Quyển 2 - Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Gặp nhau là duyên

Cầm Nguyệt mất một lúc lâu mới mở được mắt. Đập vào mắt nàng chính là bức tranh thủy mặc treo góc tường (Vũ: ta nghĩ là bức màn thì đúng hơn), nàng lắc lắc đầu, phát hiện chính mình đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, đắp chăn thêu uyên ương hí thủy, khó trách vừa rồi cảm thấy ấm áp lại an tâm. Đầu giường một vị nữ tử khoảng 17, 18 tuổi đang ngồi, thân mặc tử y, vẻ mặt thân thiết. Là nàng cứu mình sao?

Cầm Nguyệt vừa muốn nói lời cảm tạ, bỗng nhiên vang lên một tận bước chân, một bóng người từ phòng ngoài đi vào.

Trong lòng Cầm Nguyệt đột nhiên hiện lên rất nhiều câu thơ “Phiêu như du vân, kiểu nếu kinh long”, “Nham nham nếu cô tùng chi độc lập; Này túy cũng, nguy nga nếu ngọc sơn chi tướng băng” , “Lang lảnh như nhật nguyệt chi nhập hoài” vô số câu, không thể đếm được. Cầm Nguyệt hôm nay mới hiểu được, nguyên lai nam tử cũng có thể tuấn dật như thế.

Hắn bất quá chỉ mới 17, 18 tuổi, thân hình một màu trắng, bạch y trường bào, hài trắng, dung nhan tuấn lãng, tư thái tiêu sái, tựa như thiên tiên, ngay cả mỉm cười cũng rất thản nhiên, có vẻ siêu phàm bạt tục, không nhiễm bụi phong trần. Đai lưng màu vàng quấn quanh, bên hông gài một chiếc tiêu ngọc(sáo ngọc) xanh biếc. Hắn nhìn Cầm Nguyệt, trên mặt tất cả đều là ý cười ôn nhu: “Cô nương tỉnh?”

Cầm Nguyệt yên lặng nhìn hắn, chỉ cảm thấy thanh âm rất quen thuộc, lại nhớ không nổi đã nghe qua nơi nào. Nàng bỗng nhiên cả kinh: “Cô nương?” Nàng vội vàng nhìn lại mình, quần áo đã bị đổi thành nữ trang, nhất thời kinh ngạc dị thường: “Ta? — ngươi?”

Tử y cô nương thấy bộ dáng tránh né của nàng, cười nói: “Cô nương, thực sự quần áo của cô, là do ta thay.”

“Nga” Cầm Nguyệt cảm thấy an tâm một chút, kéo kéo chăn, vẫn đang hướng giường muốn trốn. Tử y cô nương cười nói: “Ta gọi là Tử Huyên, đây là nhà của thiếu gia ta – Hoàng Tiêu. Là hắn nghe được tiếng ca của người nên cứu về.”

Cầm Nguyệt nghe đến đó, vội vàng gian nan quỳ xuống, chậm rãi cúi đầu thở dài: “Lăng nguyệt đa tạ ân cứu mạng của Phong công tử.”

Bạch y thiếu niên nhìn nàng, cười nhẹ, ngồi trên ghế của mình: “Cô nương khách khí. Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, đó là lý thường tình, cần gì phải nói cảm ơn?”

Tử Huyên hỏi: “Cô nương làm sao có thể nằm ở nơi kia? Trên người như thế nào lại bị thương?”

Cầm nguyệt thở dài: “hôm nay Thất tịch, ta cùng với nha hoàn Hàn Sương vốn định vụng trộm thay đổi trang phục đi thưởng ngoạn, kết quả đi đường gặp kẻ xấu. Bối rối hết sức, ta cùng Hàn Sương phân công nhau chạy trốn, ta bị kẻ xấu đuổi theo, cướp sạch tiền, còn dùng mã tiên (roi) đánh ta. Ta cố sức chạy đi, sau lại thực sự kiệt sức, liền nằm ở trên núi. May mà nữ phẫn nam trang, mới chưa chịu nhục, bằng không chẳng còn thể diện mà sống trên đời.”

Tử Huyên nghe được hoàn cảnh của Cầm Nguyệt, ất là bi thương: “Không nghĩ tới cô nương cư nhiên phải trải qua chuyện như vậy…”

“Nơi này là chỗ nào?” Cầm Nguyệt nhìn bốn phía đánh giá. Nơi này mặc dù trang trí không xa hoa, bên trong mộc mạc lại có chút cách điệu. Tỷ như chiếc bình sứ men xanh ở góc tường, người bình thường sẽ không có được cái đó.

“Ngươi yên tâm, đây là Tây Sơn Thần Phong quán, không ai dám ở trong này giương oai.” Tử Huyên cười an ủi nàng, bỗng nhiên đứng lên: “Tại phòng bếp có chút đồ tẩm bổ, ta đi nhìn xem.”

Cầm Nguyệt còn muốn đứng lên, Tử Huyên ấn bả vai nàng xuống: “Ngươi là bệnh nhân, cứ nằm nghỉ đi.”

Bạch y thiếu niên mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Cầm Nguyệt, không nói một lời. Nhìn Tử Huyên đi xa, cũng đứng dậy, thản nhiên nói: “Ngươi hảo hảo nghi ngơi.”

“Khúc nhạc kia, là ngươi thổi sao?” Trong nháy mắt, khi bạch y thiếu niên chuẩn bị quay người, Cầm Nguyệt đột nhiên hỏi.

Bạch y thiếu niên bỗng nhiên sửng sốt, xoay người nói: “Đúng vậy.”

“Rất êm tai, nhưng thực là bi thương…” Cầm nguyệt đứng lên, ánh mắt bỗng nhiên xa xôi, tươi cười mang theo một chút chua sót.

Bạch y thiếu niên bỗng nhiên dừng lại, một đôi mâu tối đen gắt gao nhìn nàng: “Ngươi nghe hiểu được khúc nhạc của ta?”

Cầm Nguyệt mỉm cười: “Nhạc ta không hiểu, nhưng đối với ngươi nghe ra được ý tứ.”

Bạch y thiếu niên lẳng lặng nhìn khuôn mặt tươi cười thản nhiên của Cầm Nguyệt, như có như không, tựa như Giang Nam xuân tuyết, chạm vào liền biến mất. Hắn bỗng nhiên có chút đau lòng.

“Thương thế của ngươi, có sao không?” Hồi lâu, bạch y thiếu niên ôn nhu hỏi.

Ngón tay Cầm Nguyệt nhẹ nhàng lướt qua vết thương trên vai: “Không có việc gì, đã sớm không còn đau. Cám ơn, dược của ngươi thật tốt.”

bạch y thiếu niên thoải mái cười: “Ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Trên mặt hắn bỗng có chút nghiền ngẫm: “Lăng cô nương, về thương thế của ngươi, ngươi không có nói thật với ta.”

Cầm Nguyệt không có phản kháng, chính là hơi nghiêng đầu, híp mắt cười nói: “Chẳng phải công tử cũng vậy sao, thân thế của ngươi, cũng là ngụy trang.”

“Nga?” Bạch y thiếu niên có chút kinh ngạc, hắn nhìn Cầm Nguyệt, lại ôn nhiên cười nói: “Vì sao ngươi biết?”

Cầm Nguyệt cười cười: “Tây Sơn Thần Phong quán, cũng không phải là gia thế bình thường.”

Bạch y thiếu niên nhìn Cầm Nguyệt. Nàng oai đầu, đôi mắt sáng tựa trời đêm, thật dài nhĩ tuấn tuấn cúi ở mặt sườn (ta cũng không rõ câu này ý là gì nữa, chắc tả nàng đẹp a, bạn nào biết nói cho ta với nhé), gương mặt thanh tú tươi cười như có như không, lại không dấu được hàm răng bạch ngọc trắng sáng.

Khi nàng cười, đẹp quá.

Chỉ ngẩn ra một lúc, bạch y thiếu niên lại hồi phục khuôn mặt bình tĩnh: “Qủa nhiên có ý tứ! Đúng vậy, ta xác thực không phải Hoàng Tiêu, bất quá, ngươi nhất định cũng không phải Lăng Nguyệt. Thế sự vô thường, mỗi người đều mang theo một lớp mặt nạ ngụy trang. Bất quá, tại thời khắc này, ta chính là Hoàng Tiêu, ngươi cũng chính là Lăng Nguyệt.”

Cầm Nguyệt từ chối cho ý kiến.

Bạch y thiếu niên quay đầu, đưa lưng về phía nàng: “Thương thế của ngươi không quan trọng, ngày mai thay thuốc là có thể xuống giường. Chính là phải cẩn thận với vết thương, đừng để lưu lại sẹo.” Hắn nói xong liền đi, nhấc bức rèm che, trong nháy mắt, bỗng nhiên dừng một chút, dùng ngữ khí thập phần hâm mộ ôn nhu nói: “Tiếng ca của ta, giống như nụ cười của ngươi, xinh đẹp giống nhau.”

Bức rèm buông xuống, không ngừng vang lên âm thanh nho nhỏ tựa như mái hiên bị mưa phùn tuôn rơi. Cầm Nguyệt lẳng lặng nhìn bóng dáng Hoàng Tiêu đã đi xa, chậm rãi nói: “Tiếng tiêu của ngươi, cũng không phải thường đi?”

Tái bút: Thực xin lỗi, máy ta vừa bị hỏng ổ cứng, mất sạch dữ liệu, phải cài lại máy, lại không có bản raw nên edit và up hơi chậm, mọng mọi người bỏ quá cho 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro