Chương 19: Phu nhân nổi loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy tôi thấy đầu óc mình vẫn còn váng vất. Nhìn ra ngoài trời đã sáng, ánh nắng vui tươi nhảy nhót khắp căn phòng. Tôi rùng mình nhớ lại cái đêm kinh khủng ngày hôm qua, cũng cùng lúc nhận ra đây không phải phòng mình, quang cảnh bên ngoài không có gì chứng tỏ tôi đang ở lâu đài Rander. Tôi nhìn trong gương thấy mình đã trở lại dung mạo cũ: đôi mắt xanh ngọc sâu thẳm, mái tóc trắng tinh khôi. 

Tôi định ra khỏi giường nhưng vừa định nhổm dậy thì cơn nhức đầu kéo đến cộng với chân tay bủn rủn đã kéo tôi ngã phịch xuống giường. Vừa ngã xuống tôi thấy.....

.

.

.

Ki...stor nằm...

.

.

.

Ngay-bên-cạnh-tôi!!!!!

-Á Á Á.........................................................-tôi la lên, một cước đá hắn ta.....bay thẳng xuống giường.

-Ơ.....Hả....-hắn ta bò lồm ngồm dậy, vẻ mặt ngơ ngác.-Sao...sao tôi lại ở đây?

-CÓ MÀ TRỜI BIẾT! Cậu làm sao chui tọt vô đây!

-Ơ....chắc hôm qua tôi mệt quá....nên....đi nhầm phòng ý mà.

-Đi nhầm phòng ý mà? Cậu tỉnh nhỉ? Bước ra ngay!

-Rồi rồi...bà chị làm gì mà nóng thế!

Kistor vừa mở cửa thì bên kia cũng vặn đấm, Larbaru tức tối hiện ra:

-CẬU_VÀO_ĐÂY_LÀM_GÌ?

-Là....là hiểu nhầm thôi.-Kistor cố gắng phân bua, mắt nhìn tôi cầu cứu.

Tôi lườm hắn."Ngươi tự xử lí đi!". 

Chồng tôi xách cổ ông em trai "lú lẫn" này ra ngoài bằng đôi mắt nảy lửa. Sau đó anh tiến lại giường.

-Em ổn chứ?

-Anh tệ lắm!

Tôi nói nhỏ,đấm thùm thụp vào ngực Larbaru.

-Anh lừa em lâu như vậy. Để người ta chịu khổ nhìu như vậy. Để em buồn lâu như vậy...

-Rồi rồi...Anh xin lỗi em, được chưa?

-Chưa được.-tôi úp khuôn mặt đỏ bừng vào ngực anh.

-Em muốn...?

Rồi anh đè tôi xuống, hôn tới tấp vào môi, vào cổ tôi.

-Ưm...Anh thôi đi!

-Không...

-Sao anh giấu em?

-Về cái gì?

-Về kế hoạch đó. Để em biết thì có vấn đề gì à?

-Em biết đấy. Khả năng nói dối và đóng kịch của em là rất vụng về mà xung quanh em thì gián điệp đầy rẫy. Anh chỉ có thể cho Bell đi theo em đề phòng thôi. Nếu anh không làm vậy rất có thể kế hoạch sẽ bị lộ và em sẽ...

Ngừng lại một chút, anh ôm chặt lấy tôi thì thầm:

-Anh không muốn em bị bất cứ thương tổn nào. Anh là chồng em, bảo vệ và che chở em là trách nhiệm và cũng là công việc của anh. 

-Anh kì quá. Tự em có thể bảo vệ mình được, anh làm như em là trẻ lên ba không bằng ý!

-Ngốc! Nếu có thể tự bảo vệ bản thân sao em lại sa lưới của Iren cho anh mất công tìm kiếm đến thế?

-Ơ....-tôi nín bặt vì không biết trả lời ra sao.

-Mà thôi. Con mèo hoang của anh...Em đã quay về bên anh rồi, anh sẽ....

-Anh sẽ làm gì? Nuôi em như nuôi mèo?

-Hì hì không có đâu. Nhìn này.

Anh vừa nói vừa lấy trong áo ra một chiếc hộp hình trái tim màu đỏ rất đẹp.

-Tặng em à?

-Chứ còn ai? Em mở ra đi.

Tôi run run đưa tay mở cái hộp...

-Wow...Là một sợi dây chuyền!

-Đẹp không? Tự tay anh làm đấy!

-Anh làm? Em không tin!

-Không tin à?

Larbaru với lấy chiếc dây chuyền đeo vào cổ tôi, mặt dây chuyền là một viên lục ngọc hình giọt nước, xung quanh trang trí bằng kim cương trắng rất đẹp. Đeo xong anh quay mặt tôi lại ngắm nghía.

-Chà...Onyx của anh đẹp quá...

-Anh lại sắp giở cái giọng nũng nịu đó ra à? Đàn ông gì mà...

Không đợi tôi nói hết câu Larbaru hôn chụt vào má tôi, đẩy tôi nằm xuống, một tay anh luồn vào trong áo mặc cho tôi giãy giụa....

Cốc cốc

Tiếng gõ cửa làm chúng tôi giật mình, Larbaru buông tôi ra:

-Mời vào.

-Hi...

Người bước vào là mẹ Christana!

-Chợi ơi mẹ nhớ con quá Onyx à. Sao trông con gầy thế?

-C..Chào mẹ. Con cũng...cũng nhớ mẹ lắm...

-Sao mẹ lại vào đây?-Larbaru hỏi, vẻ khó chịu.

-Mẹ vào để thông báo một tin quan trọng: Hai con sẽ nghỉ tuần trăng mật ở vùng biển Caxtor!

Tuần trăng mật? Tôi tròn mắt nhìn phu nhân Christana tuyên bố với vẻ mặt háo hức không khác gì trẻ con.

-Mẹ muốn có cháu!

Trước câu nói thẳng thừng như vậy cả tôi lẫn Larbaru đều đỏ bừng mặt, quay đi chỗ khác không muốn nhìn khuôn mặt sáng bừng hy vọng của mẹ. Larbaru đẩy mẹ ra khỏi phòng:

-Rồi rồi mẹ đi ra giùm con cái.

-Nhớ là phải có cháu cho mẹ...

-Rồi rồi đi ra đi ra...

Còn lại một mình trong phòng tim tôi vẫn còn đập vì cái tuyên bố hùng hồn kia. Tuần trăng mật? Trời ơi mình chưa chuẩn bị tinh thần gì hết mà đã..../////.

Ngày hôm sau tôi cùng Bell đi mua sắm quần áo và các thứ cần dùng, Larbaru không đi cùng tôi đơn giản vì anh ấy....ngượng!

Tôi thật hồi hộp vì chuyến đi biển sắp tới sẽ chỉ có hai chúng tôi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro