Chap2:Cô Bé Trong Tiềm Thức [Lọ Lem Không Phải Là Công Chúa Đâu Anh]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHÀ HÀNG

*Cộp*

- Xin mời quý khách ! Chúc quý khách dùng ngon miệng !

- Cảm ơn !

Anh đáp. Nhìn người phục vụ vừa quay đi, Shyz quay lại hướng mắt vào hai đứa trẻ trước mặt mình mỉm cười. Nhưng khi vừa nhìn thấy được nụ cười tươi rói của Duy Thần, miệng Khiết Như liền méo xệch hẳn ra.

- Em là em gái Bin sao? Sao anh chưa từng gặp em nhỉ?

Bin ở đối diện thầm trách Shyz lắm lời. Chưa từng gặp thì hôm nay đã gặp rồi không phải sao? Anh đúng là phiền phức quá mà !

Nó không nói chỉ khẽ gật đầu thuận theo câu nói của Duy Thần. Sau đó đưa tay cầm lấy đũa gắp thức ăn. Hành động đáng yêu của Khiết Như thật khiến anh phải tò mò một lần nữa. Anh đã biết gia đình Bin từ rất lâu rồi. Bin có em gái lúc nào tại sao anh lại không biết chứ?

- Nhưng mà..

- Shyz, thức ăn nguội hết rồi kìa !

Bin nhắc nhở. Quay sang Bin, anh miễn cưỡng gật đầu:

“ Cái thằng này, con bé rõ ràng không phải em gái của em đúng không? ”

“ Nếu anh biết rồi thì im lặng giùm em đi. Đừng có mà nói lung tung. ”

“ Được thôi. Anh sẽ cố gắng giữ bí mật này giúp em ! ”

“ Không ai nói giúp mà không có điều kiện cả. Nói nhanh, anh thật ra muốn điều gì? ”

“ Đó chính là.. ”

Bin và Shyz đang nói chuyện bằng mắt nha. Nhưng sau khi Bin dò xét điều kiện, thì anh lại im lặng. Mắt hơi dịch chuyển về phía cô bé đang ngồi bên cạnh Vũ Thiên Minh, rồi bất giác mỉm cười:

- Khiết Như, nếu em muốn ăn thêm thì cứ nói với anh. Có biết không?

Ngẩng mặt lên nhìn Shyz nó ngoan ngoãn gật gật đầu. 

***

BIỆT THỰ VŨ GIA

*Chát*

Nắm chặt hai bên váy nó nhăn mặt, cả gương mặt hiện đang nóng ran vì cái tát của Khải Nguyên. Thay vì bật khóc như những lần trước, thì lần này nó lại giữ im lặng mà chịu đựng. Điều đó như khiến Nike rất hài lòng. Cậu di chuyển đến cạnh cô bé trong chiếc đầm babydoll màu hồng nhạt trước mặt mình, sau đó đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc buông dài của Khiết Như cười nhếch:

- Ngoan lắm ! Như vậy mới đúng chứ ! Bổn thiếu gia rất ghét con gái khóc nhè, nhất là mày đó ! Đồ con nhỏ bị ba mẹ bỏ rơi !

*Bịch*

- Ah !

Nó lại ngã ! 

Và rồi, Khiết Như lại không thể giữ được cái nguyên tắc lúc đầu mà khóc to như một con bé bị giành mất đi viên kẹo ngọt ở trên tay. Anh trai nó vẫn nhìn nó cười khinh bỉ. Ngẩng cao gương mặt thanh tú nhìn thẳng vào Khải Nguyên, con người thứ hai mạnh mẽ trong tâm nó lại bường dậy.

- Anh đang nói gì dạ? Hức, em là em gái của anh mà ! Tại sao anh luôn nói rằng em bị bỏ rơi chứ?

Khiết Như lấy hết can đảm hét lớn, có thứ gì đó theo câu nói vừa rồi chảy ra không thể nào kiểm soát được.

Thật, mặn quá !

- Người như mày mà là em gái của bổn thiếu gia sao? Tao thật không hiểu, tại sao đang yên đang lành mày lại chạy ra đường chứ ! Có phải, là mày âm mưu muốn vào nhà tao không? Nói !

Bước đến gần hơn, Nike khụy gối xuống rồi đưa tay nắm chặt tóc nó hỏi tiếp:

- Mày muốn gì ở gia đình tao?

Nhìn Nike, nó lắc đầu:

- Em không có ! Hức, em thật sự không có mà !

Nó giải thích.

- Anh phải tin em. Em không biết gì hết ! Tại sao, hức, anh luôn luôn căm ghét em chứ? Em đã làm gì cho anh giận sao?

Im lặng. Khải Nguyên từ từ buông vội tóc nó ra, sau đó cậu từ từ đứng dậy. Tại sao ư? Dĩ nhiên là..

- Vì tao cực kỳ căm ghét điệu bộ quá ngây thơ trong sáng đó của mày. Mày đã nghe rõ chưa? Hả? Quá ngây thơ, sẽ bị xem là ngu ngốc đó !

Nike nhấn mạnh rồi quay người bỏ đi. Đưa mắt nhìn theo sau bóng dáng của anh trai, Khiết Như dùng hết sức cố bường dậy. Ngây thơ sẽ bị xem là ngu ngốc thật sao? Không ! Không đời nào !

- Không phải đâu ! Không phải như vậy đâu ! Vũ Khải Nguyên, rồi một ngày nào đó, em sẽ làm cho anh thấy. Người như anh mới thật sự là ngu ngốc đó !

***

*Cộp*

*Cộp*

Khiết Như dừng lại trước cửa hàng thức ăn nhanh, tay di chuyển lên vùng bụng nhăn mặt vì cơn đói cả ngày cứ hoành hành. Số là từ khi rời khỏi Vũ Gia đến giờ, thì nó chưa có thứ gì để bỏ vào bụng cả. Cả việc đi đâu về đâu nó cũng còn chưa biết nữa là.. Hơn nữa, nó cũng không nhớ mình là ai, thì việc tìm người thân làm sao có thể chứ?

Hướng mắt nhìn vào những gia đình ở bên trong cửa hàng, nó cười nhạt, rồi đưa tay quẹt nhẹ dòng nước mắt. Tại sao, tại sao nó lại bị bỏ rơi?

- Ba, mẹ !

MỘT TIẾNG TRƯỚC

*Bịch*

- Ah ! 

Nó lại ngã như bao lần !

Và rồi..

Nó cũng lại không dám lớn tiếng mà bật khóc !

Vì nếu nó khóc, cũng sẽ không có bất kỳ ai dỗ dành. Nếu có, thì chỉ là họ thương hại nó thôi !

Nike nói đúng rồi: Nó không phải thuộc về cái nơi quá sang trọng này. Cũng quá tầm thường nếu so với mọi người. Vịt con xấu xí thì mãi mãi vẫn là vịt con xấu xí thôi !

Được rồi ! 

Nó sẽ không ở lại đây nữa !

- Sao hả? Không cam tâm khi biến khỏi nhà của tao sao? Cũng phải ! Vì nhà tao là một gia đình rất có địa vị mà ! Nói cho mày biết, mày không phải em tao. Cũng không phải con gái nhà họ Vũ. Mày và Bin, cũng không có bất cứ quan hệ gì hết. Mày được anh ấy ưu ái, cũng là vì anh ấy tội nghiệp mày thôi! Khôn hồn thì mau biến khỏi đây. Cả cuộc đời này của tao, cũng không muốn gặp lại mày !

Đay nghiến, Nike nói. Mỗi câu từ mà cậu đã thốt ra đều khiến nó rất đau lòng.

Có thật Bin chỉ là thương hại nó thôi không? Tại sao, tại sao lại như vậy?

- Em biết rồi mà ! Em sẽ không trở về đây nữa đâu ! Hì, tạm biệt anh !

Nói rồi Khiết Như nhanh chóng chạy vụt đi. Vừa chạy, nó vừa lặng lẽ đưa tay lau nước mắt. Nó sẽ không trở về đó nữa ! Nó tuyệt đối không trở về !

TRỞ VỀ THỰC TẠI 

- Con bé kia, mới nhiêu đó tuổi mà đã muốn ăn cắp đồ rồi sao? Ba mẹ mày đâu hả?

Giọng gắt của một người phụ nữ làm nó giật mình. Hóa ra khi đứng ở đây đã bị hiểu lầm là ăn cắp. Thấy thế, nó liền khẽ cúi đầu:

- Cháu xin lỗi cô ! Cháu không cố ý đứng ở đây đâu ! Cháu sẽ đi ngay mà !

Nó nhe răng cười, rồi vội vã quay người bỏ đi.

“ Ai cũng xem mình là kẻ ăn cắp hết. Tại sao vậy? ”

*Cộp*

*Cộp*

Rồi một bóng người ở phía sau cũng dần xuất hiện sau khi Khiết Như vừa rời khỏi. Anh đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô nhóc đang lủi thủi bước đi lắc nhẹ đầu.

***

- Khiết Như, anh về rồi, anh có mua quà cho em. Em mau ra đây đi !

Bin lớn tiếng gọi nó. Nhưng bấy giờ đáp trả lại Vũ Thiên Minh, chỉ là một khoảng không gian im lặng đến vô tận. Nike ngồi chơi game ở Sofa nghe thấy vậy, liền lớn tiếng bật cười. Người đã đi cũng lâu rồi, Bin còn trông đợi đến vậy sao?

- Con nhỏ nghèo nàn đó sao? Đừng gọi nữa, nó đi rồi. Như vậy cũng rất tốt !

Hướng mắt sang Nike, Bin cau mày. Cậu không tin ! Tuyệt đối không thể tin đâu !

- Ý em là sao? Em đã đuổi em ấy?

- Phải thì sao? Không phải thì đã sao? Giờ này chắc có lẽ đã chết đói ở đâu rồi. Em khuyên anh..

Quay lại phía sau, Nike bỗng khựng lại. Cậu xiết chặt điện thoại trong tay, sau đó ném mạnh xuống sàn nhà. Tại sao Bin lại tỏ rõ thái độ xem thường cậu mà bỏ đi tìm nó chứ?

***

“ Ào Ào ”

*Cộp*

*Cộp*

Lang thang. Nó bước nhẹ trong cái màn mưa lạnh lẽo đến vô định. Giờ đây nó lại cảm thấy bản thân rất đau lòng. Khuya thế này nó phải đi đâu về đâu đây? Nhà không có, người thân cũng không, có khi nào dưới cơn mưa này, nó sẽ hóa thành những hạt nhỏ li ti không nhỉ?

Không !

Một suy nghĩ vớ vẩn !

- Làm sao đây? Mình thật sự rất đói. Hức, mình..

*Bịch*

- Ah !

Ngã dài xuống mặt đường nó ôm bụng vì cơn đói cứ bám riết hành hạ. Hai hàng nước mắt lúc này cũng đang cùng thi nhau chảy ùa ra. Không ! Nó không muốn mình phải kết thúc một cách vô nghĩa như vậy ! Không ! Nó hoàn toàn không muốn chuyện này xảy ra đâu ! Giá như có Bin ở đây thì quá tốt rồi !

- Anh Bin, anh đang ở đâu vậy?

TRƯỚC ĐÓ

- Đẹp quá đi ! Nhiều gấu teddy thật đấy ! Đây là lần đầu tiên em thấy luôn đó anh !

Cô bé ở trước mặt Vũ Thiên Minh ngây ngô cảm thán khi nhìn cả tá gấu teddy nằm gọn trên giường mình. Phải. Nếu nó là lần đầu tiên thấy những con vật vô tri này, thì Bin, lại là lần đầu tiên nhìn thấy một cô nhóc ngây ngô đến đáng yêu như vậy. Thấy Bin không nói gì, Khiết Như khẽ nghiêng đầu:

- Anh Bin, anh làm sao vậy?

Giật mình, cậu nhìn nó lắc đầu:

- Sau này mọi thứ sẽ là của em. Cho nên, không cần phải phấn khích vậy đâu !

- Thật sao? 

- Còn nữa, em sẽ là công chúa nhỏ của anh. Của tất cả mọi người, có biết không? Hả?

TRỞ VỀ THỰC TẠI 

Cảm nhận vị đau rát của từng hạt mưa, nó cười lớn kèm theo là tiếng khóc khàn đặc. Không đâu ! Nó hoàn toàn không phải là công chúa gì hết á. Giờ đây, nó là một lọ lem. Lọ lem.. Lọ lem bị mọi người ruồng bỏ !

Don't cry !

- Em là lọ lem. Mãi mãi không phải là công chúa gì hết á. Cũng không phải, là công chúa nhỏ của anh đâu !

*Cộp*

*Cộp*

Mưa thôi ào ạt chút lên khuôn mặt xinh xắn của nó nữa. Mà thay vào đó, là một cảm giác rất ấm áp. Xen lẫn giữa màn đêm, là một bóng dáng của một người con trai rất cao kều. Nó mở mắt to hết cỡ nhìn vào anh, rồi mệt nhoài khép chặt lại vì mệt mỏi.

*Ầm ầm*

*Ầm ầm*

Mười giờ đêm. Có một người, có một người vẫn lặng lẽ đi tìm nó đến nỗi hét đến khan cả họng. Cậu ta bất lực khụy hai gối xuống mặt đường, gọi tên cô bé trong tiềm thức trong vô vọng.

- Khiết Như, em đang ở đâu vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro