Quyển 2 - Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Thần phong dưới tàng cây

Sáng sớm hôm sau, Tử Huyên giúp Cầm Nguyệt đổi dược, miệng vết thương đã tốt lên rất nhiều. Cầm Nguyệt xuống giường, khoác thêm chiếc sa y màu trắng, hướng ra cửa đi. Lại là tiếng tiêu, nàng theo thanh âm ngọn nguồn tìm kiếm, mở đại môn ra.

Một cơn gió lạnh thổi tới. Phòng ở bên cạnh trồng sổ khỏa phong thụ, hoàng hoàng phong diệp (mình cũng không biết là cây gì nữa) phi vũ đầy trời. Nàng thấy Hoàng Tiêu đang dựa vào một gốc cây phong thụ cao lớn, trên cây cầu chi từ từ (?), vỏ cây loang lổ. Hoàng Tiêu chậm rãi đem chiếc trúc tiêu xanh biếc xuống, đôi mắt thâm thúy tràn đầy tịch mịch. Hồi lâu, Hoàng Tiêu bỗng phục hồi lại tinh thần, phát hiện nàng dang đứng cạnh cửa, dùng vẻ mặt kì lạ nhìn mình. Liền đem trúc tiêu cài lại bên hông, ánh mắt ảm đạm khôi phục thần thái ngày thường. Miệng hắn bất giác giương lên một chút ý cười: "Tốt lắm?"

Lại nhìn Cầm Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh, sợi tóc đen bóng theo cánh hoa bay trên không trung, khuôn mặt thanh tú thần thái vui mừng, giơ tay nhấc chân đều toát ra thần thái tẫn hiển cao quý khí phái. Bàn tay mềm mại trắng nõn thành thạo đặt trên cầm, tựa như tinh linh nhẹ nhàng toát ra ở bụi hoa. Cầm Nguyệt thở ra một hơi, tóc bị gió thổi loạn, ngẩng đầu len mỉm cười. Này tựa như Giang Nam hoa nở rộ khi mưa xuân xuống, ôn nhu mà tươi mát, cũng là có thể tìm ra bát ngát. Bóng phong thụ cao lớn cùng trạm lam thiên không (không biết là gì) , có vẻ xuất trần thoát tục, thanh lệ không tả nổi. Hoàng Tiêu nhìn đến ngây người.

"Nguyễn Tịch (rượu cuồng), bêu xấu." Lời nói của nàng thanh nhã, trong suốt cất lên.

Đã lâu đã lâu, Hoàng Tiêu hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, như trước giật mình tỉnh mộng, tựa như thiên thượng nhân gian: "Cô nương, tiêng đàn rất hay!"

Cầm Nguyệt cười:"Ngươi cũng vậy."

Nhìn nụ cười của nàng, Hoàng Tiêu nhịn không được vươn tay ra, muốn sờ sờ ý cười trên mặt nàng.

Cầm Nguyệt thấy vậy, vội vàng lui về phía sau hai bước, Hoàng Tiêu cũng nhận thấy được chính mình có chút xúc động, hắn ngượng ngùng thu tay lại: "Thật có lỗi."

Vì thế hai người cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn trời.

Tử Huyên đã đi tới, gặp hai người yên lặng đứng chung một chỗ, có chút kì quái: "Thiếu gia, Lăng cô nương."

Hai người giật mình, thu lại tâm tình, Hoàng Tiêu hỏi: "Chuyện gì?"

Tử Huyên nhìn Hoàng Tiêu lại ngó Cầm Nguyệt, trong nháy mắt hiện lên một chút nghiền ngẫm. Nàng nhu nhuận trả lời:"Lăng cô nương vết thương đã khá lên nhiều. Mặt khác Lục Nhiên đã thu thập xong, chuẩn bị nghênh đón thiếu gia trở về."

Hoàng Tiêu lông mi nhảy dựng, sau thản nhiên nói:"Đã biết."

Trước khi rời đi, Cầm Nguyệt ngồi trên lưng ngựa:"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, không biết sau này còn có thể gặp lại nhau."

Hoàng Tiêu cười nói:"Lần sau gặp mặt, ngươi đàn cho ta một khúc, coi như là trả nợ đi."

Cầm Nguyệt cười, xinh đẹp nói:"Đã biết." Rồi sau đó, xoay người thúc ngựa mà đi.

Mà Hoàng Tiêu thật lâu nhìn bóng lưng nàng đã đi xa, tròng lòng còn vì nàng mà mỉm cười. Tốt đẹp khác thường, ở trong lòng hắn sinh ra một đóa hoa tuyệt mỹ, sống trên đời 16 năm qua, chưa từng gặp đến.

Đúng vậy, vì này là Hoàng Tiêu, đúng là vị Thịnh Quốc Tứ hoàng tử Vũ Văn Tiêu. Hoàng huynh đi tây uyển sau, chính sự ở  kinh thành phụ cận tạm thời giao cho hắn xử lí. Xong xuôi công việc, đã là đêm dài. Hắn không nghĩ trở về thành, liền đến Tây Sơn Thần Phong Quán. Nửa đường lại nghe thấy tiếng ca của Cầm Nguyệt, thế nên mới cứu nàng.

Cầm Nguyệt cùng Vũ Văn Tiêu từng gặp  mặt một lần ở trong cung. Bất quá, lúc ấy sắc trời đã tối, Cầm Nguyệt lại trang điểm, mà nàng lúc ấy đang quỳ gối ở Thái Miếu phía trước, căn bản thấy không rõ dung mạo của nàng. Sau khi Cầm Nguyệt vào cung được ba tháng, tuy rằng chưa từng mỗi ngày ăn sơn trân hải vị, nhưng dù sao so với thức ăn ở lãnh cung tốt hơn nhiều lắm. Nàng vốn là cô gái 16 tuổi, ba tháng dưỡng sinh này, không chỉ làm cho thân thể nàng đầy đặn, ngũ quan cũng nảy nở, thậm chí còn cao nhiều, Vũ Văn Tiêu tự nhiên không nhận thức được. Mà Cầm Nguyệt đối với hình dáng Tứ hoàng tử, căn bản là chưa từng gặp qua, náng chính là cảm thấy vị "Hoàng Tiêu" này thanh âm có chút quen tai, lại nhớ không nổi bộ dáng của hắn.

Có lẽ, đây cũng phải là sự tình ngọn nguồn.

Hết thảy hết thảy, đã sớm bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro