Quyển 1 - Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Thanh âm của tự nhiên

Xe đi mấy ngày, rốt cục cũng sắp tiến vào đất Thịnh Quốc. Cầm Nguyệt nhấc một góc màn xe, nhìn xuyên qua chiếc khăn che mặt màu đỏ liền thấy trước mắt núi cao trùng trùng điệp điệp, xa xa là Thiên Môn quan kì vĩ, nơi đó chính là biên quan quan trọng mà ngoại công (ông ngoại) trấn thủ vững vàng suốt mười năm sao? Vì tranh đoạt nó, có bao nhiêu người đã bỏ mạng?

Trên đường đi tới, bên này là trấn quan trọng của Thiên Môn là Quan Trung, cũng là địa phương vô cùng đông đúc. Trước đó vài ngày bởi quân Thịnh Quốc bao vây thành, mấy chục vạn đại quân Thịnh Quốc cùng Chiếu Quốc giằng co, náo nhiệt không thôi. Lúc này ngoài xe ngựa, hai bên cũng đã yên ổn không ít, quân đội đều đóng ngoài thành, trên ngã tư không còn gặp lại cảnh tượng khí giới vây san sát. Mà sáu châu Vân Hoang đã sớm bị Thịnh Quốc thu vào trong túi vậy nên đạo quân trên đường đi qua chiến trường cũ, mặc dù đã trải qua không ít ngày, vẫn có thể cảm nhận được một mảnh xơ xác tiêu điều cùng vắng lặng. Im lặng nghe kỹ, có thể cảm nhận được tiếng tuôn rơi rên rĩ trong gió, vô số tướng sĩ hồn trở về nơi này, tiên huyết thẫm đẫm cả trời đất .

Nàng cho tới bây giờ vẫn không hề nghĩ mình ái quốc. Đúng vậy, nhiều năm sống nơi thâm cùng, đối với nàng khái niệm “Quốc” và “Gia” đều cực kì mơ hồ. Đối với nàng mà nói, vua Chiếu Quốc là Chiêu Mục Đế, như vậy “Quốc” nào có khác gì “Gia”. Nhưng, gia đình đã cho nàng cái gì? Thân phận công chúa tôn nghiêm? Thân thế mà “ gia “ cho nàng chẳng phải thật đáng mỉa mai sao? Cháu gái phản thần, con gái phế hậu ( hoàng hậu bị phế ), vậy mà cũng chính là công chúa cao cao tại thượng!

“Công chúa, người sao vậy?” Vừa thấy Cầm Nguyệt vén rèm lên, Hàn Sương lập tức đi tới, lo công chúa có việc cần.

“Không có việc gì.”, vẫn không quen có người chiếu cố đến mình. Mười năm qua, Cầm Nguyệt cùng mẫu thân bên cạnh không có cung nữ hay thái giám hầu cận, mọi sự đều dựa vào chính mình. Những công chúa khác đều vươn ngón tay ngọc trắng nõn mịn màng, thầm oán hận không có vật phẩm dưỡng móng tốt nhất, còn Cầm Nguyệt thì sao? Trong tay nàng cái gì cũng không có, thế mà, gánh nặng của quốc gia cũng đang nằm trên vai nàng!

Cái gì mà công chúa, hoàng hậu, vinh hoa phú quý, nàng đều không để ý. Nhưng, nàng không thể nào rũ bỏ gánh nặng trên người.

Hòa thân, trên bờ vai nàng, là toàn bộ quốc gia! Nặng trịch, thậm chí tấm lưng mạnh mẽ của nàng cũng thấy mỏi mệt. Dù nàng hòa thân, cũng không đủ để ngăn cản hai nước không còn chinh chiến, nhưng ……

Ta cũng đang quá lo nghĩ rồi? Cầm Nguyệt tự cười giễu, mẫu thân bảo nàng, nơi hậu cung không được hỏi chính sự. Quốc gia đại sự luôn là việc nữ nhân không nên nhúng tay. Nếu hai nước thật sự muốn khai chiến, một nữ tử há có thể làm gió yên biển lặng?

“Công chúa?” Trong ấn tượng của Hàn Sương, Vị Ương công chúa vẫn luôn im lặng bình thản đến lạnh người, ngắm phong cảnh qua cửa xe lâu như vậy, cũng chưa từng thấy. Cuối cùng, Vị Ương công chúa thậm chí còn hỏi: “Hàn Sương, bao lâu nữa mới đến trạm dịch?”

 (Ngày xưa đặt các trạm để truyền đưa văn thư, mỗi trạm có một chức quan coi giữ, gọi là trạm dịch)

“ Bẩm Công chúa, còn khoảng nửa ngày xe.”

Cầm Nguyệt trầm mặc hồi lâu, “Đợi khi tới trạm dịch, mang đàn của ta đến.”

“ Vâng. ”

Cầm Nguyệt còn nhìn ngắm một hồi lâu mới chậm rãi buông màn xe. Vân Phi vẫn luôn ở gần đó nhìn. Từ lần cùng Vương Tử Đằng nói chuyện, hắn hành sự cẩn thận hơn rất nhiều, ở một góc cúi đầu, ánh mắt tuy vậy vẫn thường lướt qua chỗ này. Lần này Vị Ương công chúa để ý ngoài xe rất lâu, nàng đeo khăn che mặt, không nhìn ra diện mạo. Nhưng hồng sa ( khăn hồng ) kia vẫn không che dấu được nét mặt nàng linh lung nhấp nhô, mũi cao mà thẳng, khuôn mặt xinh xắn……

Khi hắn nghe thấy Cầm Nguyệt muốn lấy đàn, ánh mắt sáng lên đôi chút. Nàng còn có thể đánh đàn sao? Hắn còn nhớ rõ ngày đó mười đầu ngón tay trắng nõn nà của Cầm Nguyệt xốc màn xe, những ngón tay ấy khi lướt qua dây đàn, trông sẽ ra sao?

Chẳng lẽ Vương thúc thúc nói đúng? Rằng vì bản thân chưa có kinh nghiệm với nữ nhân, cho nên, mới có thể tò mò như vậy?

Vân Phi không dám suy nghĩ.

Ban đêm, Vân Phi vẫn chưa có nghe được tiếng đàn. Hắn có chút thất vọng, nhưng, cũng có chút vui vẻ. Mảnh đất dưới chân sắp tới địa giới Thịnh Quốc. Hắn rốt cục cũng về nhà.

Cứ như vậy, xe ngựa tiến vào trong Thịnh Quốc. Không thể không nói rằng, sau khi tiến vào Thịnh Quốc, tình hình giao thông đi lại thuận lợi hơn rất nhiều, đường lối rộng mở, không lâu sau liền đi tới trạm dịch. Trải dọc trên đường có một vài thị trấn, tuy không thể quan sát kỹ, nhưng Cầm Nguyệt vẫn có thể cảm nhận sự phồn hoa của trấn, hơn nhiều so với Chiếu Quốc. Quan lại dọc đường đối xử với Cầm Nguyệt cực kỳ kính cẩn, mỗi khi dừng chân nghỉ ngơi, đều an bài vô cùng chu đáo. Cầm Nguyệt cũng phát hiện, sự chăm sóc này phân lớn là nhờ vị phó sứ trẻ kia. Nàng không quen Vân Phi, nhưng vẫn rất cảm kích. Dù biết hắn cũng là làm việc theo lệnh, có lẽ, chỉ là ý muốn tranh công.

Vân Phi quả là là nghe lệnh mà làm việc, bất quá, người bảo hắn làm vậy cũng không phải theo mệnh Thịnh Quốc tân hoàng đế, phu quân tương lai của Cầm Nguyệt Vũ Văn Lãng, mà là mệnh của Tứ hoàng tử Vũ Văn Tiêu. Tới tận bây giờ, Vũ Văn Lãng đối việc hôn nhân đại sự này vẫn là giả mù giả điếc, cầu thân là Thái Hậu, chuẩn bị là Vũ Văn Tiêu. “Ngày mai là tới kinh thành.” Vân Phi bưng một chén rượu, tay đưa lên để uống. Hắn cười cười uống một hơi cạn sạch, rồi dùng tay áo lau tàn rượu bên miệng. Hắn không thích Chiếu Quốc, nam nhân hành động cũng ngượng ngùng, ngay cả uống rượu, cũng chỉ cầm một chén nhỏ uống không chút ý vị.

“Chờ tiến cung, hành lễ với Hoàng Thượng và Tứ hoàng tử, ta sẽ tới phủ nhà ngươi, cùng cha ngươi uống vài ly! Vân phủ có hầm rượu ngon, nghĩ đến lại……” Vương Tử Đằng cười, mặt mày hồng hào sao khi uống một ngụm rượu.

“Ta cũng muốn gặp mẫu thân.” Vân Phi chưa bao giờ đi xa phủ dài như vậy. Đệ tử Vân gia từ nhỏ đã học binh pháp, mười lăm mười sáu tuổi đều mặc áo giáp ra trận, Đại ca Vân Phi là Vân Tường, nhị ca Vân Tranh, tam ca Vân Địch sớm đã nhận trọng trách của chiến tướng. Bất quá Vân phi vẫn luôn đi bên Tứ hoàng tử, không có cơ hội ra biên quan rèn luyện thêm. Bây giờ đi Chiếu Quốc phương xa, cũng là Tứ hoàng tử phá lệ an bài.

“Tưởng gì? Ngươi xem, ngươi cũng nên sớm định chuyện hôn nhân.”

“Vương thúc thúc, người lại nói bậy.” Vân Phi nghiêm mặt đang ửng không, không rõ có phải do uống rượu, hay là vì gì khác.

“Nói bậy bạ gì vậy? Ngươi rồi cũng phải cưới vợ, khi ta lớn bằng ngươi cũng đã có Hách nhi“ Vương Hách là con trai trưởng của Vương Tử Đằng, nay theo tướng quân Trung Lang trấn thủ bắc Vân Quân.

Vân Phi im lặng không nói gì, lại uống thêm một chén , chỉ biết cười ngây ngô. Vương Tử Đằng nhìn hắn, lắc đầu cười nói: “Tiểu tử khờ.” Mà Trương Hoài Nghị đang im lặng uống rượu, nhìn Vương Tử Đằng trêu ghẹo Vân Phi cũng phải nở nụ cười.

Phải rồi, ngày mai là về đến nhà. Sau ba tuần rượu, mọi người dần tản đi, Vân Phi cũng về phòng. Có do uống rượu quá chén, lại thêm hưng phấn vì ngày mai được về nhà, hắn đi lại hơi tập tễnh, vô thức quay về phòng ốc nghỉ ngơi. Bước đi lững thững, con đường nhỏ ngoằn nghèo đầy hoa, đã bước vào tháng ba, chớm nở. Trăng sáng trên cao, hắn luôn nghĩ, Thịnh Quốc vẫn là tốt nhất, ngay cả ánh trăng so với Chiếu Quốc cũng sáng hơn nhiều.

Cơn buồn ngủ ụp tới, hắn thấy tảng đá Thái Hồ (*) trơn nhẵn bên đường, không chút suy nghĩ, đi đến tựa đầu vào ngủ.

Không biết bao lâu sau, khi đang mơ màng ngủ, hắn như nghe thấy thanh âm gì đó bên tai, xa mà gần, như từ thiên đàng. Hắn mơ mơ màng màng mở to mắt, muốn tìm nơi phát ra thanh âm này, vậy sao tìm mà vẫn không thấy. Hắn vô thức đi theo thanh âm, tâm cũng vì nghe được mà nảy lên một chút. Đây là âm thanh của gì vậy? Đây là khúc nhạc gì? Là ai đang chơi?

Hắn không biết, hắn chỉ biết đây là khúc nhạc hay nhất hắn từng nghe.

Âm thanh của tự nhiên.

Nhưng hắn không sao đuổi kịp. Bức tường gạch hồng đỏ ngăn hắn bước tiếp. Bên ngoài bờ tường, hắn có thể nghe rõ rang người bên trong tấu đàn, thậm chí còn có thể nghe rung động của dây đàn. Tiếng đàn sâu thẳm, Vân Phi hồn như bay mất.

Tấu xong một khúc, Cầm Nguyệt thở ra. Nàng vốn muốn tấu khúc [ Quan Ải Nguyệt ] hay [ Dương Quan Tam Điệp ], khi ngón tay chạm tới dây đàn, lại tự nhiên tấu [ Quảng Lăng Tán ].

Nàng luôn nghĩ nàng hận khúc nhạc này, giống như năm đó mẫu thân luôn coi [ Quảng Lăng Tán ] là khúc đòi mạng Lăng gia. Cũng chỉ vì khúc này, Lăng gia đã phải trả quá nhiều.

Ngày mai, sẽ vào kinh.

Tuy rằng nàng sớm đã quen cô tịch, nhưng đối với sự kiện thay đổi vận mệnh của bản thân này, Cầm Nguyệt mới mười sáu tuổi cũng có chút mong chờ. Phải rồi, vừa bước qua cửa thâm cung sâu như biển, hậu cung lục đục bao đời bi thiết nàng không phải không biết, nhưng…… vẫn khó có ai tồn tại mãi mãi được.

Dù sao, nàng cũng không mong được độc sủng của đế vương, chỉ cầu bình an qua hết cuộc đời này.

Nghĩ đến đây, Cầm Nguyệt không khỏi thở dài. Sau đó, xoay người vào phòng.

Nàng không biết rằng, ngoài bờ tường có người nghe xong tiếng đàn của nàng, cũng đã thở dài. Vân Phi đã tỉnh rượu phân nửa, hắn đã nghĩ ra người bên kia là ai. Hắn rất muốn nhìn xem nữ tử này đến tột cùng là người như thế nào, lại nhớ tới hôm trước đi theo chiếc xe ngựa kia, bàn tay trắng nõn của nàng, vẻ xinh đẹp dù bị chiếc khăn che đi cũng không thể giấu diếm được.

Sao hắn lại nghĩ như vậy? Nữ nhân hoàn hảo, hắn Vân gia công tử tiếng danh khắp thành cô nương nào không biết? Nàng lại là Chiếu Quốc công chúa, tương lai là Đại Thịnh quốc hoàng hậu! Đừng nói bản thân, ngay cả là Tứ hoàng tử để ý, cũng không thể được!

Ánh trăng chiếu sáng. Người bên bờ tường đã ngây ngốc.

(*)đá Thái Hồ (loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thường dùng làm hòn non bộ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro