Chương 21: Tận cùng tuyệt vọng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ra Onyx thấy mình nằm trên đất, bên cạnh là 1 con mèo nhỏ. Cô không nhớ một chút gì đến chuyện ngày hôm qua và cả những kí ức trước kia. 

Sau lưng cô là thành phố của thế kỉ 21.

Cô bàng hoàng như đang sống một kiếp khác, nhìn những vật lạ xung quanh cô không thể định thần được thứ gì, chỉ nhớ tên mình là Onyx và một cái tên nữa...Larbaru!

Cô đã quên đi tất cả: "Mình là ai? Mình đến từ nơi nào? Sao mình lại nằm ở đây?". Cô ngước mặt lên trời và bắt gặp ánh mắt nhân từ của một quý ông lớn tuổi:

-Chào quý cô xinh đẹp, cô làm sao lại nằm ở đây?

Hình như trước đây đã có một cụ bà nói với cô điều đó rồi thì phải, nhưng kí ức mờ nhạt quá, cô chả nhớ gì thêm được cả.

-Tôi.....tôi...không biết.

Ông ta nhìn cô vẻ thương cảm, từ trước tới giờ ông luôn muốn có một cô con gái. Ông ngồi xuống bên cô, dịu dàng hỏi:

-Nếu bố mẹ cháu đã mất...thì hãy về làm con nuôi ta.

Cô không biết phải làm sao, bơ vơ một mình nơi xa lạ thì có lẽ đây là một hy vọng cho cô. "Ông ấy có vẻ tốt bụng. Vả lại mình chả nhớ được gì, không quen biết một ai, có lẽ như này sẽ tốt hơn chăng?". Cô gật đầu. Quý ông kia vui vẻ dắt cô ra khỏi ngoại ô và lên một chiếc xe hơi sang trọng để tiến về thành phố nơi ông sinh sống và làm việc.

Cô đã xuyên về thế kỉ 21. 

---------------------------------------------------------------------------------------------

Quý ông vừa nhận cô làm con nuôi đó rất mê tiểu thuyết xuyên không nên đã nhận cô làm con nuôi và yêu quý cô như con đẻ. Ông là một người có thân thế vô cùng lớn : là chủ tịch tập đoàn Diêu thị ở Trung Quốc và nắm giữ thầu khoán của 21 công ty trên toàn thế giới. Hiện giờ cô đang ở Hàn Quốc là một chi nhánh công ty của ông.

Ông thấy cô chỉ nói được tiếng Anh, Đức, Pháp nên quyết định dạy cho cô nhiều thứ tiếng khác như tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Hàn. Onyx vốn thông minh nên việc học các thứ tiếng đó là rất dễ, chỉ trong ba tháng cô đã có thể giao tiếp trôi chảy với người bản xứ. 

Diêu Kha Huân(tên quý ông) rất vui, ông đặt tên tiếng trung cho con gái nuôi là Diêu Xích Nguyệt.:"Con thông minh và lạ lẫm nên ta đặt tên con như thế. Xích nguyệt là tên người em gái quá cố của ta, như vậy con sẽ gần gũi hơn với ta."

Cô lúc ấy trông như mới 16 tuổi, có ai ngờ cô xuyên không lại trúng lỗ hổng thời-không nên tuổi tác cũng bị thay đổi, tuy nhiên dung mạo vẫn xinh đẹp như vậy. Diêu Kha Huân quyết định cho Onyx học tại trường cấp ba tốt nhất Trung Quốc sau một thời gian kèm cặp cho cô đủ kiến thức từ tiểu học đến cấp hai!

Onyx thì quên nhưng đau khổ thay Larbaru lại nhớ! Anh là một người rất giỏi về địa lý và ngoại ngữ nên chẳng bao lâu anh đã nhận ra tình cảnh đau khổ của mình. May mắn thay Larbaru lại dạt ngay vào gần trường cấp ba Concordia Thượng Hải(là trường Onyx theo học) nên cũng không khó khăn mấy để anh có thể phát hiện ra cô.

Anh cũng thay đổi chút ít về ngoại hình (như khi 16 tuổi) nhưng duy có một điều không thay đổi: Đó là anh vẫn là ma cà rồng!

Nhưng cũng là một cái may nữa trong một đống cái rủi, đó là bên người anh vẫn còn tấm bùa chú trước kia Onyx viết tặng để bảo vệ cơ thể anh trước ánh nắng ban ngày. Anh cầm tấm bùa đeo vào cổ, nâng niu ngắm nghía với nỗi tiếc thương vô hạn. "Có lẽ giờ cô ấy không nhớ ta nữa."

Anh vào thành phố và tìm một việc làm. Kiến thức uyên bác của anh giúp anh có thể lấy được tấm bằng đại học ở thế kỉ 21 này một cách dễ dàng nhưng anh không muốn thế, anh muốn là một học sinh cấp III để đi tìm Onyx.

Về phần Onyx cô cũng thấy rất là lạ khi trên cổ có sẵn một cái dây chuyền và một chiếc nhẫn giống nhẫn cưới trên tay. Tò mò bứt rứt nhưng cô chả làm được gì thêm, chỉ mong học thật giỏi để đáp lại tình thương của người cha nuôi.

Tuyệt vọng và bất lực, tình thế thay đổi, kí ức bị xóa ở một người, người kia-giờ với thân phận bình thường. Liệu hai người có gặp lại nhau? Tận cùng tuyệt vọng liệu có gì tốt hơn với đáy đường cùng vũ bão....Liệu....họ-sẽ-ra-sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro