Chương 38: Cậu phải đi học (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên cảnh sát vẫn chưa điều tra xong cái tên biến thái hút máu hàng loạt kia là ai thì ngay lúc này lại nảy ra một vấn đề mới...

-Bạn học Diêu Xích Nguyệt, thầy chủ nhiệm gọi.

Tôi đang cầm cuốn sách lịch sử chăm chú đọc thì thấy một bạn nữ hớt hải chạy vào và nói thế. Tôi đặt cuốn sách xuống bàn, ngạc nhiên hỏi:

-Có chuyện gì à?

Bạn nữ kia lắc đầu:

-Mình cũng không biết. Thầy chỉ bảo mình gọi bạn đến thôi.

-Ừm, vậy mình đi đây.-tôi nói rồi đứng lên.

Đến trước phòng giáo viên, tôi đưa tay lên gõ cửa, có tiếng nói vọng ra: "Em Diêu à, vào đi."

-Vâng.

Tôi nói rồi đẩy cửa bước vào. Thầy chủ nhiệm đang chăm chú nhìn vào một quyển sổ mỏng trên bàn, thấy tôi vào, thầy đặt quyển sổ xuống. Tôi lên tiếng trước:

-Thầy gọi em có việc gì ạ?

-À, là về chuyện của em Larbaru Rander. Em ấy nghỉ học cũng hơn ba tuần rồi sao vẫn không thấy đi học lại, em có biết không?

Tôi ngạc nhiên, quả thật hơn ba tuần nay kể từ ngày được đi học lại tôi không hề thấy hắn, nhưng vấn đề là tại sao thầy giáo lại hỏi tôi chứ không hỏi ai khác nhỉ? Tôi nói:

-Thưa thầy, em cũng không biết tại sao. Nhưng mà...sao thầy không hỏi những bạn khác mà lại hỏi em ạ?

Thầy chủ nhiệm thong thả viết gì đó rồi mới nói:

-Vì tôi thấy em có vẻ thân với em ấy, với lại, tôi nghe những học sinh khác nói rằng chỉ có em mới biết nhà Larbaru ở đâu. Như vậy, tôi muốn em đến nhà bạn học Larbaru đó, đưa tờ giấy này-vừa nói thầy vừa đưa cho tôi một tờ giấy-cho cậu ta và hỏi xem đến bao giờ thì cậu ta đi học lại, tiện thể thông báo cho phụ huynh của cậu ta luôn. Nếu cậu ta còn tiếp tục nghỉ thì sẽ bị nhà trường đuổi học, em hãy thông báo cho cậu ta như thế. Sao nào, em làm được chứ?

Nhìn ánh mắt đầy tin tưởng của ông thầy chủ nhiệm tôi thấy hơi khó xử. Tôi đành gật đầu.

-Vâng, em sẽ tới. Có thể cậu ta đau ốm gì đó nên mới nghỉ học.

-Ừm, nếu thế thì khuyên em ấy dưỡng bệnh cho tốt rồi đi học là được. Thôi, em về lớp đi.

Suốt buổi học ngày hôm đó đầu óc tôi cứ như đang lơ lửng trên mây, tôi chẳng còn biết quý thầy cô đứng trên bục giảng cái gì nữa. Tôi chỉ cầm lấy bút rồi cúi mặt nhìn quyển sách đăm đăm như nó nợ tiền tôi mười năm rồi vậy. Thấy tôi khác lạ so với mọi ngày, Yên Hựu huých vào tay tôi và hỏi:

-Này, cậu làm gì mà ngơ ngơ ngẩng ngẩng vậy? Tương tư anh nào à?

Tôi đẩy cô bạn phiền nhiễu ra rồi thở dài:

-Không có. Cậu có thấy lạ không?

-Lạ ư? Chuyện gì mà lạ?-Yên Hựu ngạc nhiên

-Là hắn đó, cái tên Larbaru phiền phức ấy, đã ba tuần rồi hắn vẫn không đi học lấy một buổi.

Yên Hựu nghe tôi nói thì chống cằm ra bộ suy nghĩ, cô trầm ngâm:

-Đúng nha. Chắc là trốn học đi đàn đúm với bọn con gái...

-Không, tớ linh cảm không phải như vậy. -tôi xua xua tay

-Vậy giờ cậu tính sao?

-Thầy chủ nhiệm có nói lát nữa tớ nên ghé qua nhà cậu ta. Cậu đi cùng không?

Yên Hựu suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, cô nói hôm nay cô phải đến cửa hàng hoa phụ dì, dì cô vừa mới mở shop bán hoa. Tôi đành phải đến nhà hắn một mình vì tôi có rủ Nhĩ Lan nhưng cô bạn cũng lại bận mất.

"Chậc, đến nhà hắn thì có gì là to tát. Để xem nhà hắn ở đâu nào...Để xem...Số...À. Nhớ ra rồi!...Số 428 đường X, tầng ba."

Nắng chiều úa tàn trên con đường nhựa. Mặt trời khuất dần sau mấy ngôi nhà cao tầng, tuy nhiên, cảnh quang không có gì là tối tăm cả, đèn đường bật sáng. Giờ tan tầm này mọi người lũ lượt ra về, không ai để ý đến cô nữ sinh đơn độc đi về phía những khu nhà trọ cũ, trên tay cô là những túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi.

Leo hết ba cái thang dài ngoẵng tôi mới đến được trước cánh cửa một căn phòng có dán số 8 to tướng. Đích thị là nó rồi. "Hừ, hại người ta mỏi nhừ cả chân, đồ chết tiệt! Lại mất cả mớ tiền mua 'quà' cho hắn nữa chứ. Lần nào chạm mặt hắn y như là phiền phức trút xuống đầu mình.."-tôi rủa thầm trong bụng khi giơ tay lên gõ cửa.

"Vào đi"

Tôi đẩy cánh cửa bước vào căn phòng nhỏ, không thấy có ai trong phòng. Tôi lên tiếng:

-Chào...tôi là Xích Nguyệt, cậu có nhà không Larbaru? À quên, tôi mới nghe thấy tiếng cậu mà.

Larbaru từ trong phòng tắm bước ra, trên người hắn phảng phất hương bạc hà mát dịu. Mái tóc đẫm ướt của hắn đang được lau bằng một chiếc khăn bông màu trắng. Hắn cười cười rồi nói:

-Chà...sao cậu lại đến đây? Nhớ tôi à.

"Hừ, đau ốm gì chứ! Vẫn là kiểu nói chuyện láo toét như mọi khi."-tôi tức tối nghĩ.

Nặn ra vẻ mặt tươi tỉnh, tôi cố nhẹ nhàng hỏi cậu ta:

-Sao ba tuần liên tiếp cậu lại không đi học?

Larbaru ngồi xuống sàn, vừa lau mái tóc ướt vừa nói:

-Hửm? Không đi học thì có sao à?

Thấy thái độ tỉnh bơ của của hắn tôi liền nổi xung:

-Sao trăng gì! Cậu mà không đi học là sẽ bị đuổi học đó, giấy thông báo đây này.

Tôi chìa tờ giấy cho Larbaru, hắn cầm lấy, lơ đãng xem qua loa rồi đặt xuống đất. Tôi đặt túi đồ xuống bàn học cho hắn rồi ngồi xuống, cố gắng kiếm lời lẽ khuyên nhủ:

-Cậu hãy đi học đi. Cậu không có bố mẹ, nếu không đi học thì sau này cậu sống như thế nào? Chẳng lẽ lại đi làm trai bao để kiếm ăn à? (T/g: Nói giè thế má?"

Larbaru bật cười khi nghe tôi nói thế, hắn lại gần tôi, dí sát mặt hắn vào mặt tôi rồi nói:

-Nếu thế thì em bao tôi nhé!

"Lại 'em'. Hắn hình như không phân biệt được gia cảnh tuổi tác khi nói chuyện hay sao í."

Tôi hít một hơi thật sâu rồi đẩy hắn ra, tôi quyết phải làm chủ được hắn. Tôi dõng dạc nói:

-Từ ngày mai, cậu phải có mặt ở trường cho tôi!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro