Quyển 2 - Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Trong mộng phù sinh

(*phù sinh:  Nói cuộc đời bềnh bồng trôi giạt, theo nhân sinh quan của người yếm thế)

Buổi chiều Hàn Sương gặp được Vân Phi, là một loại may mắn tuyệt đối. Khi đó Vân Phi mới tử Vân Tử Đằng gia trở về, đến trước cửa, thấy có người ngất ở đó. Hắn nhìn Hàn Sương không giống khất cái*, Vân Phi không khỏi tò mò nhìn vài lần. Khuôn mặt nàng trông rất quen thuộc, hình như đã gặp qua ở đâu, nhưng lại nhớ không nổi nàng là ai. Vì thế Vân Phi ôm lấy nàng, hướng cửa phụ đi đến.

(*khất cái: ăn xin)

Thì ra “Vân dương quán” bình thường không ra cửa chính, người nhà ra vào, phần lớn là đi cửa hông. Ông lão trông cửa gặp Vân Phi đang ôm một gã sai vặt tuấn tú vào cửa, tuy rằng kinh ngạc nhưng hỏi nhiều cũng không tốt. Vân Phi trực tiếp ôm nàng vào phòng ngủ của mình, đem nàng đặt lên nhuyễn tháp thượng*. Hàn Sương mệt mỏi tỉnh dậy, uống mấy ngụm trà, thần trí dần hồi phục.

(*nhuyễn tháp thượng: giường)

Nhìn vẻ mặt nam tử thân thiết phía trước, chính là thiếu niên mình ngày nhớ đêm mong, Hàn Sương bỗng nhiên “Oa” một tiếng khóc lớn. Nàng gắt gao nắm lấy cánh tay của Vân Phi, cầu xin nói: “Mau, nhanh đi cứu nương nương!”

“Ân?” Vân Phi sửng sốt. Gã sai vặt này, nói thế nào trông cũng giống nữ nhân, hơn nữa mở miệng ra cái gì mà “Nương nương”, không phải bị bệnh chứ? Hắn vừa định hỏi, Hàn Sương lại khóc nói: “Nhanh đi cứu hoàng hậu nương nương, chậm một chút là sẽ không kịp.”

“Hoàng hậu nương nương” Hắn chợt nhớ ra điều gì, giống hư bị Lôi Thần đánh trúng, trong nháy mắt sửng sốt. Trước mắt hắn hiện ra một bóng dáng thản nhiên, mặc hồng y đơn bạc mà cao ngạo, đường cong lung linh ẩn hiện sau lớp khăn voan hồng, với tiếng đàn tuyệt thế thanh u đêm hôm đó… Hắn vội vàng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”

“Nương nương, nàng… Nương nương, nàng…” Hàn Sương lệ rơi đầy mặt.

...

“Nương nương không có việc gì chứ?” Mặt trời khuất sau núi, trời đã tối rồi. Hàn Sương cùng Vân Phi sánh vai đứng ở ngã tư đường Thượng kinh, nhìn dòng ngươi đông như nước chảy, Hàn Sương trong lòng càng lo lắng hơn.

“Nương nương là người tốt, tất được Trời thương.” Tuy rằng nói như vậy nhưng Vân Phi vẫn không khỏi nhíu mày. Hắn cùng Hàn Sương đã muốn cùng Tiểu Vinh Tử đáp lời, nói Cầm Nguyệt cải trang vi hành tới Vân gia, Vân gia phụ trách an toàn của nàng, ngày mai sẽ cùng Tiểu Vinh Tử đưa nàng trở lại Hoàng cung. Tiểu Vinh Tử mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng nhìn bộ dáng chắc chắn của Vân Phi cùng Hàn Sương, chỉ có cách tin.

Ta phái Vân phủ hạ nhân đi tìm hiểu ở Thượng kinh mới biết Hứa Trác Nhiên có chiêu ngoạn mục, không tránh khỏi có cơ sở ngầm trong Vân phủ chúng ta.” Vân Phi gắt gao nắm chặt nắm đấm. Lúc này bỗng nhiên bên người xuất hiện nam tử áo xanh, tiến đến Vân Phi nói nhỏ vài câu. Vân Phi kinh hãi: “Cái gì?”

“Sao lại thế này?” Hàn Sương nghe Vân Phi nói lại, trong lòng không khỏi một trận khẩn trương.

“Bọn họ ra khỏi thành.” Vân Phi lôi kéo Hàn Sương “Chúng ta đi.”

Đến cửa thành, cổng đã ngay trước mặt. Vân Phi xuống ngựa, nói với quân lính “Chúng ta muốn ra khỏi thành!”

Thủ vệ mới thay ban giơ cây đuốc lên, người gặp là Vân Phi, vội vàng thay một bộ mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng: “Vân tứ công tử, việc này không thể. Trừ phi ngài có chiếu thư của Hoàng Thượng, nếu không cho dù là Vương gia, nô tài cũng không thể mở cửa.”

Vân Phi tức giận lao tới, túm cổ áo hắn, hung tợn nói: “Ngươi hãy nghe cho kĩ! Chúng ta muốn ra khỏi thành.”

Thủ vệ vẫn tươi cười như cũ, nhưng giọng nói trở nên lạnh: Vân tứ gia, trừ phi ngài có chiếu thư của Hoàng Thượng, nếu không thứ lỗi chúng ta không thể mở cửa.”

Hàn Sương lập tức chạy tới, vừa vội vừa giận: “Xảy ra chuyện, các ngươi có gánh được không. Kia là…”

“Hàn Sương!” Vân Phi một tiếng hừ lạnh, nhắc nhở không cần chỉ ra thân phận của Cầm Nguyệt. Sau đó hắn nghiêm nghị nói: “Nghe đây! Người của ta nhìn thấy Hứa Trác nhiên ra khỏi thành, các ngươi một chút cũng không kiểm tra! Nếu về sau xảy ra chuyện gì, các ngươi chờ tru di cửu tộc đi!”

Vân Phi nhảy lên ngựa, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Nhớ kĩ, ta nói là ta làm được!”

Đây là nơi nào?

Thân thể khi tả khi hữu (tả hữu: trái phải, ý nói bồng bềnh, mơ hồ), cũng là dựa vào một vật ấm áp lõm xuống (=.=), tựa như nằm trong lòng mẫu thân, thật ấm áp, thật an tâm.

Thân thể bồng bềnh, mềm nhũn, giống như bay lên. Ta đã chết rồi sao? Nơi này là địa ngục, hay thiên đường?

Bỗng nhiên thân thể thanh lương đứng lên, từng đạo, thật thoải mái.

Hương dược thảo lẫn vào hơi thở, thản nhiên, hương hoa nồng nàn.

Một cỗ âm thanh rất nhỏ bỗng nhiên lượn lờ truyền đến tai nàng, thanh âm này là?

Cơ thể nàng căng thẳng, đem hết sức lực truy tìm ngọn nguồn thanh âm. A, đúng rồi, là tiếng tiêu*! Có người thổi tiêu!

(*tiêu: sáo)

Tiếng tiêu từ ôn nhu, nhẹ nhàng biến hóa mạnh mẽ, giống như người thổi tiêu, chậm rãi đón Thanh Phong tới. Làn điệu điềm nhiên không kìm được một cỗ sinh cơ (đoạn này mình không rõ lắm), tựa mưa xuân hạt nhỏ li ti, trăm hoa đua nở. Tiếng tiêu vừa chuyển, âm thanh lúc cao lúc thấp, làn điệu càng tấu càng nhanh, một tiếng lại một tiếng càng mạnh mẽ hơn. Nghe được huyết mạch trong người sôi sục, hơi thở như ngưng lại, một cỗ nhiệt khí từ bụng đốt thẳng lên hai má. Tiếng tiêu đến đoạn cao nhất, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, chỉ cảm thấy sức nặng của đất trời, bài sơn đảo hải đặt trong lòng, không thể tự hỏi cũng không thể hô hấp. Tiếng tiêu đột nhiên chuyển biến, lại tươi mát như ban đầu, tựa bàu trời sau cơn mưa lớn, kiêu thấu đại địa, chỉ một thoáng nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Tiếng tiêu ngày càng trầm, trở nên uyển chuyển lâu dài, giống như người thổi tiêu dần đi xa, biến mất phía chân trời, bóng dáng tịch mịch, cô độc.

Tiếng tiêu trong khoảnh khắc, rất xa, tựa như nghe được một người trầm thấp thở dài.

Nàng bỗng nhiên có loại cảm giác mất hết can đảm, thân thể một trận run run. Cần mãnh liệt cỡ nào mới có thể thổi ra một ca khúc như vậy a! Hắn khát vọng, hắn chí thú, tâm hắn ôm thiên hạ, một ca khúc này diễn tả hết, không xót gì. Buồn vui cùng sung sướng, thiên hạ trong nháy mắt đại loạn, sớm bị lịch sử nước lũ bao phủ, cọ rửa ngay cả cặn cũng không thừa (mình nghĩ câu này ý chỉ thiên hạ bị chiến tranh bao phủ, tiêu diệt ngay cả một tên giặc cũng không còn). Ngàn năm sau, liệu có ai còn nhớ rõ trong thâm cung có một người không quan trọng là Cầm Nguyệt?

Cái gì thanh cao kiêu ngạo, thực ra là chê cười!

Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống. Lúc này, nàng nghe được thanh âm của một nữ nhân trẻ tuổi: “Công tử, nàng tỉnh!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro