Quyển 1 - Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Tần tấn chi hảo

Mười năm sau

Hội thượng nguyên vừa qua không lâu, mùa xuân đã đến trên mảnh đất miền Nam, Chiêu Mục Đế ngồi ngay ngắn trong triều, bụng phì ra trông thấy, lẳng lặng chờ đón Thịnh Quốc sứ  giả. Mười năm nhanh chóng trôi qua, cho dù đã biết tự  chăm sóc bản thân, trán Chiêu Mục Đế vẫn không tránh khỏi một vài nếp nhăn, mà thân thể vốn uy mãnh cũng đã dần dần mập ra.

Nửa đời trước, lão hoàng đế Thịnh Quốc Vũ Văn Hộ vì năm trước đó thái tử Vũ Văn Chiêm đi đến phía Nam giết kẻ thù, liền dẫn quân ngự giá Nam chinh. Bởi sốt ruột báo thù nên lúc ở Thiên Môn quan bị bắn tên cho ngã ngựa, bất quá chỉ mấy ngày, liền hô hô hoán hoán. Loạn quân của Nhị hoàng tử Vũ Văn Lãng bên trong vội vội vàng vàng đăng cơ, lúc đó hắn mới chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi. Chiêu Mục Đế vốn định thừa cơ hội này đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, thu phục Thiên Môn Quan năm kia đã vứt bỏ, cũng từng tưởng rằng sẽ không bị đánh cho đại bại, tổn binh hao tướng. Sau lại miệng lưỡi cùng các tham tướng, tự hứa sẽ lấy lại lãi thật nặng với Thịnh Quốc mới có thể chấm dứt binh đao. Mà ngày nay, đúng là Thịnh Quốc đối xử tốt cũng là lúc muốn được hưởng lợi.

“Thịnh Quốc đã đến, thỉnh bệ hạ triệu kiến.” Thị vệ nói truyền vào, chấn động đại điện.

Hai ban văn võ cung kính đứng trang nghiêm, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa. Chiêu Mục Đế chấn chỉnh tinh thần, khí chất Thiên Tử uy nghi nói :“Tuyên!”

Giọng bọn thị vệ thanh thanh “Tuyên Thịnh Quốc sứ thần yết kiến” , theo sau là một người thân hình cao lớn ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào đại điện. Đi theo phía sau hắn còn là hai tên hầu cận. Vị sứ giả này mặc dù người hướng Chiếu Quốc quân thi lễ, khẩu hô vạn tuế, nhưng thần thái lại có chút kiêu căng.

“Bình thân.”

“Tạ ơn bệ hạ.” từ từ đứng dậy là một vị hán tử  cao lớn khôi ngô,  tuy rằng sống an nhàn sung sướng nhưng mi gian nơi khóe mắt kia bị cố ý che đi bằng khí chất hào phóng, nhưng vẫn là không thể giấu được. Phía sau là một vị phó sứ đang dõi mắt theo, lão thành lõi đời, mưu trí phi thường. Ánh mắt Chiêu Mục Đế bị người còn lại hấp dẫn: Vị kia phó sứ  còn lại dáng người cao gầy, trong mắt ánh sáng tinh tường nhìn khắp bốn phía, hắn vẫn cúi mình, nhìn rất giống sói hoang trên thảo nguyên, quan sát hoàn cảnh xung quanh vô cùng thận trọng. Bất quá…… Cho dù khí thế của hắn có cường thịnh đi nữa, cũng vẫn là một đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi, bản tính trẻ con chưa hết thiếu niên. Thịnh Quốc phái người như vậy tới, hẳn là vì thiếu người.

Vị phó sứ sớm đứng dậy rồi lại thi lễ, sau đó gằn từng tiếng chậm rãi nói:“Thần phụng mệnh của quốc quân Đại Thịnh Quốc, tỏ lòng thành ngày hôm trước ưng thuận tiến cống hàng năm mười vạn quân tiền, ba mươi vạn tấm vải vóc thượng đẳng !”

“Chuẩn.” Đã sớm ưng thuận việc này, Chiêu Mục Đế có chuẩn bị tâm lý, trả lời thuyết phục nhưng thật ra vui mừng quá mức.

Vị này lại một lần bái, lại nói:“Thần theo phụng mệnh của Thịnh Quốc hoàng thái hậu và Hoàng Thượng, đặc biệt phái đến để khẳng định bệ hạ đồng ý điều kiện việc vui duy nhất.”

“Việc vui?” Chiêu Mục Đế nghi hoặc mặt nhăn nhíu mày.

“Ta Đại Thịnh quốc hoàng đế thiếu niên từ khi đăng cơ đăng cơ, chưa có hôn phối. Khẩn cầu bệ hạ, đem một vị công chúa hứa lấy Ngô hoàng, đồng thời đem sáu châu của Vân Hoang làm đồ cưới, hồi môn.”

Lại là hòa thân! Chiêu Mục Đế có chút khinh thường bĩu môi. Mỗi lần Thịnh Quốc đánh thắng trận, cục diện loại này hầu như không thể tránh khỏi. Hòa thân, hòa thân, kết hôn cần bao nhiêu thứ, cùng vẫn là không có gì. Bất quá, Thịnh Quốc yêu cầu, như vậy hòa thân liền hòa thân đi! Dù sao chỉ là một vị cung nhân ( người trong cung, ý ổng là giả mạo đó =.=” ), nhiều nhất cũng chỉ là hy sinh một đứa cháu chắt, không cần phải chăm sóc nữa, gả đi qua cũng được. Về phần sáu châu Vân Hoang, dù sao Thịnh Quốc đã muốn gì là có được, cho dù bản thân có không đồng ý, cũng không thể để Thịnh Quốc tay không trở về?

Chiêu Mục Đế vừa định gật đầu, không ngờ sứ giả còn tiến thêm một bước nói:“ Hoàng thái hậu Đại Thịnh quốc và Hoàng Thượng có nói, nhiều năm qua Thịnh Quốc Chiếu Quốc chinh chiến, mặc dù đã có hòa thân, nhưng vẫn xảy ra xung đột vũ trang như trước, bệ hạ liệu có biết nguyên nhân?”

Còn phải hỏi, nếu Thịnh Quốc các ngươi không mơ ước đến giang sơntươi đẹp Chiếu Quốc chúng ta, hiện tại còn nói được gì nữa ? Nhưng theo lễ tiết vẫn cần đáp lời. Chiêu Mục Đế nói:“Hừ, trẫm thật không biết.”

Sứ giả nói:“Bởi vì mấy lần ‘Công chúa’ đến hòa thân, đều không phải là long câu tiểu phụng hoàng ( ý nói thật thật dòng máu của hoàng thượng), mà là cung nhân giả mạo. Làm như vậy, không khỏi khiến người ta phải tuyệt tình.”

Chiêu Mục Đế mở to hai mắt nhìn. Ôi, đi qua hòa thân tự cho là làm được thiên y vô phùng (Nguyên ý là chỉ quần áo do tiên trên trời khâu không có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví về sự vật vô cùng chu đáo, không có chút sơ hở nào.), không nghĩ tới, vẫn sơ hở manh mối đến đây.

Sứ giả lại cúi đầu: “Ta Đại Thịnh quốc hoàng thái hậu, Hoàng Thượng khẩn cầu bệ hạ, đem công chúa ruột thịt của bệ hạ gả cho Ngô hoàng!”

Không hề ngoài ý muốn, Chiêu Mục Đế mở to hai mắt nhìn, mà cả triều văn võ cũng là ồ lên một mảnh. Sứ giả không ngừng nói tiếp:“Bệ hạ cũng đừng quên,  Đại Thịnh quốc ba mươi vạn quân tinh nhuệ, giáo sang vẫn giương sẵn sàng. Quý quốc quả nhiên coi trọng trấn Lương Thành, quân ta đã vây chặt bên trong!”

Điện thượng cả triều văn võ trợn mắt nhìn, quan văn xì xầm nói nhỏ, võ tướng rút kiếm, liên tiếp cùng một lúc. Chiêu Mục Đế lạnh lùng nói: “Ngươi đây là bức hôn!”

Sứ thần nhìn biểu tình của mọi người một vòng, không chút sợ hãi. Hắn tỏ vẻ kính cẩn cúi đầu: “Không dám, không dám. Cho tới bây giờ cổ thụ cao lớn, công chúa xứng với Thiên Tử, đương nhiên là do ông trời tác hợp , một đôi uyên ương. Nếu lại lấy cung nhân đến giả mạo, không khỏi khiến chúng ta coi quá bất kính với Ngô hoàng!”

Chiêu Mục Đế nhất thời không nói được gì. Dù gì,  bắt hắn phải đem nhóm công chúa âu yếm chọn lấy chọn một người gả đến quốc gia đối địch, như thế nào cũng……

Sứ giả bình tĩnh nói:“ Ý của Ngô hoàng, vì muốn tăng thêm cảm tình của hai nước, vốn là hy vọng hai nước phái một vị hoàng tử tuổi nhỏ đi sứ. Bệ hạ chỉ có một đứa con trai, tất nhiên là yêu như trân bảo, tất không chịu dứt bỏ. Công chúa kim chi ngọc diệp, Ngô hoàng cũng sẽ không dám coi như không quan trọng.”

Chiêu Mục Đế còn chút do dự. Sứ giả lại bồi thêm:“Việc này không vội, dù sao liên quan đến đại sự cả đời của công chúa, Ngô hoàng dặn vi thần, nhất định cần thận trọng làm việc, mang về một người hàng thật giá thật, mẫu nghi thiên hạ công chúa.” Hắn cao giọng khi nói ‘Hàng thật giá thật’, có chút  cường điệu.

Chiêu Mục Đế làm sao có thể không hiểu ý tứ của hắn? Mặt âm trầm, không nói được một lời. Cả triều văn võ ai cũng khe khẽ nói nhỏ. Mà trái lại, ba vị phó sứ này lại ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng như đã định liệu trước.

Một hồi đại tiệc hoan nghênh cứ như vậy tan rã không vui. Nhưng, tin tức truyền ra cực nhanh, còn chưa quá một canh giờ, trong cung chủ từ nô tài từ to đến nhỏ, đều biết Thịnh Quốc muốn “Tuyển một công chúa để hòa thân” Đây quả là đại sự kinh thiên động địa.

Khi Chiêu Mục Đế tới tẩm cung của Trịnh quý phi, nơi này sớm đã u thương, Trịnh quý phi một tay ôm Cầm Dao, một tay ôm Cầm Viện, khóc lóc thảm thiết. Đơn giản cũng vì trong cung, đám công chúa đủ tuổi để gả đi cũng gồm có Cầm Dao mười bảy tuổi cùng Cầm Viện mười bốn tuổi. Vô luận Chiêu Mục Đế như khuyên giải an ủi thế nào, Trịnh quý phi chính là không chịu buông tay. Mà Cầm Dao cùng Cầm Viện cũng giống nhau đã biết vận mệnh của mình, bộ dạng phục tùng rơi lệ, rất đáng thương.

Chiêu Mục Đế là thở dài. Ngồi xuống bên người Trịnh quý phi, sau một lúc lâu nói:“Trẫm cũng là không còn cách nào khác……”

“Hoàng Thượng,” Trịnh quý phi hai mắt đẫm lệ nhìn hắn,“Nô tì bình sinh chỉ có từng ấy cốt nhục, thật sự là không muốn xem các nàng đi xa chịu khổ……”

“Cái gì chịu khổ? Đi cũng là làm hoàng hậu!” Chiêu Mục Đế bỗng nhiên phản bác nói.

Trịnh quý phi biết hoàng đế tâm ý đã quyết, trừ bỏ gắt gao ôm hai nữ nhi khóc, cũng không biết nên làm như thế nào. Bỗng nhiên nàng nhớ tới cái gì, khóc nói:“Sớm biết như thế, tháng trước nên đem Dao nhi hứa gả cho Thừa tướng Tam công tử, cũng không tới rơi vào nước này……”

“Trẫm cũng không tưởng a…… Nhưng là, hiện tại Thịnh Quốc trọng binh chiếm thế thượng phong. Trận chiến Lương thành, quân ta chết rất nhiều, Hứa tướng quân cũng vì nước mà hy sinh. Trong nước  không người, trong triều không tướng. Nếu không phải như vậy, trẫm cũng sẽ không……”

“Hoàng Thượng, không có thể cho qua như vậy, chẳng lẽ phải đưa cốt nhục đi xa để tạo quan hệ thông gia sao? Vì saolại phải là Dao nhi hay Viện nhi?” Trịnh quý phi vẫn như cũ, không muốn buông một tia hy vọng.

“Thịnh Quốc nói nhất định phải là cốt nhục của trẫm, nói cái gì mà ‘Công chúa Thiên Tử, ông trời tác hợp cho’. Hừ, còn không phải muốn cốt nhục của trẫm!” Chiêu Mục Đế nghĩ vậy cũng có chút buồn bực.

Trịnh quý phi vẫn rơi lệ, trong lòng biết vô vọng. Lúc này, Cầm Dao bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Chiêu Mục Đế nói:“Phụ hoàng, có phải Thịnh Quốc chính là cần một công chúa chân chính, cốt nhục của ngài?”

Chiêu Mục Đế nhìn nữ nhi, gật gật đầu. Tuy nói Cầm Dao, Cầm Viện tuổi tương đối thích hợp, nhưng Cầm Viện dù sao tuổi nhỏ, mà Cầm Dao năm này hợp lúc, trong lòng cũng là muốn cho nàng đi xa. Nhưng mỗi khi nghĩ đến nữ nhi của mình trổ mã duyên dáng yêu kiều, bình thường kiêu căng đi đến địch quốc xa lạ hòa thân, hắn trong lòng vạn phần không muốn.

Hòa thân, cái gì hòa thân! Rõ ràng chính là gả giọt máu của mình đi! Chiêu Mục Đế mặt nhăn nhíu mày. Sự tình còn chưa đến mức tuyệt vọng, liệu còn có khả năng lật lại, hắn không buông tha hy vọng gì. Nhưng mà…… Giải quyết như thế nào đây?

Lúc này, Chiêu Mục Đế bỗng nhiên nghe được Cầm Dao nói:“Nói cách khác, Thịnh Quốc thầm nghĩ chỉ muốn cốt nhục của phụ hoàng? Như vậy, có một người, ta nghĩ……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro