Chương 37: Mô típ cũ rích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi về nhà với tâm trạng vui vẻ và có chút...hạnh phúc. Tôi cũng không hiểu sao nhưng khi nhìn xuống chiếc khăn len màu đỏ tươi trên cổ tôi lại cảm động vì nghĩ rằng nếu tự đan thì chắc phải mất mấy tháng mới hoàn thiện được. Những đường len phức tạp đan vào nhau một cách tỉ mỉ thể hiện sự cẩn thận và khéo léo của người đan cùng với độ dài và rộng của chiếc khăn cũng đủ nói lên tâm huyết của người tặng. Oái~sao tôi lại có suy nghĩ kì quặc thế nhỉ?

Đang vui vẻ thì tôi thấy một người đi từ phía xa lại gần tôi, trông khá quen, hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. Người đó càng lại gần, tôi chợt nhận ra...

-A, em chào thầy.

Thầy Cao Ngự Lãnh nhìn tôi rồi mỉm cười vui vẻ:

-Chào em, Onyx. Mới đi chơi về à?

-Vâng.

-Cùng bạn phải không?

-Vâng.

-Thầy đoán nhé, là bạn trai hả?-Thầy Cao bỗng mỉm cười dò xét nhìn tôi.

Tôi đỏ mặt một thoáng nhưng nhanh chóng gạt đi:

-L..Làm gì có ạ. Em chỉ đi dạo loanh quanh thôi. Mà...thầy cũng mới đi chơi về ạ?-tôi đổi chủ đề.

-Ừ. Trời cũng sắp khuya rồi, con gái đi về một mình là không tốt đâu. Hay để tôi đưa em về nhé?

Tôi chưa kịp trả lời thì thấy một bóng đen di chuyển trong bụi cây gần chỗ chúng tôi đứng gây ra tiếng sột soạt nghe rất rõ. Tôi và thầy Cao Ngự Lãnh chạy lại chỗ bụi cây đó xem xét nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy thứ gì cả. 

-Có lẽ là chú cún nhà ai đi lạc thôi.

-Vâng, em cũng nghĩ vậy.-tôi trả lời, nhưng trong lòng bỗng dấy lên một dự cảm không lành.

Thầy Ngự Lãnh đưa tôi về nhà vì lo cho sự an toàn của tôi. Trên đường đi thầy kể rất nhiều câu chuyện ngộ nghĩnh và vui vẻ, thật hiếm có người con trai nào lại vui tính và tâm lí như thế. 

Về gần tới nhà thì tôi thấy có một hàng khăn len "di động" đi qua. Trên chiếc kệ cao nhất của dãy hàng là...một chiếc khăn len y hệt chiếc mà tôi đang quàng trên cổ!

-------------------------- Hôm sau------------------------

Buổi chiều sau khi tan học tôi ghé qua quán Lovely Melodies kiếm thằng cha chết tiệt kia.

Hình như hắn biết tôi sẽ tới nên đứng sẵn trước cửa đợi.

Larbaru tươi cười mời:

-Mời quý cô xinh đẹp!

Tôi toan 'Hứ' một tiếng thì bị một người đi ngay phía sau đẩy sang một bên, xuýt chút nữa tôi đã cắm đầu xuống đất! Tôi ngẩn mặt lên và thấy một tiểu thư vừa vào quán, người đẩy tôi ra là một hạ sĩ của cô ta. Cô tiểu quay lại nhìn tôi...."L...Là Mỹ Uyên!". Mỹ Uyên vội đỡ tôi dậy, cô sửng sốt nói:

-Ôi, hoá ra là Tiểu Nguyệt. Mình còn tưởng ai.

"Ừ. Dù ai thì cô cũng gạt sang một bên hết mà"

Tôi cố nhếch mép nở một nụ cười chào cô ta:

-Tôi cũng không ngờ gặp được cậu ở đây.

Mỹ Uyên khoác tay tôi, cười thân thiện:

-Đi lại bàn này đi, hôm nay mình mời.

Mỹ Uyên kéo tôi lại chiếc bàn giữa quán rồi vẫy gọi Larbaru:

-Cậu cho mình xem menu được không?

Hắn lại. Hai người bọn họ cười cười nói nói mất đến nửa tiếng đồng hồ, hoàn toàn quên mất sự có mặt của tôi lúc đó. Tôi nhìn quanh và thấy không có bóng dáng một vị khách nào khác, thì ra Mỹ Uyên đã bao cả quán. Tôi chặt lưỡi :"Con nhà giàu có khác...Hơ...mình cũng con nhà giàu mà nhỉ?"

Cuối cùng Larbaru và Mỹ Uyên cũng "tâm sự" xong. Lúc đi ngang qua tôi tên Larbaru đáng ghét đó còn nháy mắt với tôi, làm như tôi ưa hắn lắm! Lúc bấy giờ Mỹ Uyên mới đăm đăm nhìn tôi, cô ta hỏi:

-Cậu thích Larbaru à?

-Hả? Không không. Tôi không hề thích tên đó.-tôi xua tay rối rít

Mỹ Uyên mỉm cười, cô ta mân mê đoá hoa đặt trên bàn:

-Nếu không thì tốt rồi. Cậu biết mình hỏi làm gì không?

-Làm gì?

-Vì mình thích cậu ấy!

Mặt Mỹ Uyên bỗng chốc chuyển sang tươi như hoa. Cô ta trưng ánh mắt tha thiết sướt mướt ra để nhìn tôi. Giọng Mỹ Uyên khẩn khoản:

-Mình rất thích cậu ấy. Mong cậu giúp mình.

-Hể? Sao lại là tôi?-tôi ngạc nhiên

-Vì mình thấy cậu ấy khá thân với cậu mà. Mình...mình còn tưởng cậu thích cậu ấy. Vì-Mỹ Uyên chuyển sang giai đoạn nức nở ướt át- Vì...mình thích cậu ấy nên không đã hành động không suy nghĩ, mong cậu bỏ qua cho. Xin lỗi nha. L...Lần sau...à không, mình hứa sẽ không có lần sau đâu. Thật mà... Nhường cậu ấy cho mình nha Tiểu Nguyệt. Đi...nha...?

Tôi ngán ngẩm nhìn Mỹ Uyên, cô ta nghĩ ba cái trò sướt mướt như trong truyện ngôn tình này lừa được tôi sao? Tôi đã bị mắc lừa nhiều lần rồi, kinh nghiệm đầy mình đây này. Tôi cũng cười đáp lại (kệ, dù sao từ đầu đến giờ đều là cô ta diễn rồi, được dịp thể hiện khả năng ảnh đế này thì mình cũng diễn với cô ta chơi, kẻo lâu nay không có bạn diễn làm cô ta cô đơn):

-Ừ, tôi sẽ giúp cậu. Chuyện lần trước...haha...tôi cũng không để ý lắm đâu, với lại, như cậu thấy đấy, tôi đâu có ưa gì hắn, hắn không phải gu của tôi. Yên tâm

-Oa...Cậu thật tốt! Cảm ơn nhiều nha Tiểu Nguyệt!!!

Nói rồi Mỹ Uyên ôm chầm lấy tôi. Cô ta ôm chặt đến nỗi làm tôi suýt ngạt thở. Larbaru đứng nhìn, hắn khẽ cười như bảo tôi rằng "Em đúng là chẳng hề đơn giản nha!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro