Chương 20: Tận cùng tuyệt vọng(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con tàu chở chúng tôi đến đảo gặp một trận bão mạnh.

Những đợt sóng lớn đánh mạnh vào thân tàu, cột buồm gẫy vụn như một chiếc tăm!

Từng cơn gió mạnh gào thét và thô bạo xé toạc các cánh buồm. Trời mưa như trút.

Cả vũ trụ như thu lại, tối đen. Chớp rạch ngang trời, con tàu nặng mấy nghìn tấn lắc lư dữ dội trước trận cuồng phong.

Trong cơn bão tố tôi đã thấy người hoa tiêu(người lái tàu) ủ rũ nói gì đó với Larbaru. Anh đưa đôi mắt lo lắng nhìn tôi rồi xô người hoa tiêu sang một bên, tự mình cầm lấy bánh lái. Tôi bây giờ là pháp sư hệ hỏa nên chẳng giúp gì được cho mọi người nên trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Tôi bất chấp mưa gió loạng choạng vào trong buồng lái. Larbaru nhăn trán, bẻ lái hết cỡ:

-Hạ buồm! Tất cả hạ buồm!

-Thưa....Buồm nát hết rồi ạ!

-Khỉ thật!

Tôi lại gần anh, lần đầu tiên tôi thấy anh điên cuồng đến thế.

-Onyx, quay lại đi, cầm sẵn một chiếc phao cứu hộ!-Anh ra lệnh

-...Không còn cách nào ư?

-Anh bảo ĐI ĐI!

-Không! Có chết chúng ta chết chung. Anh điên hay sao mà bảo em đi? Ôm phao liệu có ích gì chứ? Trong cơn bão tố thế này, đằng nào thì cũng chết sao anh không cho em được chết bên anh?

-Nói bậy bạ gì chứ! Anh sẽ không để em chết đâu!

Tôi mỉm cười tuyệt vọng, vòng tay ôm lấy lưng anh:

-Em thật hối hận.

-Vì?

-Em đã trốn tránh tình cảm của mình quá lâu.

-Anh cũng thế.

-Em không hiểu?

-Anh thích em từ nhỏ cơ.

-Vậy...giờ thì sao?

-Anh yêu em.

-Em...cũng vậy...

Rồi nép đầu vào lưng anh, chúng tôi như quên tất cả sóng gió xung quanh. 

Một con sóng khổng lồ bất chợt nổi lên và...nuốt chửng lấy con tàu...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro