lộn xộn khó phân biệt đâu là mảnh vỡ của hàng hóa, đâu là xác chết.

Lâm Vỹ Dạ tuyệt vọng nhìn đống hỗn độn kia, tuyệt vọng giãy dụa trong vòng tay của Thuận Nguyễn.

Nhìn thấy vụ nổ đã ngừng, Thuận Nguyễn rốt cục cũng buông cô ra.

"Trường Giang..." Lâm Vỹ Dạ sau khi được Thuận Nguyễn thả tay ra liền chạy như bay đến mớ hỗn độn ở bến tàu, bởi vì quá lo lắng, trên mặt đất có rất nhiều thứ đang nằm ngổn ngang khiến cô ngã xuống đất mấy lần.

Thấy vậy, Thuận Nguyễn vội vàng đuổi theo, đỡ lấy thân thể đang run rẩy kịch liệt của cô, trầm giọng nói: "Dạ Dạ, em đừng như vậy."

"Trường Giang đâu?" Lâm Vỹ Dạ ôm cánh tay anh, đau khổ khóc, "Thuận Nguyễn, anh mau tìm Trường Giang cho em, anh ấy đang ở đâu? Tại sao em không tìm được anh ấy?

Ánh mắt Thuận Nguyễn buồn bã nhìn đống đổ nát trên mặt đất, nếu Trường Giang thật sự ở trong đó, chắc chắn đã tan xương nát thịt, làm sao có thể tìm được..

Lúc này làn khói dày đặc đã hoàn toàn tan biến, Lâm Vỹ Dạ quỳ trên mặt đất nhìn những mảnh vỡ xung quanh, đau lòng không kìm được khóc lớn.

Trên biển, Huỳnh Trấn Thành nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đang quỳ trên bến tàu khóc đến phê tâm phế liệt, một tia phức tạp âm thầm lướt qua đôi mắt sâu thẳm của anh.

Thuận Nguyễn nhìn chiếc thuyền cứu sinh đang bơi càng lúc càng xa, hai mắt lạnh lùng khẽ nhíu lại, bàn tay buông thõng bên cạnh nhất thời nắm chặt.

Nếu Huỳnh Trấn Thành đến, thì chắc chắn Trường Giang cũng đến. Nhưng bây giờ người đàn ông đó hoàn toàn rút lui, vậy thì Trường Giang, Trường Giang đang ở đâu.

"Hu hu... Trường Giang, những gì anh đã nói đều không giữ lời, những gì anh đã nói với em tại sao anh luôn không giữ lời..." Lâm Vỹ Dạ quỳ trên mặt đất, nhìn đống đổ nát trên mặt đất mà buồn bã thét lên, "Em hận anh. Em thực sự ghét anh, khi còn nhỏ anh từng nói sẽ yêu em mãi mãi nhưng khi lớn lên lại luôn làm tổn thương em, hôm nay anh nói rằng gia đình năm người của chúng ta sau này sẽ không bao giờ chia cắt, nhưng bây giờ anh đang ở đâu Dịch Dương, anh nói cho em và bọn trẻ sau này phải làm gì? Tương lai em phải làm sao? "

Tiếng thét thê lương vang lên trong không trung khiến cho tất cả người nghe đều cảm thấy đau lòng và thương xót.

Một tiếng còi vang lên ngày càng đến gần. Thuận Nguyễn nhìn chiếc thuyền cứu sinh cách ngày càng xa, cuối cùng biến thành một chấm đen nhỏ. Sinh mạng của Trường Giang không chỉ là chuyện của một mình anh ta, nó còn liên quan đến sinh mạng của rất nhiều người khác. Khi anh ta quyết định lựa chọn con đường này, là lựa chọn một đi không trở lại, đây là sự lựa chọn điên rồ và vô lương tâm.

"Trường Giang..." Lâm Vỹ Dạ khàn giọng hét lên, đột nhiên đang ngồi trên mặt đất chậm rãi đứng lên, từng bước đi về phía bến tàu.

Thuận Nguyễn vì lo lắng cho cô nên liền đi theo cô.

"Trường Giang..." Cô bước tới với vẻ mặt đờ đẫn như người mất hồn, vô thức lẩm bẩm cái tên Trường Giang. Nét mặt đượm buồn khiến người khác nhìn cũng không nỡ.

"Trường Giang... Em sẽ đi cùng anh..."

Lâm Vỹ Dạ thì thào nói định nhảy xuống biển, Thuận Nguyễn đột nhiên giật mình, vội vàng vươn tay kéo cô vào lòng, nhìn vẻ mặt đau buồn của cô, trầm giọng quát: "Em làm sao vậy? Cả Trường Giang cũng vậy. Em tỉnh táo lại đi, em vẫn còn các con của mình. Em nhẫn tâm bỏ lại ba đứa con sao? Tiểu Bảo và Tiểu Bối mới năm tuổi. Chúng còn chưa biết sống chết là gì chứ đừng nói đến đứa con trai mới sinh vừa tròn hai tháng, em thực sự nỡ bỏ mặc chúng nó sao?"

"Nhưng em không làm được, em thật sự không làm được..." Lâm Vỹ Dạ khóc đến bất lực, nắm chặt vạt áo của anh, "Em đã cùng Trường Giang trải qua rất nhiều thăng trầm, anh ấy đã hiểu lầm em, em cũng đã từng hiểu lầm anh ấy. Giờ cuối cùng chúng em cũng đã mở lòng với nhau và hứa rằng sẽ không bao giờ cách xa nhau nữa, nhưng anh ấy đã làm như vậy, bỏ mặc em và các con. Em không biết phải làm sao, em chỉ muốn đi tìm anh ấy, muốn được ở bên anh ấy... "

"Anh hiểu mà!" Thuận Nguyễn đau khổ thì thầm, ôm chặt lấy cô, áp đầu cô vào ngực "Anh hiểu em rất yêu Trường Giang, nhưng con người sống trên đời này không phải chỉ có một mình mình, em không thể chết theo cậy ấy chỉ vì sự ích kỷ của bản thân, em vẫn còn ba đứa con. Đó là con của em và cũng là trách nhiệm của em. Ngay cả khi em không muốn sống cho chính mình, em cũng phải sống cho ba đứa con của mình. Bọn chúng thực sự rất cần em."

"Nhưng em không thể chịu đựng được, tr..." Lâm Vỹ Dạ đau khổ nói, cô run lên đau đớn khi nghĩ đến lời hứa của người đàn ông từng nói với mình. Người đàn ông luôn không nói gì, cho cô hy vọng, rồi lại tàn nhẫn phá vỡ hy vọng đó. Anh luôn tàn nhẫn với cô như vậy.

Cô vốn tưởng hạnh phúc đã nằm trong tầm tay nhưng cuối cùng lại biến thành tuyệt vọng, người đàn ông đó, sao có thể làm tổn thương cô nhiều như vậy, để cô tuyệt vọng hết lần này đến lần khác. Cô thực sự hận anh, hận người đàn ông đó bỏ cô lại, bỏ cô và các con không bao giờ quay lại nữa.

"Dạ Dạ, đi thôi, các con còn đang đợi em ở nhà." Thuận Nguyễn nhẹ nhàng lau nước mắt cô, ôm cô xoay người đi về phía lối ra của bến tàu.

Vẻ mặt Lâm Vỹ Dạ trắng bệt, toàn thân tuyệt vọng, ánh mắt u buồn, để mặt cho Thuận Nguyễn dìu mình đến lối ra.

Nhưng mà, khi bọn họ vừa quay đầu lại, một bàn tay dính đầy máu liền nắm lấy bờ bến tàu, sau đó, một thân người đầy máu chật vật leo lên bờ, nhìn hai bóng người càng lúc càng đi xa, anh gọi tên cô. "Dạ Dạ... Dạ Dạ..."

Trái tim Lâm Vỹ Dạ đau đớn kịch liệt như bị kim châm, Thuận Nguyễn trầm mặc nhìn cô: "Em làm sao vậy?"

"Trái tim rất đau!" Lâm Vỹ Dạ thì thầm nói, vẻ mặt buồn bã.

Thuận Nguyễn khó chịu vỗ vỗ vai cô nói: "Dù thế nào, em cũng phải sống tốt, sống vì con cái."

Tiếp tục đi về phía trước hai bước, nhưng trong lòng tựa hồ có một tia chỉ dẫn, Lâm Vỹ Dạ lập tức xoay người nhìn về phía bờ bến tàu, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, trong mắt chợt hiện lên một tia hi vọng, cô không thể ngăn cản được rùng mình một cái.

"Trường Giang..." Cô hét lên một tiếng, lập tức đẩy cánh tay của Thuận Nguyễn ra, điên cuồng chạy về phía người đàn ông đang nằm bên mép bến tàu.

Thuận Nguyễn thấy vậy, vội vàng quay người lại, nhìn thấy Trường Giang cả người bê bết máu ngã trên bờ tàu, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, vội vàng chạy đến đó.

Cho dù anh ta có vẻ dã bị thương nặng, cho dù có bị gãy xương, ít nhất vẫn còn một tia hy vọng được cứu sống.

"Trường Giang... Trường Giang..." Lâm Vỹ Dạ quỳ xuống bên cạnh Trường Giang, nhìn vết máu trên người anh, hai tay cô cứng đờ trên không trung, một lúc sau cô vẫn không dám chạm vào anh, vì sợ đụng vào vết thương trên người anh.

Lúc này, Trường Giang đã hôn mê, trên tay và trán đều có máu.

Thuận Nguyễn vội vàng bấm điện thoại gọi cho bệnh viện cấp cứu, nhìn người đàn ông hấp hối trên mặt đất, một tia lo lắng lần nữa xẹt qua mắt anh.

Bị thương nặng như vậy, là ông trời đã thương xót cho anh ta một cơ hội, thậm chí anh ta đã trèo từ bên dưới để lên được đây.

Lo lắng chờ đợi bên ngoài cửa phòng cấp cứu, Lâm Vỹ Dạ không dám nói cho Tiếu Vân biết chuyện này, vì sợ bà Tiếu Vân sẽ lo lắng. Lâm Vỹ Dạ và  Thuận Nguyễn là hai người duy nhất ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng cấp cứu.

Trời đã tối, Tiểu Bối vừa gọi điện hỏi cô, mẹ và ba khi nào sẽ về, cô cố chống lại cơn chua xót ở mũi nói rằng cô sẽ về sớm thôi. Một lần nữa, cô lại nói dối con gái của mình.

Cho đến rạng sáng, cửa phòng cấp cứu mới mở ra, bác sĩ từ trong bước ra, Lâm Vỹ Dạ lập tức muốn gặp Trường Giang để xem tình hình của Trường Giang thế nào. Nhưng khi vừa đứng dậy, cô không biết mình có hành động quá háo hức hay ngồi quá lâu, đột nhiên bỗng thấy chóng mặt, chân khụy xuống như sắp ngã.

Thuận Nguyễn giật mình, ánh mắt phản ứng nhanh chóng đỡ lấy eo cô đỡ cô dậy, lo lắng hỏi: "Em có sao không?"

"Không sao đâu." Lâm Vỹ Dạ lắc đầu, bước nhanh về phía bác sĩ, lo lắng hỏi: "Chồng tôi thế nào rồi?"

"Anh ấy bị thương rất nặng, hầu như khắp nơi trên cơ thể đều bị thương. May mắn thay, những vết thương đó không nguy kịch, nhưng sẽ mất một thời gian tịnh dưỡng trước khi anh ấy có thể hoàn toàn bình phục"

Nghe được lời nói của bác sĩ, trái tim căng thẳng của Lâm Vỹ Dạ lập tức thả lỏng, nhìn bác sĩ khóc vui mừng: "Thật may mắn, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn rất nhiều."

Trường Giang bị đẩy vào trong phòng bệnh, Thuận Nguyễn nhìn vết thâm quần dưới mí mắt Lâm Vỹ Dạ, không khỏi lo lắng nói: "Dạ Dạ,  hay là em về trước nghỉ ngơi đi, anh sẽ ở lại đây trông coi Trường Giang."

"Không..." Lâm Vỹ Dạ vội vàng lắc đầu, dựa vào bên giường Trường Giang, kiên định nói: "Em muốn ở lại đây với anh ấy, không muốn rời xa anh ấy dù chỉ một chút."

"Dạ Dạ!"

"Thuận Nguyễn, anh về trước đi." Lâm Vỹ Dạ nhìn anh, trầm giọng nói, " Nếu cả hai chúng ta đều không về nhà, sợ rằng Tiểu Bảo và Tiểu Bối ở nhà rất lo lắng, anh giúp em về nhà chăm sóc bọn nhỏ. Được không?"

Thuận Nguyễn bất lực nhìn cô, thấp giọng thở dài nói: "Vậy thôi được, nhưng em phải chú ý đến thân thể của mình, nếu mệt thì kêu y tá kê thêm một chiếc giường phụ bên cạnh giường của Trường Giang, để nghỉ ngơi một lát. "

"Ừm, em sẽ kêu họ." Lâm Vỹ Dạ mỉm cười với anh, nụ cười của cô có chút nhợt nhạt và mệt mỏi.

Thuận Nguyễn nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, rất đau lòng. Nhưng thật khó để thuyết phục được cô, cô ấy suýt chút nữa đã đánh mất Trường Giang, chỉ một chút nữa thôi. Nên anh có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này. Sau khi mất đi mà tìm lại được, sẽ trân trọng nhiều hơn.

Sau khi Thuận Nguyễn rời đi, Lâm Vỹ Dạ nằm ở bên giường Trường Giang, yên lặng nhìn khuôn mặt yên lặng đang ngủ say của anh. Đôi lông mày, bờ môi, đường nét trên khuôn mặt anh luôn khắc sâu vào trong tâm trí cô.

Cô ngồi dựa ở mép giường của anh, nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, mắt không hề chớp, cô muốn nhìn anh thật kỹ.

Không biết có phải đã quá lâu không, cuối cùng cô không thể chống lại sự mệt mỏi dâng lên, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.

Ngay cả khi hai người đang có tâm trạng phiền muộn, chỉ cần được ở bên nhau, bầu không khí cũng sẽ trở nên vui vẻ ấm áp.

Không biết anh đã ngủ bao lâu, khi Trường Giang yên lặng mở mắt ra, ánh sáng chói lọi chiếu vào trong mắt, khiến anh tưởng rằng mình đã lên thiên đường.

Nhìn bức tường trắng, suy nghĩ của anh dần trở lại hiện thực. Không khí có mùi nước khử trùng. Nó khiến anh nhận ra lúc này anh đang ở bệnh viện.

Anh cử động ngón tay một chút, nhưng đột nhiên lại cảm thấy ngón tay mình đang bị ai đó giữ chặt. Anh nhìn xuống, khóe môi chợt nhếch lên một nụ cười ấm áp.

Anh nhìn thấy một người phụ nữ nằm lặng lẽ bên cạnh giường bệnh, ánh mắt khẽ nhìn, bàn tay mảnh khảnh nắm chặt lấy tay anh, như thể vĩnh viễn không muốn buông ra.

Anh di chuyển tay, cố gắng đưa tay ra vuốt ve mái tóc dài của cô, nhưng vừa đưa tay, gương mặt anh tái nhợt vì đau.

Lâm Vỹ Dạ khẽ mở mắt, và thấy người đàn ông đang cau mày, trông có vẻ rất đau đớn.

Trong lòng lo lắng, cô vội vàng ngồi thẳng người, lo lắng nhìn anh: "Anh cảm thấy thế nào? Có đau không? Em lập tức đi gọi bác sĩ." Vừa nói, cô vừa đứng dậy chuẩn bị chạy ra ngoài.

"Chờ đã..." Trường Giang vội vàng vươn tay muốn giữ lấy cô, nhưng lần nữa tác động đến vết thương trên người, anh không khỏi nhăn mặt.

Nhìn thấy thế, Lâm Vỹ Dạ lo lắng đến mức sắp khóc, nhìn anh có chút trách móc rồi tức giận than trách: "Anh không sao chứ, anh không thể cử động thì đừng nhúc nhích nữa, anh có biết không em rất đau khổ. "

"Vỹ Dạ..." Trường Giang gọi tên cô, vươn tay ra, muốn nắm tay cô, Lâm Vỹ Dạ hiểu ý vội vàng vươn tay ra nắm chặt lấy bàn tay của anh.

"Anh có ổn không, thật sự không cần gọi bác sĩ sao?" Lâm Vỹ Dạ lo lắng nhìn anh, hỏi.

"Không cần." Trường Giang nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng cười nói: "Anh không chết được."

"Hu hu hu... không được nói gở, anh không được phép nói những lời này..." Khi nghe anh nói những lời này, Lâm Vỹ Dạ lo lắng đến nỗi khóc nấc lên, đôi mắt đầy sương mù. Trường Giang nhìn cô rất đau lòng.

Lần này, cô đã rất sợ hãi.

"Dạ Dạ, anh xin lỗi..." Trường Giang nhìn cô thật sâu, nhỏ giọng thì thầm, "Không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này, anh xin lỗi, anh đã làm em sợ rồi."

"Ban đầu anh đáng lẽ không nên làm chuyện này."
Lâm Vỹ Dạ nắm chặt tay anh, tức giận nói: "Nếu anh dám tái phạm, về sau em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.

"Được rồi, anh không dám nữa." Trường Giang lắc lắc ngón tay, trong mắt tràn đầy trìu mến.

Lâm Vỹ Dạ dựa vào bên cạnh anh, nhìn anh, đột nhiên trầm giọng hỏi: "Trường Giang, mọi chuyện là sao vậy, tại sao ở bến tàu lại xảy ra vụ nổ."

"Là do anh..." Trường Giang thì thào, trong giọng nói có chút đau lòng, "Không ngờ Huỳnh Trấn Thành lại điên cuồng như vậy. Chính anh đã giết hại chết những anh em đi cùng, anh đã không bảo vệ họ quay về an toàn. "

Nhìn Trường Giang đang cảm thấy tội lỗi, Lâm Vỹ Dạ cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô siết chặt tay anh, áp mu bàn tay anh vào má mình rồi thì thầm: "Trường Giang, đó không phải lỗi của anh, và anh cũng không muốn chuyện này xảy ra. Lúc này, điều duy nhất em biết ơn là anh vẫn còn sống, em thực sự không thể tưởng tượng được, nếu điều gì đó xảy ra với anh, em và các con phải sống như thế nào? "

Giọng nói của cô đầy xót xa và bất lực. Trường Giang cảm thấy đau khổ khi nghe điều đó.

"Xin lỗi, anh sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa, và anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa." Anh nhìn cô, kiên quyết nói.

Sau khi nghe đi nghe lại những lời hứa của anh, trái tim của Lâm Vỹ Dạ đã có chút yên tâm.

Một lúc sau, cô nặng nề hỏi: "Trấn Thành... anh ta bây giờ thế nào rồi?"

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Huỳnh Trấn Thành  lại độc ác như vậy, vụ nổ đó đã hại chết bao nhiêu mạng người, bàn tay nhuốm máu của anh ta đã giết chết bao nhiêu người, cuộc đời của anh ta đã bị dồn vào ngõ cụt, cảnh sát sẽ không bao giờ buông tha cho anh ta.

Nghĩ đến Huỳnh Trấn Thành khi còn nhỏ, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi buồn tiếc nuối.

Cô thật sự không hiểu anh ta nghĩ cái gì, lúc đầu có thể ôn nhu như ngọc nụ cười như gió mùa xuân, nhưng hiện tại tại sao anh ta lại có thể trở nên tàn nhẫn độc ác như vậy.

Đôi khi cô cảm thấy Huỳnh Trấn Thành dường như tuyệt vọng với thế giới, có lẽ vì vậy khi anh ta bị dồn vào ngõ cụt, anh ta phải kéo theo những người khác xuống địa ngục cùng mình.

Cô không biết đã có chuyện gì đã xảy ra với Huỳnh Trấn Thành, nhưng vào lúc này, cô không nghĩ rằng anh ta trở nên điên cuồng như vậy là vì cô.

Bởi vì, trong những cô bị anh ta giam giữ, cô cảm thấy trong lời nói của anh có một chút uất ức và đau lòng.

Nếu cô có khả năng, cô thực sự không muốn anh đi vào ngõ cụt, bởi vì Huỳnh Trấn Thành khi còn nhỏ, anh ta đối với cô vô cùng yêu thương, chăm sóc, cô thực sự đã xem anh ta như anh trai của mình.

Trường Giang ở lại bệnh viện một tuần trước khi được bác sĩ cho xuất viện. Mặc dù vết thương trên người anh vẫn chưa lành nhưng anh nói với bác sĩ mình muốn về nhà, anh muốn ở bên cạnh Lâm Vỹ Dạ và các con.

Lâm Vỹ Dạ cho rằng vết thương của anh bây giờ cũng không có gì nghiêm trọng nên đã đồng ý xuất viện.

Một tuần trôi qua, Trường Giang cảm thấy mình đã hồi phục tốt sau chấn thương, Lâm Vỹ Dạ đã ở bên chăm sóc anh mọi lúc, không rời một bước. Thuận Nguyễn  thỉnh thoảng có đến thăm hai người.

Bây giờ, Thuận Nguyễn biết được Huỳnh Trấn Thành đang bị cảnh sát truy nã, các giao dịch ngầm ở chợ đen của anh ta đã bị điều tra, Tập đoàn quốc tế Thần Thành đã vị niêm phong.

Do giữa giữa Tập Đoàn Bách Dịch đã hợp nhất với Tập đoàn quốc tế Thần Thành, do đó uy tín của tập đoàn Bạch Dịch cũng giảm sút nghiêm trọng, các nhà cung cấp và khách hàng lớn đã chấm dứt hợp đồng với Tập đoàn Bạch Dịch, Tập đoàn Bạch Dịch cũng đang đứng trước nguy cơ phá sản vì tình hình tài chính bấp bênh.

May mắn thay, Thuận Nguyễn đã rót một số tiền lớn từ Tập đoàn Nguyễn thị, để giúp đỡ khó khăn tài chính mà Tập đoàn Bạch Dịch đang gặp phải. Trong hơn một tuần Trường Giang nằm viện, Thuận Nguyễn cũng đang trong trạng thái chiến đấu, một lúc điều hành hai Tập đoàn, một bên quản lý toàn bộ tập đoàn Tần thi, một bên quản lý Tập đoàn Bạch Dịch đang đứng trước nguy cơ bị phá sản, mỗi ngày làm việc đến khuya, mệt đến mức không ngủ nổi.

Đối với Thuận Nguyễn, ngoài sự biết ơn, Lâm Vỹ Dạ và Trường Giang không thể tìm được từ ngữ nào khác để thay thế tình cảm của mình dành cho Thuận Nguyễn.

Gặp được Thuận Nguyễn, có lẽ đó là điều may mắn nhất trong cuộc đời của Trường Giang và Lâm Vỹ Dạ.

Sau khi Trường Giang từ bệnh viện trở về nhà, trời bắt đầu đổ mưa.

Lâm Vỹ Dạ nhìn bầu trời u ám, trong lòng có chút bất an.

"Chào cô, mừng cô trở về nhà." Nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ và Thuận Nguyễn đang dìu Trường Giang vào nhà, Dì Vân lập tức chào hỏi và đưa cho ba người một lá thư, và kính cẩn nói: "Bức thư này tôi thấy nó nằm trong hộp thư bên ngoài, nó được gửi cho vợ chồng cô".

"Cho tôi ư?" Lâm Vỹ Dạ sửng sốt, vội vàng nhận lấy lá thư, nghi ngờ mở ra.

Trên giấy thư chỉ viết một câu, nhưng ba người vừa nhìn, sắc mặt đều trở nên nghiêm túc.

Bức thư viết: Nếu muốn cứu Võ Thanh, hai giờ chiều mai chúng ta gặp nhau trên đỉnh núi Mai Hoa ở phía nam thành phố, vì sự an toàn của Võ Thanh mấy người đừng nên báo cảnh sát.

"Lại là Huỳnh Trấn Thành, người đàn ông đó muốn làm cái quái gì vậy?" Trường Giang không khỏi gầm gừ, vẻ mặt đầy tức giận.

Lâm Vỹ Dạ nâng mắt liếc phòng khách trống trải, một hồi mới hỏi: "Dì Vân, bọn nhỏ đâu rồi?"

"Bà nội đang chơi với lũ trẻ trên lầu."

"Ba ơi! Mẹ ơi!" Ngay lúc dì Vân vừa dứt lời, một bóng người nhỏ bé lập tức chạy tới, ôm lấy chân Lâm Vỹ Dạ, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Vỹ Dạ, ngơ ngác hỏi. Mẹ ơi, mấy ngày nay mẹ đã đi đâu mà không về nhà, Tiểu Bối không thấy mẹ đâu ".

Lâm Vỹ Dạ nhẹ nhàng sờ lên cái đầu nhỏ của cô bes, sau đó liếc nhìn Tiếu Vân đang đi xuống lầu trên tay đang ẳm cháu trai miệng còn đang mút sữa, trầm giọng nói với Trường Giang: "Tối nay con hãy nói rõ chuyện này, đừng để mẹ lo lắng."

"Vâng." Trường Giang gật đầu, ánh mắt nặng trĩu.

"Mẹ ơi?" Thấy biểu hiện của mẹ, và của ba rất kỳ lạ, Tiểu Bối không thể không túm góc áo của Lâm Vỹ Dạ sững sờ hỏi: "Mẹ ơi, mẹ bị sao vậy?

"Mẹ không sao." Lâm Vỹ Dạ cười với cô bé và nói: "Con cùng anh trai đi chơi nhé, ba đang bị bệnh, mẹ đưa ba lên lầu nghỉ ngơi, rồi xuống chơi cùng Tiểu Bối, được không."

"Hả? Ba bị bệnh sao?" Tiểu Bối nghe vậy lập tức nhìn Trường Giang, trên khuôn mặt non nớt có chút lo lắng, "Ba, ba bị bệnh gì?"

Trường Giang nở một nụ cười cưng chiều nói: "Bệnh vặt thôi, để ba nghỉ ngơi một chút sẽ không sao nữa."

"Ba ba, ba mau ngủ đi, Tiểu Bối sẽ không quấy rầy ba đâu." Tiểu Bối ngoan ngoãn nói, nhìn Lâm Vỹ Dạ nói nhỏ, "Mẹ, Tiểu Bối đi chơi với anh trai đây, mẹ mau dìu ba lên lầu nghỉ ngơi đi. "

Cô bé nói rồi chạy đi, kéo Tiểu Bảo vừa bước xuống cầu thang, kéo đến chiếc bàn trong phòng khách.

Lâm Vỹ Dạ trái tim nặng trĩu, dìu Trường Giang bước lên lầu. Cô không biết Huỳnh Trấn Thành người đàn ông đó định làm gì, tại sao anh ta muốn cô đến đó. Đến bây giờ, anh ta vẫn chưa trút bỏ được nỗi ám ảnh về cô sao?

"Trường Giang..." Tiếu Vân đi về phía anh, nhìn khuôn mặt cháu trai còn đang bú sữa, sau đó quay sang nhìn Trường Giang và nói với vẻ mặt lo lắng, "Mấy ngày nay mẹ luôn mơ thấy em gái của con, không biết con bé đã đi đâu. Gọi thì không có ai nghe máy, giờ cháu đã có mẹ trông rồi, con mau tìm hiểu tình hình của em gái. "

Trường Giang ánh mắt tối sầm lại một hồi, nhìn Tiếu Vân cười an ủi: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Thanh Thanh sẽ không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Vâng, mẹ, Dạ Dạ hứa với mẹ chắc chắn ngày mai con sẽ đưa Thanh Thanh quay trở lại."

Nghe thấy những lời này, trái tim Trường Giang đột nhiên run lên, anh vô thức nắm chặt tay Lâm Vỹ Dạ.

Cô đã quyết định ngày mai sẽ lên đỉnh núi để cứu Võ Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro