Quyển 2 - Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Đêm thất tịch

Vân Phi tăng thêm vài phần lực đạo, thân thể Hứa Trác Nhiên lập tức vặn vẹo kêu đau. Vân Phi hung hăng nói:”Ngươi xem ta có dám không? Ta nói, Ta — Họ — Vân!”

Hắn nói xong, buông lỏng tay ra. Hứa Trác Nhiên ngã xuống ghế, đau đớn dần biến mất. Vân Phi lôi kéo Hàn Sương:”Chúng ta đi!”

“Nhưng là…” Hàn Sương vẫn không muốn đi.

Vân Phi quay đầu, cười cực kì khủng bố:”Hứa thiếu gia chắc nghe chưa hiểu lời ta nói! Ngay cả người của Vân gia cũng dám chọc, hân cũng không suy nghĩ mình được mấy cân mấy lượng!” Để lại những lời này, hắn kéo Hàn Sương đi ta ngoài, hoàn toàn không để ý vẻ mặt sững sờ của Hứa Trác Nhiên.

“Chúng ta thực sự đi?” Ra khỏi đại môn, Hàn Sương vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

“Đương nhiên không phải.” Vân Phi quay lại nhìn Hứa phủ, vẻ mặt nghiêm trọng “Xem bộ dáng của Hứa Trác Nhiên, chắc hẳn hắn còn chưa diện kiến hoàng hậu nương nương. Vì vậy ta mới bỏ qua cho hắn để bảo vệ hoàng hậu nương. Bất quá…” Hắn hung hăng trừng mắt nhìn về Hứa phủ, xiết chặt nắm đấm, trong lòng thầm nghĩ: Nếu ngươi dám thương tổn nàng, ta nhất định sẽ…

Mà Hàn Sương nhìn gương mặt vương nghị của Vân Phu, sợi dây buộc chặt trong lòng buông lỏng chút ít, nàng tin tqowrng Cầm Nguyệt có thể an toàn thoát nạn. Ít nhất, nàng có lời nói của Vân Phi…

—Ta là giải phân cách xinh đẹp—

“Thiếu gia, chúng ta làm gì với hắn bây giờ?” Một tên hầu thấy Cầm Nguyệt ngất xỉu lần nữa, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Hứa Trác Nhiên trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Không thể không giữ lại mặt mũi cho Vân Phi. Vân gia bọn họ có công với Triều đình, gia thế hiển hách, tay cầm trọng binh, Vân Phi cùng Tứ hoàng tử có quan hệ vô cùng tốt, Hoàng Thượng còn phải nể họ vài phần, huống chi là ta? Tiểu tử này nếu là người Vân gia, như vậy không thể đối với hắn…”

“Nhưng là, Vân Phi kia không phải nói, nếu động vào một cọng tóc của tiểu tử này, đầu của thiếu gia liền không bảo đảm.” Một tên nô bộc khác lên tiếng.

“Các ngươi đúng là lũ vô dụng! Ngày thương đi theo thiếu gia uống hoa tửu nhưng thật ra là trạn công, tới thời khắc mấu chốt, một chút biện pháp cũng không nghĩ ra được!” Hứa Trác Nhiên dùng sức đá bọn họ mấy cái, lại tiếp tục mắng: “Còn không bằng bắt ngươi đến ngoại ô uy sói! — Ôi chao? Uy sói? Đúng rồi!” Hứa Trác Nhiên bỗng nhiên bật cười.

Hai tên nô tài hỏi: ” Thiếu gia, như thế nào, người có chủ ý gì?”

Hứa Trác Nhiên cười nói: “Hai người các ngươi, nhanh đi chuẩn bị xe ngựa cho bổn thiếu gia, ta muốn ra khỏi thành!”

Mặt trời chiều ngã về phía tây. Thủ vệ thủ thành đứng trên tường thành cao cao trông về đằng xa. Xa xa, thanh sơn sâu kín, sơn cùng sơn cuối, ngày dần dần qua, khói bếp lượn lờ, dòng người ra vào thành đã cãn đi. Còn không đến nửa canh giờ nữa là đóng cửa thành, đổi ca rồi về nhà nghỉ ngơi. Không biết thê tử mình hôm nay sẽ nấu món gì? Buổi sáng nghe nàng nói, hôm nay là sinh nhật 10 tuổi của nữ nhi, hẳn là có thịt? Nghĩ  đến thịt ăn, bụng hắn thầm kêu lên, một ngày thủ cửa thành, thực sự rất đói bụng.

Một chiếc xe ngựa chạy như bay về phía cổng thành. Đến cửa, thủ vệ theo thường lệ chặn lại kiểm tra. Sau màn che cang lên một giọng nói, một cái đầu thò ra, hỏi mã phu: ” Sao lại thế này?” Đúng là Hứa Trác Nhiên.

Mã phu cung kính trả lời: “Thiếu gia, hắn muốn kiểm tra xe.”

Thủ vệ thấy Hỗn Thế Ma Vương Hứa Trác Nhiên nổi danh kinh thành sợ tới mức vội vàng khoát tay: “Nguyên lai là Hứa thiếu gia, không cần kiểm tra.”

Hứa Trác Nhiên nói: “Không có việc còn thất thần làm gì? Đi a!” Mã phu vội vàng vung roi, xe ngựa bay nhanh mà đi.

Trong nháy mắt lúc Hứa Trác Nhiên buông màn xe, thủ vệ kia phát hiện bên trong xe còn một người mặc bạch y, quần áo rách nát, tựa hộ bị thương. Trong ánh mắt loé lên một tia sáng, hắn muốn đi ngăn cản xe của Hứa Trác Nhiên. Ngưng ngay sau đó hắn nghĩ đến Hứa Trác Nhiên là “Hỗn Thế Ma Vương” hàng đầu, mà hắn chỉ là thủ vệ nhỏ nhoi, trong nhà cũng có lão hạ có tiểu, không dám tranh giành giành cùng hắn. Chỉ ngẩn ra một lúc, chiếc xe kia đã đi xa, thủ vệ nhìn bóng xe xa dần, yên lặng trở về.

Xe quay về khi thủ vệ đang chuẩn bị giao ban. Trực đêm ban quân cúi đầu khom lưng thông hành cho Hứa Trác Nhiên, thủ vệ phân tâm, cho xe vội đi qua, gió thổi bay một góc màn xe, hắn rõ ràng thấy vị bạch y nam nhân ban đầu đã không còn trên xe.

Những vì tinh tú  tỏa ánh sáng dịu dàng như ngọc, chiếu sáng cả trời đêm. Mà so với những vì sao lấp lánh kia, Ngưu Lang Chức Nữ lại càng rực rỡ vạn phần. Tinh tế nhìn lại, người thực sự có thể phát hiện hai chòm sao này cách xa nhau như thế nhưng tồn tại ở giữa lại là một chiếc cầu Hỉ Thước, giúp đôi tình nhân tương phùng, tiếp nối câu chuyện lãng mạn ngày xưa.

Cẩm Nguyệt lúc này đang nằm trên bãi cỏ, ngẩng đầu nhìn trời. Lục thảo như nhân,, vô cùng mềm mại, hương thơm của cỏ xanh như tan vào hơi thở, một hương vị thanh mát tự nhiên. Bầu trời đêm xinh đẹp thâm thúy, nhưng ngôi sao lấp lánh tựa những đốm lửa lập lòe xin xắn, chung quanh một mảng yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng dế mèn kêu râm ran. Gió đêm cuốn đi cái khô nóng của ngày hè oi bức, gió núi phất phơ, hết sức mát mẻ.

Không thể tưởng được, ta sẽ chết ở chỗ này. Cầm Nguyệt cười chế giễu bản thân. Nàng lưu lạc bên ngoài một ngày, cái gì cũng chưa ăn, bị Hứa Trác Nhiên tra tấn hôn mê vài lần, hiện tại một chút khí lực cũng không có. Nếu đợi mãi mà không ai phát hiện ra mình, không chừng nàng sẽ thật sự chết tại nơi núi rừng hoang vắng này.

Bất quá, cho dù chết đi như vậy, cũng không sai. Thật là những vì sao đẹp a! Hương thơm của cỏ xanh, phơ phất gió lạnh, còn núi rừng yên tĩnh… Ngay cả Ngưu lang Chức Nữ cũng bên nhau, Chức nữ có thể tìm được cái đáng giá sau 360 ngày chờ đợi tình lang, thật sự không sai…

Hiện tại, nàng thật sự muốn đánh đàn.

Nàng xem những vì tinh tú đầy trời, bỗng nhiên xướng lên:

Nguyệt lượng hoa liễu nhất thượng ngọ, úy lam đích hà ngạn

Chỉ hữu phu thiển đích ba, phàm thấu minh pha li

Thư trương thỏa hiệp,  giá nhất cá dự kì 

Khả quan đích hội viên tư cách, hoãn trùng khái niệm, thân mật khan khán chu vi 

Hiện tại ngã lai liễu, chỉ thị khứ thông thông thiểm 

Trắc lượng thượng ai cập đích hỉ duyệt,  ngã môn thị thập yêu? 

Ba hách u hội, tiện huề thức đồng tâm 

Thuyết minh tính vĩnh hằng đích nguyệt tức

(phần dịch thơ ta sẽ để đến cuối truyện rồi dịch một thể nhé)

Từ Chiếu Quốc nghe nhiều nên thuộc, hôm nay vừa đến Thất Tịch, mẫu thân liên ôm nàng nói chuyện xưa của Ngưu Lang Chức Nữ. Mà khúc nhạc này nàng cảm nhận mà hát, đột nhiên nghĩ ra. Hết sức bi ai, mà cũng hợp với tâm tình nàng lúc này.

Một khúc vừa xong, nàng lẳng lặng nhìn bầu trời đầy sao, thân mình trầm trọng dần dần đứng lên. Bên tai còn vang vọng lời nói của mẫu thân: “Phải sống thật tốt.” nhưng là mẫu thân, Nguyệt Nguyệt thực sự mệt chết đi, mệt chết đi,…

Nàng biết, có lẽ nhắm mắt sẽ là cả đời, bất quá nàng thực sự không muốn tranh, nàng mệt chết đi, nàng muốn nghỉ ngơi, cho dù là bồi thường cả tính mạng.

Gió núi phất phơ, thổi bay sợi tóc rối vương trên trán. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại…

(Về bài thơ:

*Bản convert khác:

Nguyệt chi sáng trong, sông ngân thiển thanh

Duy thiên có hử, vân thủy trong suốt

Tâm trướng ngoài hề, này ai ngờ chi

Túc đêm niệm hĩ, nhìn quanh thâm tình

Này ta đến tư, liễm cứ đi vội

Cập thượng cầu hỉ tước, vị ta gì cầu?

Bạch thủ ước hẹn, cầm tay đồng tâm

Minh hà vĩnh cửu, vô tâm như nguyệt

*Dịch thơ:

Ánh trăng sáng trong, nước sông xanh biếc

Duy thiên có hử, mây nước trong suốt

Tâm khổ não nề, chuyện này ai ngờ được?

Nay ta đến đây, người cứ đi vội

Thuyền cập bến cầu Hỉ Tước, ta biết cầu chuyện gì?

Bạch thủ ước hẹn, tay cầm đồng tâm

Trời đất chứng giám, tâm sáng tựa trăng)

<< Tái bút: Cảm ơn nàng Nguyệt Hân và Dạ Nguyệt đã giúp ta chương này nha :3 >>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro