Quyển 1: Ngàn dặm gió đông một mộng xa - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Lưu ý: từ chương 1 quyển 1 đến chương 13 quyển 2 do bên nhà Mi Đô's Home edit, các chương còn lại sẽ do mình edit. Vì đây là lần đầu edit chưa có kinh nghiệm nên có gì sai sót mong mọi người bỏ qua.

Chương 1: Lãnh cung phế hậu

Thời mới có đất Thần Châu,  người người ai cũng muốn làm kẻ mạnh nhất, hai quốc gia chém giết lẫn nhau, chiến tranh không ngừng nghỉ.

Thịnh Quốc ở phía bắc, lãnh thổ bao la, bình nguyên rộng lớn. Có một bộ phận dân có huyết thống dân tộc Hồ, tính cách thuần phác, nông dân ngày ngày canh tác, người Vương giả thì ngày ngày cưỡi ngựa đi săn. Nhưng chỉ cách có một con sông phía nam, cảnh vật Chiếu Quốc lại hoàn toàn khác, quanh năm cây cối xanh tươi, sông núi trập trùng, khí hậu ôn hòa, thật đúng là đất lành, là thiên đường chốn nhân gian.

Người ta thường bảo, cưới chồng phải gả cho nam nhân Thịnh Quốc trai tráng khỏe mạnh, hoa quan sĩ tộc; lấy vợ thì phải lấy nữ tử Chiếu Quốc, im lặng điềm tĩnh, ôn nhu nhún nhường, âm thanh mát lành như dòng nước.

Thịnh Quốc ở phía bắc, là nơi khí hậu rất lạnh, các dân tộc tụ tập vào một chỗ. Dù tướng sĩ dũng mãnh thiện chiến, nhân dân chăn nuôi không quản khổ nhọc, nhưng đất đai lại vô cùng cằn cỗi, khí hậu khắc nghiệt, thỉnh thoảng lại xảy ra thiên tai hạn hán hay nạn cướp bóc. Chiếu Quốc phía tây, chếch phía nam là tiểu quốc Nam Việt.

Hai cường quốc cùng nằm cạnh nhau, khó có thể tránh được chuyện tranh giành, mấy trăm năm qua biên cương Thịnh Quốc, Chiếu Quốc xảy ra các trận chiến lớn nhỏ kéo dài không dứt, cố chăng cũng chỉ yên bình vài năm rồi lại nhanh chóng có dấu hiệu bắt đầu. Trong mắt người Thịnh Quốc, Chiếu Quốc là quốc gia nhỏ, không có đến nửa điểm chí khí. Huống chi còn có Giang Nam giàu sang đông đúc, phồn hoa thịnh vượng . Nhưng trong mắt người Chiếu Quốc, Thịnh Quốc chỉ là một vùng đất hoang tàn, chỉ là có một bộ tộc người dân cường thịnh, nhưng cũng chỉ là hạng người hữu dũng vô mưu, cử chỉ thô lỗ. Nếm mùi thất bại chỉ biết rút lui, mai danh ẩn tích đã nhiều năm; khó có thể hiểu được thâm sâu ra sao, lại chỉ biết Thịnh Quốc có một công chúa nên định hòa thân thân, làm vậy cũng chỉ để mưu cầu chút tiền bạc, đúng là hạng người gian xảo. Dù Thịnh Quốc, Chiếu Quốc lúc đánh lúc ngừng, nhưng Thịnh  Quốc vẫn có phần chiếm ưu thế, giữ thế chủ động.

Nhưng khi ngôi vị hoàng đế Chiếu Quốc rơi vào tay Chiêu Mục Đế  được một thế hệ, thiên hạ dần dần thay đổi. Nơi tộc người phương Bắc bỗng dưng xuất hiện một Kim Trướng Hãn Quốc, không ngừng xâm chiếm lãnh thổ Thịnh Quốc. Thịnh Quốc một mặt cử đại tướng quân Khúc Lăng Đông dẫn ba mươi vạn đại quân trấn thủ hướng Vân Quân, một mặt cài người vào Kim Trướng Hãn quốc để giám thị. Chiếu Quốc Chiêu Mục Đế mới phong hoàng hậu, cũng chính là con gái của đại tướng quân Lăng Phong. Lăng gia là đại thần Chiếu Quốc, tay Lăng Phong nắm giữ trọng binh, quân thần một lòng hiếu quốc, Chiếu Quốc mười vạn tinh binh đều do Lăng Phong chỉ huy, định hướng tinh thần, đã công phá được vòng ngoài của Thịnh Quốc — Thiên Môn quan, đánh hạ hơn mười thành trì. Quân thần Thịnh Quốc chấn động vô cùng, vội sai đại tướng quân Vân Thiên Dương lĩnh hai mươi vạn thiết kỵ, mất tới nửa năm sức lực, thật vất vả mới ngăn trở được Lăng Phong chiếm đánh mũi nhọn. Hai đội  quân cầm cự ,  mấy năm trôi qua, tình thế không chút dịch chuyển.

Tiền phương chiến sự thường xuyên, hậu phương cũng là ngàn vạn tình thế. Chiêu Mục Đế lại mới cưới thêm sủng cơ Trịnh thị, nhưng hắn cùng Lăng hoàng hậu hết mực yêu thương, sau hôn sự hai năm liền sinh được một thiên kim, nhũ danh “Nguyệt”. Tiểu Nguyệt Nhi  trắng nõn thông minh, lá ngọc cành vàng, thân phận vốn đức cao trọng vọng, cơm áo không lo, còn được phụ hoàng mẫu hậu yêu thương, được sủng ái vô cùng,  có thể nói là hạnh phúc mãn nguyện.

Lăng hoàng hậu ôn nhu hiền lành, uyên thâm đàn cầm. Khi Tiểu Nguyệt Nhi được ba tuổi, Lăng hoàng hậu tự mình dạy dỗ, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú không chỗ nào mà không dạy tới. Tiểu Nguyệt Nhi năm tuổi đã chính thức vào cung học, trong bụng vốn đã hiểu rộng biết nhiều. Lúc đó Chiếu Quốc tình hình không có biến, về phía Thịnh Quốc vẫn chiếm thế chủ động, một vài nước nhỏ phía Tây Nam phục tùng, đúng là là bốn biển thái bình, cảnh vật thanh bình yên ả!

 “Mẫu hậu, sao chúng ta phải chuyển đến nơi này?” Tiểu Nguyệt Nhi mới sáu tuổi nắm chặt mẫu thân , vẻ mặt kinh ngạc.

Lăng hoàng hậu — giờ phút này gọi là Lăng quý nhân, tim chợt nặng trĩu, nắm bàn tay nhỏ bé của nữ nhi thật chặt, tay bỗng bị bóp chặt khiến Tiểu Nguyệt Nhi thấy chút đau đớn. Đây là lần đầu tiên Tiểu Nguyệt Nhi nhìn thấy mẫu thân có biểu tình ưu thương như vậy, vừa vô lực, vừa ủy khuất. Tuy rằng khí phách vẫn ngạo nghễ như cũ, nhưng là, cũng không bao giờ cúi đầu.

“Nguyệt Nhi, nhớ kỹ, về sau đừng gọi ta là ‘Mẫu hậu’, phải gọi ‘Mẫu thân’, biết không?” Lăng quý nhân giọng nói thoáng chút vô lực, nhưng mà ngữ khí cũng rất kiên định.

Nguyệt Nhi trong lòng có chút nghi hoặc mà gật đầu, sáu tuổi nàng đương nhiên là không thể hiểu được chuyện đang phát triển trước mắt. Hôm qua nàng là sinh nhật sáu tuổi vui vẻ của nàng, ngoại công mà nàng chưa từng gặp cũng xuất hiện, tặng cho nàng nhiều lễ vật, Tiểu Nguyệt Nhi vì quá hưng phấn mà ngủ không được. Nhũ mẫu phải nhẹ nhàng vỗ về thân thể bé nhỏ hồi lâu, nàng mới dần chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Nửa đêm, tẩm cung bỗng nổi dậy tiếng người hỗn loạn, nàng đang ngủ liền bừng tỉnh, bị nhũ mẫu ôm vào trong ngực. Nàng mở to đôi mắt mông lung buồn ngủ, thấy phụ hoàng luôn tao nhã đang nổi giận đùng đùng, mà mẫu hậu đang khép nép quỳ rạp xuống đất, lệ rơi đầy mặt. Sau đó, phụ hoàng rất tức giận đem vật gì đó nện xuống chỗ mẫu hậu, phẩy tay áo bỏ đi. Mẫu hậu vẫn quỳ, biểu tình đau đớn như cả bầu trời đổ sụp xuống. Vô số tờ giấy trắng giống như bông tuyết bay phiêu diêu xung quanh, phất phơ trong không trung.

Sau đó, nàng bị nhũ mẫu đang bế chuyển sang lòng mẫu hậu, nàng vốn đã quen thuộc tẩm cung, nay lại bị đưa đến một tiểu viện nhỏ hẹp xa cách âm u ở phía tây cung. Nàng không thích nơi này, nơi này lá rụng đầy đất, sơn son loang lổ, xung quanh thường xuân leo cao phủ một sắc xanh lục. Trong phòng tối om, nơi này không phải tẩm cung quen thuộc của nàng, không có những chăn bông ấm áp, không có đồ chơi yêu thích của nàng, nhũ mẫu cũng không thấy, các cung nữ của nàng cũng không thấy theo tới.

Sáu tuổi nàng đương nhiên là không hiểu, phải rồi, chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, có thể nói rằng từ khi Chiêu Quốc lên ngôi, chưa từng có chuyện kinh thiên động địa như vậy. Tháng trước, Chiêu Mục Đế được mật báo, đại tướng quân Lăng Phong cùng Vân Thiên Dương giằng co mấy năm, không thu hoạch được gì nguyên nhân là vì Lăng Phong thông đồng với địch bán nước, sớm cùng Vân Thiên Dương thương thảo điều kiện!

Đại sự như thế, Chiêu Mục Đế tất nhiên muốn thận trọng làm việc, cho người đi dò hỏi. Theo hội thám tử báo, gần đây Lăng Phong đại tướng quân thường thường cải trang xuất quan, cùng một vị quan to cao quý của Thịnh Quốc có quan hệ cá nhân thân mật. Rồi sau đó, ở chỗ Lăng Phong phát hiện một khối ngọc bích có khắc chữ ” Vân Long ” , đây là bảo vật gia truyền của Vân gia, năm đó Thịnh Quốc hoàng đế Vũ Văn Địch muốn dò xét nhưng không thể được, còn Lăng Phong đi làm nội gián bị phát hiện!

Lại biết điều tra chỗ sổ và thư kiện của Lăng Phong có kí tên là “Vân ngoại du tiên”, đúng là bút pháp của Vân Thiên Dương ! Mà nội dung là gì? Không biết! Chỉ biết có  “Cung thương giác trưng vũ” là là một khúc nhạc, nhạc phủ quan ( là quan âm nhạc đó) xem xét, nói đây chính là Quảng  Lăng Tán thất truyền đã lâu. Mà Quảng  Lăng Tán là gì? Điều làm cho Chiêu Mục Đế cảm thấy càng lo sợ bất an chính là Quãng Lăng Tán này trên đời được đồn thổi nhiều tin đồn, không chút rõ ràng, ai biết trong đó có tin tức gì ẩn giấu? Nói vậy, Lăng Phong quả nhiên âm mưu đối nghịch triều đình!

Chứng cứ phạm tội xác thực, Chiêu Mục Đế vô cùng tức giận. Việc cấp bách là giải trừ  binh quyền trong tay Lăng Phong, dù sao Lăng Phong tay cầm mười vạn trọng binh, một khi phản lại triều đình, hậu quả thật không tưởng tượng nổi. Chiêu Mục Đế án binh bất động, bề ngoài nhân dịp mừng Tiểu Nguyệt Nhi sinh nhật sáu tuổi, cho mời Lăng Phong lên ngựa trở về. Vì không làm cho hắn hoài nghi, lại còn tổ chức một hồi lễ lạc nghênh đón.  Chiêu Mục Đế tự mình ra tiếp, đem Lăng Phong mời vào cung. Lăng Phong, cha và con gái gặp lại, Lăng hoàng hậu cùng Lăng Phong quả nhiên vô cùng kinh hỉ. Tiểu Nguyệt Nhi cũng tới đón tiếp ngoại công từ khi sinh ra chưa bao giờ đã gặp mặt , ngoại công có vẻ cũng thực thích nàng, ôm nàng, râu dài cọ cọ hôn lên khuôn mặt trắng nộn xinh xắn, đem tặng nàng nhiều lễ vật.

Tiệc rượu xong, Lăng Phong đã mấy năm chưa hồi Lăng phủ, người nhà Lăng gia cũng đều đến đông đủ, thân nhân gặp nhau, Lăng Phong cũng tạm buông quốc sự nặng nề, hảo hảo hưởng thụ yên tĩnh.

Nhưng mà, sự yên tĩnh khó tìm được ngay tại nửa đêm bị đánh vỡ.

Vào lúc canh ba, ba ngàn ngự lâm quân xuất động bao vây Lăng phủ. Chiêu Mục Đế ra lệnh một tiếng, ngự lâm quân vọt vào cầm phủ, theo nguyên tắc “Thà giết ba ngàn người, không được để một ai thoát” , đem ba trăm người lớn nhỏ ở Lăng quý phủ đến Thiên Lao, chờ xử lý!

Sau đó, Chiêu Mục Đế đột nhiên tiến vào hậu cung, Lăng hoàng hậu đã cùng hắn tình sâu nghĩa nặng được tám năm, hắn cũng không nỡ lòng đưa nàng vào Thiên Lao, huống chi, còn có Tiểu Nguyệt Nhi. Hắn đau lòng, nhưng là một khi nghĩ đến Lăng Phong thông đồng với địch bán nước, hắn liền không thể nương tay.

Vì thế Lăng hoàng hậu bị phế, trở thành quý nhân, nữ nhi Cầm Nguyệt  phong hào cung bị hủy bỏ, hai mẹ con giữa đêm dời đến một tiểu viện . Cái gì mà tiểu viện? Lãnh cung! Hoang tàn đổ nát, gió tây hiu quạnh, trong phòng kết đầy mạng nhện, tro bụi khắp nơi. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lăng quý nhân tinh thần cũng là ảm đạm. Nhưng nàng phải nói với nữ nhi sáu tuổi của mình sao đây?

“Mẫu, mẫu thân……” Cầm Nguyệt vẫn là có điểm không quen,“Chúng ta về sau sẽ ở nơi này sao?”

Lăng quý nhân cúi xuống, một tay khoát lên vai nữ nhi còn nhỏ , một tay kia vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Cầm Nguyệt lại nói:“Kia, ta rốt cuộc nhìn không thấy bà vú? Còn có Dao tỷ tỷ, Viện muội muội, về sau ta cũng không thể cùng chời với các nàng sao?” Cầm Dao, Cầm Viện là Trịnh quý phi sinh, Cầm Dao hơn nàng một tuổi, Cầm Viện kém nàng hai tuổi.

Lăng quý nhân lại là gật gật đầu, nàng yêu chiều xoa đầu nữ nhi:“Về sau, vú em sẽ không tới đây, Dao tỷ tỷ, Viện muội muội cũng sẽ đến chơi cùng ngươi , chúng ta tất cả đều phải dựa vào bản thân.”

Nữ nhi mở to một đôi mắt tròn, cái hiểu cái không nhè nhẹ gật đầu.

Nhìn nữ nhi khuôn mặt ngây thơ, Lăng quý nhân tim như bị đao cắt. Mình thì không sao, nhưng nữ nhi sau này làm sao bây giờ? Nàng chỉ mới sáu tuổi ! Nghĩ đến đây, mày liễu của nàng nhíu lại.

Cầm Nguyệt cố gắn dùng đôi tay nhỏ kéo tay mẫu thân, thanh âm trẻ con nói:“Đừng lo lắng, mẫu thân còn có Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi cũng có mẫu thân.”

Lăng quý nhân kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, nước mắt trong suốt dâng lên, dùng sức gật gật đầu. Bỗng nhiên, nàng lấy từ trong lòng ra một khối ngọc bích có khắc Vân Long cùng một tập giấy viết tay, đặt trong tay nữ nhi . Cầm Nguyệt không biết đây chính là  “Chứng cứ phạm tội” của ngoại công, ngọc bích cùng khúc đàn tai vạ, nàng mới sáu tuổi, trong mắt nàng ngọc bích chỉ giống như  món đồ chơi , mà ngày đó những trang giấy này bay trên không, trông rất đẹp mắt.

Cầm Nguyệt thấy mẫu thân dùng toàn lực nắm chặt vai nàng, rành mạch nói: “Nhớ kỹ! Chủ nhân khối ngọc bích này, người viết ra khúc nhạc này, Thịnh Quốc Vân Thiên Dương, là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta! Nhớ kỹ, kẻ thù của ngươi, họ Vân!”

Nhiều năm về sau, Cầm Nguyệt mỗi khi tay cầm khối ngọc bích ấy, vẫn có thể nhớ lại vẻ mặt mẫu thân ngay lúc đó. Nàng chưa bao giờ thấy ánh mắt mẫu thân vốn luôn bình thản đạm bạc lại tràn ngập oán độc , chỉ biết có một người thấu xương mà mình hận thấu xuong, mẫu thân có loại biểu tình này. Nàng nhớ rõ mẫu thân nói: “Kẻ thù của ngươi, chính là chủ nhân khối ngọc bích cùng khúc nhạc này, hắn họ Vân!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro