Chương 36: Valentin đổi khăn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chậc, lỡ dại hẹn hắn ra công viên tối nay rồi thì mình biết phải làm sao????"

Tôi lục tung tủ quần áo để kiếm cái nào hợp nhất mặc nhưng loay hoay cả buổi vẫn chưa bộ nào vừa ý. Đang lục tôi bỗng như nghĩ ra một điều "Tại sao mình phải quá để ý đến quần áo đầu tóc nhỉ? Hắn vốn là người mình ghét nhất mà?"

Thế là tôi đóng sập tủ đồ lại.

************************************

Hôm nay trời đã chuyển sang xuân nhưng vẫn rất lạnh, tuyết đã nhau rơi trắng mặt đường. Tôi cúi người bước nhanh trên vỉa hè trong chiếc áo khoác lông thú dày dặn. Công viên Haven Bot hiện ra trước mắt tôi. Quả nhiên là công viên lớn thứ ba thành phố, khung cảnh thật hoành tráng và náo nhiệt. Những cặp tình nhân khoác tay nhau bước vào cánh cổng mái vòm hình trái tim. Ngoài đường có mấy chục chiếc xe ngựa màu hồng màu đỏ hình trái tim đang đợi khách. Thôi chết, quên mất hôm nay là ngày Valentin, hèn gì mà hồi chiều quán Lovely Melodies đã đông nghẹt khách, toàn những cặp tình nhân. Ơ...mà tôi đã có bạn trai đâu mà cần phải cuống lên như thế nhỉ? Tôi tự cười thầm mình nhưng ngay sau đó tôi lại nghĩ đến một kẻ đang đợi tôi lúc này dưới trời tuyết giá lạnh...

-Yo. Đến muộn thế. -một giọng nam vang lên khi tôi vừa bước chân qua cổng công viên.

Larbaru đứng ngay cổng, vẻ mặt tươi cười hớn hở nhìn tôi. Thật kì lạ, những lần trước tôi đều khó chịu khi hắn nhìn tôi như vậy nhưng lần này lại khác. Vẻ mặt rạng rỡ như con nít ấy được tô điểm bằng nụ cười ấm áp tuyệt đẹp, ánh mắt long lanh ấy như đã chờ tôi rất lâu rồi chứ không phải chỉ mới đây. Quái, sao tôi lại cảm thấy thân thuộc đến thế nhỉ. Lần đầu gặp hắn tôi cũng có cảm giác như vậy.

-Cậu mới tới à?

-Mới tới? Tôi chờ cậu cũng khá lâu rồi đó cô nhóc ạ.

Tôi nhìn hắn, hắn mặc một bộ quần áo giản dị, không quấn khăn quàng cổ, mũi hắn đỏ lên có lẽ vì rét. Tôi không bận tâm đến chữ "nhóc" mà hắn "ban tặng", không chần chừ, tôi kéo hắn đi thẳng vào các quầy hàng bên trong công viên.

----------------------------------

-Này, gọi tôi đến đây là chỉ để mua sắm cùng cậu cho đỡ cô đơn thôi à?-Larbaru nói với vẻ mặt cười cợt rất đáng ghét.

-Bớt lời đi.

Tôi nói cụt lủn rồi đẩy hắn lại một quầy bán khăn len.

-Cậu thích màu nào?

Larbaru mở to mắt nhìn tôi, có lẽ hắn ngạc nhiên lắm, đến tôi còn ngạc nhiên bởi hành động của mình kia mà. Hắn tiến sát lại gần tôi, tôi cảnh giác lùi ra sau. Hắn nhìn tôi chằm chằm lâu đến nỗi tôi bắt đầu có cảm giác mặt mình đang nóng lên.

-Tôi chỉ thích cái màu xám có một sợi màu đen vắt ngang qua thôi.

-Cái màu xám à...-tôi dáo dác nhìn quanh khắp quầy hàng, làm gì có cái nào màu xám mà có thêm sợi màu đen??

Đợi đã...Tôi nhìn lên cổ mình....chẳng lẽ...cái hắn muốn chính là cái khăn tôi đang quàng đây sao? Đúng là đồ biến thái, cố nghĩ tốt cho hắn một chút cũng không được!

-Riêng cái này thì không được.-Tôi nói với vẻ mặt chắc chắn.

-Sao vậy?

-Vì cái này là của tôi mà. Cho cậu thì tôi đeo cái gì. Cậu biết đấy, trời rét thế này...

Hắn không nói, lặng lẽ lấy trong chiếc túi hắn mang theo một chiếc khăn len màu đỏ đậm.

-Mang cái này vào.

-Cậu mua hả?

-Là tự đan đó. Thích không?

-Tự đan...Ai tin. Mà nếu có rồi thì mang vào đi, mũi cậu đỏ lên rồi kìa.

-Chỉ còn len đỏ, mà tôi thì thích màu xám cơ. Chúng ta trao đổi nhé!

Cái vẻ mặt nũng nịu ngây thơ như thiên thần của hắn lần nữa lại bày ra trước mắt tôi. 

-Cái...cái.....

Tôi như bị thôi miên, mất tự chủ gỡ chiếc khăn cổ của mình xuống và....quàng lên cổ hắn. Người qua đường nhìn chúng tôi bàn tán:

-Chậc, con nít bây giờ bạo dạn quá!

-Tôi thấy chúng nó tình cảm ghê chứ bộ, bà có bao giờ làm thế với tôi đâu?

-Oa. Hai anh chị kia dễ thương quá!

-Anh trai này đẹp trai quá!

-Chội, tình cảm công khai ghê ha.

....

Larbaru cũng nhẹ nhàng quấn chiếc khăn màu đỏ lên cổ tôi. Mặt tôi lúc này đã đỏ bừng bừng. Tôi vội quay mặt đi chỗ khác:

-Cậu bằng lòng rồi chứ gì.

-Chưa.

-Hả? Cậu còn muốn gì nữa?

-Cậu...gọi tôi tới đây làm gì?

-Hả? -Thôi chết, quên mất tiêu lý do mình hẹn cậu ta tới đây rồi. - À, cũng chẳng có gì. Nhân hôm nay là...là Valentin, thấy cậu còn độc thân nên tôi làm phúc cho cậu đi chơi chung với tôi cho đỡ tủi thân ấy mà. 

Tôi nói dối trơn tru cái lý do chẳng chính đáng chút nào ấy một hơi. Nói xong mới biết mình đã lần nữa ...lỡ mồm.

Larbaru cười trước cái lý do "tào lao" ấy của tôi. Hắn không nói gì, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi dắt đi chơi khắp công viên.

Chúng tôi cùng nhau chơi tàu lượn siêu tốc, xem phim 6D, trượt băng,... và ăn các món ăn đường phố siêu ngon nữa.

Từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên tôi được chơi "đã đời" như vậy. Tôi vui vẻ nói cười với cái tên mà cách đây độ một giờ tôi còn rất ghét. 

Có một điều cả tôi cũng không để ý, đó là tay tôi đã nằm trong tay hắn cả buổi tối! Lúc ra đến cổng chúng tôi dừng lại tôi mới để ý đến "vấn đề" đó. Tôi định rụt tay lại nhưng không hiểu sao vẫn không thể. Larbaru dừng lại rút trong túi ra một chiếc hộp hình chữ nhật rồi đưa cho tôi.

-Về nhà mới được mở ra nhé!

-C..Cảm ơn. .....Ừm....Tối hôm nay tôi...đã rất vui. ....

Tôi có lầm không, mặt Larbaru hình như hơi đỏ lên khi nghe tôi nói câu đó. Hắn cười ngượng ngùng:

-Tôi cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro