Chương 16: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ thì quay về lâu đài nhà Rander để xem từ lúc Onyx giả về thì Larbaru sẽ ứng xử ra sao nha...

---------------------------------------11h trưa hôm đó---------------------------------------------

-Thưa ngài, thiếu phu nhân đã về!

-Về rồi à. Hm.... Quản gia này.

-Vâng?

-Có cô Kelt đi cùng không?

-Thưa có ạ.

-....-Larbaru trầm ngâm nhìn qua cửa sổ

Rồi anh đứng lên,chậm rãi đi xuống đại sảnh.

-Chào...-Onyx(giả) e thẹn cúi chào Larbaru.

Anh vui mừng ôm lấy cô nói to: 

-Em bình an trở về à?

-Vâng!

Larbaru cầm tay cô:

-Nhẫn cưới của em đâu?

-Em...em cất nó rồi.

-Thế à? Cất ở đâu có thể cho anh biết không?

Larbaru tưởng Onyx sẽ lúng túng nhưng cô giơ chiếc nhẫn lên:

-Đây nè. Anh đa nghi quá.

-Hôn anh cái được không?

Không đợi đến câu thứ hai, Iren mất bình tĩnh hôn nhẹ vào má Larbaru. Nhưng cái hôn chưa chạm mặt Larbaru đã vội đẩy Iren ra, cười gượng:

-Trước mặt đông người thế này, hay để sau đi nha.

Rồi không nói thêm một tiếng nào anh đi thẳng lên phòng bỏ mặc cho Iren đứng đó trong bộ dạng Onyx và tự nhủ: "Anh ấy sao thế nhỉ? Chắc là vì ngượng thôi chứ phép thuật của Lisa làm sao không hiệu nghiệm được?"

Larbaru quay về phòng viết một lá thư rồi buộc vào vật nuôi thân nhất của anh, đại bàng Bast.

Chiều hôm đó Iren thấy anh đi ra ngoài đến tối muộn mới về nhà.

-Anh đi đâu vậy,em lo quá...

Không đợi Iren nói hết Larbaru bỏ lên phòng mặc cho mọi người đứng đấy há hốc mồm.

Sáng ra mọi người thấy Larbaru cứ ở lỳ trong phòng đến nỗi phu nhân Christana phải lên tận phòng năn nỉ:

-Larbaru...con không ăn chút gì à? Hôm nay có máu RH loại đặc biệt đó! Con như vậy Onyx sẽ buồn đấy.

-Mẹ cứ mặc con.

-Sao hôm nay giọng con khác thế? Con ốm à?

-Vâng...hơi hơi thôi. Mẹ về phòng nghỉ đi, mặc con.

Christana thở dài. Bà đang bước xuống thang thì gặp Onyx(giả) chạy lên với một khay nhỏ.

-Chào mẹ,con định đem cho anh ấy chút thức ăn.

-Larbaru...-bà thở dài,nhìn Onyx(giả) do dự-nó không muốn bị làm phiền.

-Vậy...-Iren làm mặt thất vọng-....anh ấy không ăn tối à?

-Thôi con mang xuống đi.

Iren mang khay xuống, không hiểu vì sao lại có sự thay đổi ấy.

Còn tác giả thì đương nhiên biết là Larbaru đã viết cho John Blackwell một bức thư:

"Gửi john

Tôi có một vị hôn thê tên là Onyx Rander. Cậu hãy gửi thức thần của cậu dò tìm xem. Nếu như phát hiện cô ấy trong phạm vi gần thì tối nay tôi sẽ đến. Chúng ta sẽ làm một cuộc trao đổi. Nhân tiện,để dễ tìm, tôi sẽ gửi chút băng thuật của cô ấy cho cậu bởi rất có thể cô ấy đã bị thay đổi dung mạo. Hội Đồng có một âm mưu, nhưng hiện giờ tôi chưa thể làm gì. Xin cậu,hãy vì tình bạn của chúng ta, giúp tôi. Nếu được, 7h tối nay có lẽ tôi sẽ đến nơi.

Cảm ơn!

Larbaru Rander"

Và đây là thư phúc đáp từ lâu đài Blackwell

"Gửi Larbaru Rander

Tôi đã tìm thấy vị hôn thê của cậu. Cô ấy không ở xa lâu đài lắm. Hãy đến đúng giờ.

Chào

John Blackwell"

Và mọi việc đi đúng trình tự của nó. Sau một cuộc thảo luận ngắn, John đã tiếp một chút ma thuật của ma pháp sư vào người Larbaru và giao cho học trò giỏi nhất-Leonado-nhiệm vụ "dạy dỗ" Onyx khi nàng đến nơi. 

-Còn cậu thì sao?

-Tôi sẽ giả làm cậu và về lâu đài của cậu. Tôi khống chế ma pháp tinh thần nên biết được thói quen của cậu, đừng lo.

-Được rồi,cảm ơn cậu,John.

-Vậy...sắp khuya rồi, tôi về "nhà mới" đây.

-Tạm biệt!

Larbaru ở lại trong hình dáng John Blackwell và John ra đi trong dáng hình Larbaru Rander. 

Sở dĩ John chấp nhận giúp Larbaru là vì em gái cậu từng bị Iren hại. John sinh ra là hỗn huyết của ma cà rồng và ma pháp sư nên thường bị ma cà rồng chính tông coi rẻ chỉ vì cha là ma pháp sư. Bởi thế John rất hận bọn ma cà rồng tộc Kelt nên anh đã quyết định giúp Larbaru-người bạn thân nhất của anh-một cách không do dự.

----------------Quay lại câu chuyện của chính Onyx trong lâu đài Blackwell-------------------

Trải qua mấy tháng trời tập luyện cực khổ kĩ năng ma pháp hệ hỏa của tôi được tăng lên thấy rõ. John Blackwell cũng thường xuyên đi xem xét việc tập luyện của tôi và tỏ ra khá hài lòng. Kì thực tôi thấy anh ta có chút giống Larbaru, nhất là cách cầm kiếm. Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm nhiều, nghĩ là do mình nhớ anh ấy quá thôi. Ngày tháng trôi qua, tôi đã trở thành một ma pháp sư hệ hỏa khá mạnh mẽ và chuẩn bị trải qua cuộc kiểm tra đầu tiên của học trưởng Leonado bởi vì các học viên khác đều bị tôi đánh bại một cách dễ dàng.

Năm tháng cùng những nỗi đau trôi qua đã làm tôi-từ một con bé yếu ớt-trở thành một sát thủ thực sự với nhiều gánh nặng và vấn đề cần giải quyết trong tương lai....

T/g:

Chị ấy ngầu ghê chưa? ^v^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro