Quyển 1 - Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Giang Nam nữ tử

Loảng xoảng! Choang –” một âm thanh vang lên, một bên bánh xe bị lọt thỏm vào hào nước bên đường, cả xe nghiêng ngả hết bên này đến bên kia, thân xe nghiêng hẳn về một phía.

“Công chúa, công chúa, người có sao không?” Thanh âm trong trẻo vang lên, có chút lo lắng.

Lại im lặng một hồi, trong xe truyền ra một giọng nói trầm ấm: “Không việc gì.”

Phía trước vang tiếng ngựa hí, vài người nhanh chóng cưỡi ngựa chạy vội tới, vừa đến gần xe liền dừng lại, cung kính đứng ngoài chắp tay thi lễ:“ Công chúa vẫn khỏe chứ?”

Thanh âm nhẹ nhàng bên trong tức khắc biến mất, trở nên bình tĩnh không mang một tia cảm tình:“Bản cung rất tốt, Vương tướng quân quan tâm.”

Vương tướng quân, tức đại tướng quân Thịnh Quốc danh tiếng Vương Tử Đằng, lần này cũng trong phái đoàn sứ thần đến hòa thân, thượng quan kiêu căng trong triều đình, không ai bì nổi hắn. Cạnh hắn là phó sứ Trương Hoài Nghị, xấp xỉ bốn mươi, được phong đại học sĩ điện Văn Hoa, thâm trầm lõi đời. Mà một vị phó sứ khác chính là thiếu niên mười bảy tuổi Vân Phi — nghe qua tên họ cũng rõ hắn chính là cháu nội Vân gia Vân Thiên Dương.

Vân Phi cảm thấy rất kỳ quái về công chúa Vị Ương thần bí này. Nói thật, khoảng nửa tháng trước vào thời điểm Chiếu Quốc thông tri quyết định Vị Ương công chúa sẽ hòa thân, hắn cùng Vương thúc thúc Vương Tử Đằng, Trương bá bá Trương Hoài Nghị đều sợ ngây người. Vị Ương công chúa? Chưa từng nghe danh vị công chúa này! Chẳng lẽ lại là người thế thân? Thái giám kia cường điệu tuyên chỉ, lần này trăm phần trăm là nữ nhi của Hoàng Thượng, Vị Ương công chúa vốn là con gái duy nhất của Lăng hoàng hậu xưa, cháu ngoại của Trấn quốc tướng quân Lăng Phong. Uy danh Lăng Phong ở Thịnh Quốc cũng không còn xa lạ, nhớ năm nào Lăng Phong dẫn mười vạn quân tinh nhuệ đánh chiếm thành công phần đất Thịnh Quốc, hơn mười vạn đại quân Thịnh Quốc thua thảm hại bỏ chạy, chẳng khác nào tiến quân vào chỗ không người. Thịnh Quốc sùng bái anh hùng, ví Lăng Phong như thần linh hạ phàm. Lăng Phong sau lại bị tội phản quốc, liên luỵ hơn ba ngàn, hoàng đế Thịnh Quốc thậm chí còn thiết yến chúc mừng, Chiêu Mục Đế tự hại bản thân!

Sau này, khi cả nhà Lăng Phong bị diệt, Lăng hoàng hậu bị phế, nghe nói nữ nhi với nàng cùng nhau bị đày vào lãnh cung, thật không nghĩ rằng lúc này lại xuất hiện.

Tốt xấu cũng là công chúa, Vân Phi cùng đại sứ Vương Tử Đằng, phó sứ Trương Hoài Nghị đều thở phào nhẹ nhõm. Bất quá, chuyện khiến bọn họ kinh ngạc vẫn chưa dứt, ngày đưa tiễn, hoàng đế cùng phi tần cư nhiên chẳng thèm trình diện, chỉ phái một thái giám tuyên đọc chỉ dụ, liền đem tặng công chúa cho người khác. Của hồi môn bên ngoài hô hoán những châu sa trang sức, mười vạn súc gấm, thế nhưng cũng chỉ là hai bàn tay trắng. Mà bên người công chúa này cũng chỉ có một nha hoàn đi theo, Chiếu Quốc cũng thật quá đáng……

“Công chúa, Vương tướng quân muốn di chuyển xe, xin ngài cẩn thận.” Dặn dò Cầm Nguyệt chính là nha hoàn bên người nàng Hàn Sương, cũng là “ hồi môn “ duy nhất phụ thân ban cho nàng, năm nay mười bảy tuổi.

“Ta biết rồi.” trong xe Cầm Nguyệt liền đáp.

Vân Phi lệnh cho vài binh lính đến dịch chuyển bánh xe, binh lính hô tô một tiếng rồi cùng đẩy xe ra khỏi vũng bùn. Nhưng do một người đẩy quá mạnh, trục xe “Rắc” một tiếng rồi gãy, lắc trái lắc phải rồi đứng yên, bên ngoài cũng nghe thấy tiếng công chúa Cầm Nguyệt va chạm với xe. Hàn Sương vội hỏi :“Công chúa, công chúa, công chúa có việc gì không?”

Lúc lâu sau, thanh âm Cầm Nguyệt truyền đến, dù có chút suy yếu nhưng vẫn điềm đạm như cũ:“Không sao.”

“Công chúa, Vương tướng quân sợ xe này không thể sửa nhanh được. Bây giờ sắc trời đã tối, ta nên nghỉ ở khách điếm, hôm sau liền đổi xe ngựa được không?” Hàn Sương lại hỏi.

Bên trong trầm mặc một lát, Cầm Nguyệt đáp :“Liền theo ý tướng quân.”

Lúc sau, một bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn vén rèm lên, Hàn Sương vội đến đỡ. Chỉ lát sau, một nữ tử mặc hỉ phục đỏ thẫm, đầu đội châu ngọc, trên mặt mang theo chiếc khăn che chậm rãi đi xuống.

Thật yếu ớt.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Vân Phi với Cầm Duệ.

Thật kiêu ngạo.

Hắn trong lòng thấy rõ ngạo khí của Vị Ương công chúa, đây không phải là kiêu ngạo khinh thường người khác mà là ngông nghênh, tự lập tự tôn. Thoáng lay động, toàn thân châu ngọc leng keng va chạm, giống một nhạc khúc lung linh. Ngọc ngà châu sa trên người nàng không mang chú tục khí, mà ngược lại còn phải phải than phục, có lẽ đây chính là do sinh ra từ dòng dõi đế vương cao quý.

Hắn trong lòng thấy rõ ngạo khí của Vị Ương công chúa, đây không phải là kiêu ngạo khinh thường người khác mà là ngông nghênh, tự lập tự tôn. Thoáng lay động, toàn thân châu ngọc leng keng va chạm, giống một nhạc khúc lung linh. Ngọc ngà châu sa trên người nàng không mang chú tục khí, mà ngược lại còn phải phải than phục, có lẽ đây chính là do sinh ra từ dòng dõi đế vương cao quý.

Nàng đứng lên, giương mắt nhìn trời xanh, ánh mặt trời chiếu xuống thân hình, nàng thoải mái mà hít thở không khí tươi mát.

Đây là tham luyến hơi thở tự do sao? Bởi thân là công chúa, cả đời đều là cá chậu chim lồng ( ý nói bị giam cầm ). Cho dù là xuất giá, cũng không tránh khỏi cuộc đời tăm tối như khi ở đình viện?

Vân Phi cảm thấy có chút não nề.

Không biết, bên dưới chiếc khăn che mặt, sẽ là khuôn mặt thế nào?

Vì Vân Phi đứng sau nàng, Cầm Nguyệt không thể thấy nét tò mò của hắn. Cầm Nguyệt xuống xe, lập tức Hàn Sương liền đưa nàng lên một xe ngựa khác, toàn bộ sự việc nháy mắt đã xong, bởi mọi người xung quanh, bao gồm Vương Tử Đằng, Trương Hoài Nghị đều quay mặt đi, không dám nhìn nàng, Cầm Nguyệt đang được bao bọc kỹ càng. Chỉ có thiếu niên mười bảy tuổi không rành thế sự Vân Phi trừng to đôi mắt, chăm chú nhìn nữ tử tương lai sẽ có quyền thế nhất Thịnh Quốc này — nghe nương nói hậu cung vô cùng hiểm ác, nàng chỉ là một nữ tử yếu ớt, thật sự có thể trải qua mưa gió sao?

Cầm Nguyệt vào xe ngựa mới, màn xe vừa phủ xuống, sau phút chốc nghỉ ngơi, lại tiếp tục đi. Vân Phi trong lòng có chút vướng bận, vì thế giục ngựa đi từ từ, theo sau xe ngựa Cầm Nguyệt, thật chậm rã.

Từ đó về sau, liên tiếp vài ngày Vân Phi không hăng hái giục ngựa chạy vội như xưa, mà là vô thanh vô tức ( không tiếng động ) đi sau xa giá Cầm Nguyệt, ánh mắt thâm trầm, hình như có tâm sự.

Hồi lâu, Vương Tử Đằng cùng nhìn ra chút manh mối, Vân Phi đã một ngày không đi như lộ trình như trước, tưởng rằng hắn để ý nha hoàn nhà người ta, liền bước chậm rãi, sóng vai cùng Vân Phi mà đi. Ho nhẹ vài tiếng, Vân Phi mới giật mình tỉnh lại: “Vương thúc thúc, có việc gì thế?”

Vương Tử Đằng cẩn thận theo dõi hắn, khiến Vân Phi có chút không yên. Hồi lâu, Vương Tử Đằng hỏi: “Phi nhi năm nay bao nhiêu tuổi tuổi?”

Vân Phi không biết Vương Tử Đằng lại hỏi câu này, cung kính đáp: “Thưa Vương thúc thúc, Phi nhi năm nay mười bảy.”

“Mười bảy…… Là lúc nên nạp thê.” Vương Tử Đằng ngửa đầu nhìn trời, bỗng nhiên lại nhìn hắn lần nữa, “Thúc thúc nhớ rõ, Phi nhi còn chưa có thê tử?”

Vân Phi hiểu được, liền đỏ mặt, cúi đầu. Vương Tử Đằng lại cười hào sảng : “Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, không việc gì phải ngại. Như vậy đi, sau khi ngươi trở về, ta sẽ nói với cha ngươi việc này. Ôi chao…… Thật là, con trai lớn như vậy, cũng không để ý đến!”

“Vương thúc thúc, ta không cần,” Vân Phi đỏ bừng bỗng nhiên ngẩng đầu, khóe miệng cong lên cười kiên định, “ Tứ hoàng tử nói,‘Hung Nô chưa diệt, sao có thể lập gia đình?’ Ta muốn học tập phẩm chất này.”

Vương Tử Đằng gõ sau gáy hắn một cái: “Được! Theo lời ngươi nói, Thịnh Quốc chúng ta cùng Chiếu Quốc giằng co đã hai trăm năm, việc thành gia lập nghiệp cũng nên quên đi!– đương nhiên, Tứ hoàng tử công tư bộn bề, quả thật là người hiếm gặp!” Bực tức rồi lại khen tặng nói. Huống chi, nhắc tới Tứ hoàng tử “Tiêu Dao vương” Vũ Văn Tiêu, hầu như tất cả người Thịnh Quốc đều vừa lòng khen, Vương Tử Đằng hắn cũng không ngoại lệ.

Chỉ tiếc, mẫu thân hắn không phải hoàng hậu, lại mất sớm, Vũ Văn Tiêu căn bản là không có thế lực hậu thuẫn, cho nên hắn chỉ có thể là Tứ hoàng tử, mà không phải đương kim Thánh Thượng.

Ai nói con cao quý thì mẹ được nhờ? Con trai muốn có quyền, cũng phải nhờ mẹ mà ra!

Vương Tử Đằng thở dài, nhưng vẫn nói theo lẽ phải :“ Vậy nên, Phi nhi, cung nữ kia tuy rằng xinh đẹp, dù sao vẫn là người của Vị Ương công chúa, cho nên……”

Vân Phi lăng lăng nhìn hắn, thấy được Vương thúc thúc nghĩ rằng mình thích nha đầu bên cạnh công chúa, vội vàng lắc đầu:“Không phải……”

Vương Tử Đằng vỗ vỗ bờ vai hắn, gật gật đầu: “Nam nhân trẻ tuổi, tiền đồ khó tưởng.” Dứt lời, kéo dây cương, giục ngựa đi vội.

Bên kia Vân Phi còn ngẩn người, hắn cũng chưa kéo cương, chỉ để ý ngựa đang dẫn mình về phía trước. Nghe Vương Tử Đằng nhắc tới tiểu nha đầu kia, hắn mới biết đến sự tồn tại của người này, bất giác nhìn nàng đi qua. Kỳ thật nàng trông cũng không tệ lắm, nữ hài tử mười bảy tuổi, môi hồng răng trắng, bộ dáng ôn nhu hoà thuận, giống như chỉ cần chạm một cái là vỡ tan — quả là nữ tử Giang Nam nữ tử, khó trách ca ca hắn Vân Tường nói “Cưới vợ phải cưới người Chiếu Quốc”. Không biết vị công chúa kim chi ngọc diệp kia sẽ có bộ dáng gì nữa? Hắn nghĩ ngợi.

Hàn Sương cùng công chúa nhỏ giọng nói vài câu, vừa buông màn xe, quay đầu lại chỉ thấy vị phó sứ anh tuấn trẻ tuổi chăm chăm nhìn mình. Nàng có chút chút bực mình quay đầu, nhưng trong lòng bỗng nhiên cũng dâng lên một thoáng vui sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro