Chap3:Trở Thành Hôn Thê [Duy Thần X Khiết Như]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SÁNG HÔM SAU

*Cạch*

Cửa phòng được mở toang, người vừa đẩy cửa vào là một chàng trai sở hữu một gương mặt vô cùng hoàn hảo. Trên tay anh lúc bấy giờ còn là một tô cháo gà đang bốc khói với mùi hương mê người. Rồi bước đến nhẹ tô cháo lên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, Hạo Duy Thần ngẫm nghĩ lại chợt cười. Chắc chắn khi thức dậy, nó sẽ vô cùng bất ngờ đây !

- Bây giờ, mình phải làm việc chính mới được !

Anh cảm thán, sau đó quay mặt lại nhìn về phía mà Khiết Như đang nằm. Đập ngay vào mắt anh ngay bấy giờ không đâu xa lạ, chính là cô bé mang thân phận em gái Bin hôm bữa. Nếu đem so với cô lọ lem dưới mưa hôm qua, thì nó ở hiện tại đẹp hơn rất nhiều rồi. Cười nhẹ, Shyz chậm rãi tiến nhanh về phía nó. Anh đứng trầm ngâm một lúc trước khi ngồi xuống đặt tay lên trán của Khiết Như dò xét thân nhiệt. Phù ! Cuối cùng cũng đã chịu hạ sốt rồi !

- Ah !

Cái đặt tay làm nó giật mình. Đôi mắt đen láy kia mở ra bằng một cách rất mệt nhọc. Đối diện Shyz, Khiết Như bất ngờ ngồi bật dậy.

- Shyz, sao lại là anh?

Nó hỏi, vẻ mặt có chút bối rối. Anh đưa mắt nhìn nó, sau đó bật cười rõ một tiếng. Nếu không là anh thì còn ai khác chứ?

- Sao không được là anh?

Anh nhướng mày, di chuyển bàn tay lên tóc nó vuốt nhẹ:

- Được rồi. Chuyện này tạm thời nói sau đi. Bây giờ anh có chuyện muốn hỏi em. Cả ngày hôm qua rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nói anh biết có được không?

Cắn chặt bờ môi, nó lắc lắc đầu phủ nhận. Tốt nhất đừng nên nói chuyện gì đã xảy ra với nó cho Shyz biết thì tốt hơn.

“ Ọt Ọt ” 

Có tiếng gì đó đang biểu tình dưới bụng của Khiết Như làm nó đỏ bừng mặt. Người con trai ở đối diện lại lần nữa bật cười:

- Thôi được rồi ! Anh đưa em đi rữa mặt nha !

Ngước mắt lên nhìn Duy Thần, nó bất ngoan ngoãn gật nhẹ đầu:

- Dạ anh !

***

BIỆT THỰ VŨ GIA

Hướng mắt vào màn hình tivi Nike cười lớn vì độ kịch tính của phim đang công chiếu. Nhưng thái độ của Khải Nguyên hoàn toàn thay đổi đi khi cậu vừa trông thấy anh trai từ ngoài cửa bước vào. Đứng dậy đi đến đối diện Bin, Nike ngó nghiêng về phía cửa chau mày:

- Bin, con nhỏ đó đâu? Sao không theo anh về hả?

Nike nhướng mày. Nhìn Nike, Bin im lặng. Cậu bé lại được nước lấn tới:

- Xem ra, anh cũng quan tâm đến nó nhỉ? Nói xem, có phải anh thích nó rồi không? Hả?

Nike hỏi bằng điệu bộ châm chọc. Lần này Bin không im lặng nữa mà áp dụng cách Nike vẫn thường làm. Cậu cười khẩy, rồi nhìn thẳng vào mắt em trai mình thuận nước đẩy thuyền.

- Anh có thích ai đi chăng nữa, thì cũng sẽ không liên quan đến em !

***

- Hì !

Xử lý cái bụng xong, Khiết Như theo thói quen liền phì cười với Duy Thần. Anh vừa nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của nó liền đứng hình trong phút chốc. Phải nói cảm giác trong lòng có gì đó rất lạ. Không thể nào! Không thể nào, anh lại thích đứa trẻ bé hơn mình 10 tuổi. Nhưng không thể phủ nhận một điều rằng: “ Nụ cười đó rất đẹp ! Ngay cả khi những lúc nó thê thảm nhất ”

Rồi đưa mắt nhìn Shyz, nó cau mày:

- Anh Shyz, anh làm sao vậy?

- Ờ ờ.. Anh..

Duy Thần đột nhiên lắp bắp, điệu bộ như một tên tội phạm bị bắt bài. Nó thấy anh như thế liền thở dài, rồi đứng dậy đi đến phía cạnh Shyz.

- Anh có ba mẹ không?

- Dĩ nhiên ai cũng có ba mẹ rồi ! Nhóc này, em đang giả ngốc à?

Kéo cô bé dễ thương kia ngồi lên người mình, anh xoa nhẹ đầu nó. Ngước mắt nhìn lên anh, nó ủ rũ lắc đầu:

- Nhưng em không có ! Nike nói, em bị bỏ rơi. Vậy thì em là ai? Anh có biết ba mẹ em không? Em rất nhớ họ !

- Cái này, anh..

Shyz hiện rõ sự khó xử trên gương mặt ấp úng. Vốn dĩ anh cũng chỉ mới gặp được được vài lần. Nhưng theo lời của Bin, thì anh biết được “ Nó là một cô bé rất đáng thương ” Chỉ có điều: “ Anh không biết gì về nó cả ”

Thấy biểu hiện của Duy Thần khó coi, nó cười trừ:

- Không sao đâu mà ! Anh đừng có như vậy. Cảm ơn anh vì bữa ăn sáng này nha. Còn bây giờ em phải đi rồi. Tạm biệt anh !

Anh lần nữa hụt hẫng khi Khiết Như đột ngột rời khỏi người của mình. Nó vẫn cười tươi trước khi đi nhanh đến phía cửa. Nhìn theo sau, Shyz thở dài. Nó không có nhà thì biết sẽ đi đâu về đâu đây?

Có thêm một người quan tâm. Yêu thương, và chăm sóc vẫn tốt hơn là phải tự gánh vác một mình. Vậy đi, anh đồng ý chăm sóc yêu thương nó suốt cuộc đời mà !

***

- Ba ! Con muốn chơi đu quay !

Giọng nói hồn nhiên của một bé gái vang lên làm Khiết Như giật mình. Đưa mắt nhìn về phía hai cha con đang nô đùa với nhau, nó ganh tị cười khổ sở. Nước mắt của sự ngây ngô cũng trong lúc này rơi lã chã không thể tua ngược lại ngay từ khi mới bắt đầu. Sao vậy? Sao lại có cảm giác ganh tị với người ta đến vậy?

Ba mẹ, con ganh tị với người ta !

*Cộp*

*Cộp*

Đến đã lâu. Người con trai đứng phía sau Khiết Như ngay lúc này thở rõ dài vì u uất chất chồng. Anh đưa tay đặt lên vai cô bé trước mặt, rồi từ từ xoay nhẹ cái con người đầy nghị lực nhưng yếu đuối kia lại đối diện với chính mình. Lần nữa nhìn thấy Shyz, nó bối rối tột độ. 

Anh chỉ là một người dưng thôi, tại sao lại cho nó sự ấm áp giống Bin vậy?

Khụy gối xuống. Shyz di chuyển cái bàn tay rắn chắc của mình lên khuôn mặt nó. Anh cười nhẹ, sau đó lau sạch đi những giọt nước mắt đang chảy dài. Lý do thì, anh hoàn toàn không muốn nhìn thấy con gái khóc một chút nào hết đó. Đương nhiên, là cũng vì anh sợ “ Mình sẽ không biết cách dỗ dành đối phương như thế nào ”

- Cô bé, khi em cười thật sự là rất đẹp. Cho nên không được khóc. Dù đả kích đó đối với em, có tàn nhẫn và khắc nghiệt đến đâu đi chăng nữa. Thì rồi cũng có lúc, nó cũng sẽ được giải quyết thôi. Không có ba mẹ cũng không sao, có anh là được rồi !

Cười nhạt, nó vòng hai tay qua cổ anh rồi bất giác gật đầu. Phải rồi. Khi ôm anh nó lại cảm nhận được có mùi vị rất khác. Đúng ! Nó nên nghĩ thoáng đi một chút thì mọi thứ cũng sẽ tích cực giống như anh nói thôi. 

Từ từ để nó ra xa mình, Shyz tinh nghịch nháy mắt:

- Như vậy thì, bé phải làm hôn thê của anh đó. Vì khi trở thành hôn thê của anh, anh mới có thể dùng thân phận hôn phu để bảo vệ em có biết không?

Nhìn người con trai trước mặt, Khiết Như trố mắt ra hỏi lại:

- Hôn thê là gì? Nó có ăn được không anh?

Nó hỏi, anh khẽ lắc đầu:

- Sau này em sẽ biết. Lúc đó, em không được từ chối lấy anh đâu đó !

Shyz nhướng mày. 

- Lấy anh để làm gì? Tại sao phải lấy anh?

- Vì anh thích em ! Hỏi nhiều quá !

Anh xoa xoa đầu nó xong, rồi nhanh chóng đứng dậy. Di chuyển tầm mắt xuống bàn tay nhỏ nhắn của Khiết Như, Duy Thần khẽ khàng đặt bàn tay rắn chắc của mình vào xiết lấy.

- Đi thôi ! Về ra mắt ba anh !

Nhìn anh, nó ngu ngơ gật nhẹ đầu.

Bước đi cùng Shyz được mấy bước thì Khiết Như bỗng khựng lại. Dù bàn tay nó anh vẫn nắm, nhưng lại có gì đó không an lòng. Chả nhẽ nó đã thay đổi ý định không lấy anh sao?

- Sao không đi tiếp?

- Em..

- Nói anh nghe, là chuyện gì?

- Em mỏi chân. Anh cõng em được không?

Anh cười cười, sau đó gật nhẹ đầu. Dĩ nhiên là được rồi ! Vì đây chính là bổn phận của hôn phu mà ! Anh còn phải đợi nó nhắc sao? 

Khụy gối xuống, rồi xoay lưng về phía nó, anh quay lại nhướng mày:

- Nhanh lên !

- Dạ được !

Nó gật đầu rồi ngoan ngoãn leo lên tấm lưng Shyz. Hai cánh tay nhỏ nhắn bấy giờ đang ở yên nơi vị trí cổ của người con trai ở trước mặt. Shyz giữ chắc hai bên chân Khiết Như, đứng dậy bắt đầu cuộc du hành. Cô bé trên lưng anh phấn khích hét to lên:

- Đi thôi !

Một người làm theo bổn phận mà gánh vác cả tương lai. Còn một người, là một nữa hạnh phúc của một người còn lại. Vẫn là cái câu nói cũ mà anh đã đề ra thôi.

“ Không có ba mẹ cũng không sao, có anh là được rồi ! ”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro