Chap4:Vết Thương Lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm..

Ào Ào

Vũ Thiên Minh ngồi trong phòng hướng mắt nhìn ra khung cảnh ở bên ngoài cửa sổ thở dài rõ dài, tay cậu bé vội gấp nhanh quyển sách lại vì mệt mỏi cứ đeo đẳng. Bước xuống nhà, Bin không đổi bất ngờ khi bắt gặp ba và mẹ đang không vui khi đợi mình. Không phải hai người họ đang ở Luân Đôn giải quyết công việc sao? Tại sao lại về sớm như vậy? Vậy còn chuyện của nó, hai người họ có biết không?

Trông thấy biểu hiện khó coi của con trai, bà mẹ trẻ chau mày lên tiếng:

- Bin, con là anh trai kiểu gì vậy? Con bé chỉ đến đây hai ngày đã bị Nike làm sợ hãi bỏ đi. Con là anh hai, sao lại không biết ngăn cản em hả?

Đứng trước mặt mẹ, Bin cúi đầu:

- Xin lỗi ba mẹ, con sai rồi !

Cậu nhận lỗi. Người đàn ông ngồi ở Sofa gấp nhanh tờ báo ở trên tay lại, rồi đứng dậy bỏ lên phòng trước ánh mắt đầy hối lỗi của Thiên Minh. Không xong rồi ! Ba chắc chắn là đang rất giận cậu.

Bà lại tiếp tục lên tiếng:

- Vào phòng sách quỳ ngay cho mẹ !

- Dạ mẹ !

Bin ngoan ngoãn đáp, rồi nhanh chóng bước lên lầu đi thẳng vào phòng sách chịu phạt. Bà nhìn theo con trai rời đi mà tim đau như dao cứa. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?

*Cạch*

Cánh cửa mở toang. Người bên trong hướng mắt ra bên ngoài cười đểu giả. Hóa ra không chỉ Nike, mà ngay cả Bin cũng chịu phạt vì một phần lỗi của mình. Đóng nhẹ cánh cửa lại, Bin tiến lại bên cạnh Nike rồi quỳ xuống.

- Không hiểu nổi đầu óc ba mẹ nghĩ gì nữa. Chúng ta là con của họ. Đáng lý ra thì họ phải yêu thương mới đúng chứ ! Đằng này, lại chỉ vì một vụ tai nạn mà đem một đứa không ra gì về nhà. Đúng là, đầu óc của họ có vấn đề thật mà !

Nike không cam tâm mắng mỏ. Quay sang em trai, Bin cau mày:

- Em có im đi không? Con bé là vô tội, không biết bây giờ đang ở đâu. Còn em, thì luôn xem thường người khác. Sau này, em tuyệt đối đừng hối hận ! 

Bin gắt. Nhìn Bin, Nike cười khẩy:

- Bổn thiếu gia chưa từng phải hối hận, và mãi mãi cũng không bao giờ hối hận !

Nike nhướng mày.

- Bọn nhà nghèo đó không đáng ! Anh là đại thiếu gia thì nên biết giữ chút sĩ diện. Một đứa nghèo nàn như nó, thì làm sao là em gái chúng ta !

Bin thở dài nhìn điệu bộ khinh người của em trai. Có lẽ ý nghĩ này.. mãi mãi không thể nào thay đổi chăng?

Cùng lúc này ở bên ngoài là những tiếng côn trùng trong màn mưa kêu inh ỏi..

***

Một căn phòng đáng yêu !

Khiết Như nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Duy Thần bên cạnh cả tá gấu teddy anh chuẩn bị từ trước. Nó vẫn không tài nào ngủ được vì quá đổi vui mừng. Trong khi đó thì có người lại hoàn toàn ngược lại, Shyz hiện giờ đang trong trạng thái ngủ rất say vì cả ngày mệt mỏi. Nó lại ngắm nhìn anh.

“ Shyz, anh thật sự rất điển trai. Hơn nữa còn là người con trai vô cùng tốt bụng. Dù những lời anh nói em đều không hiểu. Nhưng mà sau này, em sẽ cố gắng hiểu nó ”

Nó vừa nghĩ vừa dụi đầu vào cơ thể ấm áp của hôn phu khép chặt mắt. Shyz cũng vì cái va chạm vừa rồi mà mở vội mắt ra cười cười, tay di chuyển lên tóc của Khiết Như vuốt nhẹ. 

- Không sao rồi ! 

Cảm thán, Duy Thần từ từ để nó rời khỏi mình. Sau đó, anh chậm rãi bước xuống giường. Nhưng trước khi bước ra khỏi phòng, người con trai kia vẫn không quên cái bổn phận là kéo chăn đắp lên người cho Khiết Như, cúi người xuống đặt lên trán cô bé ấy một nụ hôn thật rõ.

*Chụt*

Thình thịch. Tiếng nhịp tim anh đang đập liên hồi vì rung động. Nụ hôn được kéo dài đi. Và cũng là lúc, Hạo Duy Thần anh cảm nhận được trái tim mình đang chộn rộn với một tư cách đúng nghĩa vị hôn phu thật sự. Thích? Anh đã thích nó thật rồi !

Cười cười, anh nói thêm:

- Dù có chuyện gì sẽ xảy ra đi nữa. Thì em cũng sẽ ở bên cạnh anh, và cùng anh vượt qua có đúng không?

***

“ Chát ”

- Ah !

Hạo Duy Thần đưa tay sờ nhẹ lên mặt sau cái tát tay của daddy. Đây là lần đầu tiên anh biết đau sau 16 năm được ba của mình cưng chiều. Khiết Như đứng nấp sau cánh cửa chứng kiến cả sự việc sợ hãi đưa hai tay bịt chặt miệng. Tại sao, tại sao ba anh lại ra tay đánh anh? Dù gì đi nữa thì hai người cũng là cha con với nhau mà không phải sao? Chả nhẽ không thể nói chuyện một cách rõ ràng?

- Con đang làm cái quái gì vậy? Ở đâu ra một đứa trẻ không biết xuất thân, còn muốn nó làm hôn thê của con? Hạo Gia hết người cưới rồi sao? Đầu óc con rốt cuộc đang nghĩ cái gì hả?

Ông Hạo lớn tiếng gắt. Nó đứng bên ngoài nghe những lời của ông liền lùi nhanh lại phía sau vài ba bước. Hóa ra anh bị đánh là vì sự xuất hiện của nó sao? 

Nhìn vào ba, anh cười khẩy:

- Bây giờ là tình hình gì đây? Trước giờ không phải ba không nghĩ đến thân thế hay sao? Nếu như vậy, còn mẹ con thì sao? Mẹ không phải..

“ Chát ”

- Đừng lấy mẹ con ra so sánh với nó. Ít nhất, mẹ con cũng tốt hơn nó gấp trăm gấp ngàn lần. Con xem, bản thân nó không biết mình là ai? Cha mẹ nó đâu hả? Một đứa như vậy đáng để con thích sao?

Khóe môi Khiết Như run rẩy khi nghe ông Hạo đề cập đến ba mẹ. Hóa ra thì ai cũng như ai thôi. Thân thế sẽ quyết định được hạnh phúc của một con người. Còn những đứa trẻ như nó, thì chỉ là vật bỏ đi thôi sao?

- Hạo Duy Thần, con có thể chấp nhận chờ đợi con bé lớn lên sao? Khoảng cách về tuổi tác và địa vị, có khiến con thật sự cảm thấy bản thân mình hạnh phúc không hả?

Người đàn ông trước mặt vẫn tiếp tục dùng lý lẽ của mình để khuyên ngăn con trai. Nhưng ngay lúc này khi nhìn vào ba, Shyz chỉ có thể lắc lắc đầu hết cách.

- Con nhìn lầm ba rồi ! Ha ha..

Anh bật cười, sau đó thì quay nhẹ người bỏ đi. Nhưng cũng cùng cái thời điểm anh vừa quay người đi, thì Shyz đã kịp nhìn thấy khuôn mặt lấm lem đầy nước mắt của cô bé đang nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ như oán hận. Duy Thần khựng lại, đầu óc và suy nghĩ rối beng. Cuối cùng thì điều anh lo sợ cũng đã xảy ra rồi !

- Khiết Như, em nghe anh giải thích đi có được không? Chuyện này..

- Ahihi, em có sao đâu ! Trời hôm nay thật đẹp đúng không? Nhiều sao thật ! Hức, có rất nhiều sao luôn đó Shyz ! Hức hức..

Nó vừa cười vừa khóc đáp rồi nhanh chóng chạy vụt đi. Cái gì mà nhiều sao ở đây? Rõ ràng là hôm nay trời đang có mưa mà ! Con bé này đang nói cái quái gì thế không biết?

- Ba, ba vừa lòng ba chưa hả?

Anh quay lại nhìn ông hét lớn, rồi cũng nhanh chóng chạy theo Khiết Như. Anh đang cố gắng đuổi theo nó. Vì anh không muốn, cả đời này vì sự phản đối của ba anh mà phải đánh mất đi cô gái này. Cũng lại càng không muốn, nó vì những lời nói của ba anh mà phải chịu tổn thương đến khi nó trưởng thành. Nó còn quá nhỏ để chịu sự sỉ nhục không đáng có này !

***

Rời khỏi Hạo Gia giàu có, Khiết Như lúc bấy giờ cũng đang tiếp tục đấm mình giữa cơn mưa lạnh lẽo của tháng 2 trút xuống. Mỗi hạt mưa đều rất nặng và khô rát. Giống như cái ranh giới giữa thân phận và địa vị mà người đời đã cố gắng định đoạt.

“ Không có cha mẹ cũng không sao, có anh là được rồi ! ” Thật chất, đây cũng chỉ là lời ngụy biện hoa mỹ mà thôi. Người giàu và người nghèo thì mãi mãi sẽ không cùng đi chung một con đường. Và.. tình yêu của họ, cũng tương tự như thế không phải sao? Vịt con xấu xí mà muốn hóa thiên nga à? Mày đang mơ hả ngốc?

- Hạo Duy Thần, hức, cảm ơn anh trong những phút vừa qua, đã cố gắng cho em một gia đình trọn vẹn nhất. Hức, dù có lúc, những câu từ của anh, khiến em nghe không hiểu gì hết. Hức, nhưng em không ngốc để không biết, anh thật sự rất tốt bụng !

Nó cười, rồi đữa tay lau nhẹ giọt nước mắt nói tiếp dù cổ họng nghẹn ngào:

- Vũ Thiên Minh, em cũng rất biết ơn anh. Dù anh biết, em không phải là em gái của anh. Nhưng mà, anh vẫn rất rất tốt. Hức, xin lỗi ! Em không thể đền đáp cho anh rồi. Hức, tạm biệt tất cả !

Nói vừa dứt câu, Khiết Như liền lấy hết dũng khí chạy nhanh ra ngoài đường dang rộng hai cánh tay bé nhỏ ra chờ đợi thiên thần đến mang hồn phách mình đi. Khép chặt mắt, nó cười tươi giữa màn mưa lạnh cóng. 

*KÉTTTT*

*RẦMMM*

Điều gì đến rồi sẽ cũng đến thôi !

Cơn mưa giữa trời đêm tháng 2 ngưng lại, dưới mặt đường là một dòng máu tươi đang trộn lẫn vào nước mưa. Có cả nước mắt của một người đang chảy theo dòng nước như vết thương lòng không bao giờ vá được..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro