Chương 18: Đuổi tận giết tuyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi như lặng đi khi thấy Iren cười vui vẻ bên cạnh chồng tôi. Khuôn mặt anh ấy thật khó hiểu, nụ cười gượng gạo, nét mặt kém tươi như đang lo lắng chuyện gì đó. Điều kì lạ nhất là anh ấy luôn đảo mắt nhìn về phía tôi và các học viên.

Khách khứa đều là huyết tộc. Bọn họ chỉ uống hai thứ: rượu và máu. Trên các bình tiêm sẵn enzym(cho máu khỏi đông), từng dòng máu đỏ tươi chảy xuống. Tôi lợm người trước cảnh đó. Các học viên cũng vậy, tuy là mang tiếng sát thủ nhưng khi nhìn thấy bọn quý tộc uống từng cốc máu, cười nói vui vẻ họ cũng không khỏi rùng mình.

Tiếng nhạc êm êm cất lên, tôi mệt mỏi lại bàn ngồi. Chợt Iren cất tiếng:

-Thưa các quý phu nhân và các vị bá tước, tử tước cao quý. Tôi và anh Larbaru rất vinh hạnh vì có thể mời các vị đến đây để báo một tin mừng. 

Rồi ả ta quay sang Larbaru nũng nịu: "Anh nói tiếp đi"

-À...Đó là mừng cho vợ tôi đã có một sinh linh nhỏ trong bụng.

-Hoan hô....-đám quý tộc vỗ tay thật to để hưởng ứng

-Chúc mừng hai vị nhé!

-Nó sẽ không là người chứ haha...

-Gien chủng tộc mạnh lắm đấy....đừng đùa.

-Hì hì lỡ là một đứa bé loài người thì sao?

-Không có chuyện đó đâu, rồi nó sẽ uống cạn máu bọn Tanta cho xem.

.........

Họ nói chuyện vui vẻ thế đấy. Nếu không có lớp mạng che mặt chắc tôi sẽ bị mọi người nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ thê thảm của mình. Tôi thấy các em của Larbaru đang xúm lại bên Iren. Tôi thấy Iren cười cười nói nói với đám huyết tộc. 

Bỗng cô ta tiến lại phía tôi:

-Quý cô là ma pháp sư? Rất vinh hạnh.

-À...tôi....chúc....mừng cô nhé.....O....Onyx

-Không dám không dám.

Rồi cô ta thân mật nắm tay tôi, đặt vào một cốc rượu.

-Nào, chị em ta cùng uống.

Tôi miễn cưỡng đưa ly rượu lên miệng, vị cay cay của rượu làm tôi choáng váng.

Iren hình như không biết tôi-Onyx thật sự- không uống được rượu nên cô ta nốc hết nửa bình rất nhanh.

"Như thế mà anh không nhận ra ư?"

Iren làm bộ say rượu sau khi uống hết nửa bình rượu một cách tỉnh bơ rồi lảo đảo ngã vào lòng Larbaru.

Anh không hề do dự đỡ lấy một cách nhẹ nhàng rồi quay lại phía tôi:

-Thứ lỗi. Tôi đưa cô ấy đi giải rượu.

-K..Không sao.-tôi nhếch mép cười cay đắng.

"Onyx ơi là Onyx...Ngày xưa mày từng thông cảm với các nữ phụ khi đọc truyện...Giờ rơi vào hoàn cảnh này thì mày lại chỉ muốn nhảy dựng lên bóp chết cô ta thôi.....Tệ thật....haha...tệ thật..."

Tôi với lấy ly rượu, rót uống như nước. Tôi uống hết nửa chai ấy rồi lại lấy tiếp chai nữa mặc dù hơi men đã bốc lên khiến mặt tôi đỏ bừng. 

-Thôi đừng uống nữa.-John Blackwell giật lấy ly rượu từ tay tôi.

-Việc gì tới nhà anh?-tôi đã say nên không làm chủ được cả hành động và lời nói.

Tôi đứng lên, lảo đảo tiến về phía Iren đang đứng và gào to:

-TÔI-MỚI-LÀ-ONYX-THẬT-SỰ!!!!!

Mọi người lặng đi vì bàng hoàng khi nghe tôi gào câu ấy.

Sau 5 phút im lặng như tờ một người nói:

-Cô ta điên rồi!

-Phải đấy...

Và thế là cả đám nhao nhao định lên cắn chết tôi. Bỗng....

-Cô ấy nói đúng.

-Lar....Larbaru?-tôi kinh ngạc thoát khỏi cơn say, vẫn không thể tin được người vừa phát ngôn câu ấy có thể là anh ấy.

-Cái gì? Cả ngài cũng bị điên sao ngài Rander?-đám đông tiếp tục la ó.

-Phải. Các vị khách quý, bao gồm cả ngài chủ tịch hội đồng. Các ngài có muốn nói lời cuối không?

Larbaru(giả) vừa dứt câu thì xung quanh chấn động dữ dội, cửa kính vỡ toan. Hơn mấy nghìn sát thủ và ma pháp sư ùa vào vây giết từng con ma cà rồng một. Chúng không phòng bị nên lần lượt bị đánh gục...từng con....Tất cả bọn ma cà rồng quý tộc tàn ác đều được mời tới đây nên đều chịu chung số phận là chết và chết.

Trước lúc bị đâm tên Chủ tịch hội đồng còn ráng sức gào to:

-Ngươi....Larbaru...ngươi là đồ phản trắc.....ngươi....

-Ồ,đừng đổ tội cho ngài ấy thế. Người ,mà các ngài nên chửi là tôi.

Trước sự kinh hoàng lẫn sửng sốt của tất cả mọi người Larbaru tháo mặt nạ ra, John Blackwell cũng làm như thế.

-Trời ơi....Hai ngươi đổi chỗ cho nhau....Vậy.....em bé trong bụng Iren là...

-Là con của hắn.-John Blackwell chỉ vào một huyết bộc lực lưỡng da ngăm đen đứng gần đó.

-Đồ....Đồ khốn nạn!!!!-Iren kêu lên, hai mắt dại đi. Cô ta trở lại nguyên hình.

Bỗng Larbaru(thật) chạy lại, cầm một con dao găm đâm thẳng vào tim phu nhân Christana. Tôi hoảng hốt la lớn:

-Anh làm gì thế?

-Giết mẹ cũ của em...hay nói đúng hơn là...kẻ thù của chúng ta.

-Cái gì!

-Kistor đang đi giải cứu mẹ(Christana). Em đừng lo.

Tôi quá xúc động, không ngờ mọi thứ diễn ra quá nhanh đến thế. Vì xúc động mạnh, cộng thêm ảnh hưởng của mấy chai rượu nên tôi ngất đi trong vòng tay của Larbaru....

-------------------------------------------------------------------------------

Thấy chưa, mình giữ đúng lời hứa ra 2 chap liên tiếp đó. Có ai muốn mình viết típ thì comment dấu chấm (.) và vote nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro