Phần1:Hôn Thê Của Thiếu Gia:Chap1:Oan Gia Không Chọn Ngày [Chạm Mặt]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe BMW màu đen bóng loáng đỗ ngay trước cửa một căn biệt thự 4 tầng sang trọng. Quay mặt sang Bin, mẹ cậu bé gật đầu.

Khuôn mặt nó hiện tại hốc hác và xanh xao đến lạ thường sau những ngày nằm trong phòng đặc biệt. Bin nhìn mẹ cười nhẹ, rồi nhìn lại đứa em gái trong tay mình thầm chào.

- Bin, con mau đem em vào trong đi. Nhớ là phải chăm sóc con bé cẩn thận đó. Ba mẹ có chút việc, đi rồi sẽ về ngay !

Bà mẹ trẻ căn dặn. Nhìn mẹ, Bin ngoan ngoãn gật đầu. Cậu bé nhanh chóng đẩy nhẹ cửa xe ra, rồi cẩn thận bế nó bước xuống đường. Sau khi Bin đã bước xuống xong, chiếc xe ngay lúc này cũng từ từ lăng bánh khuất xa tầm nhìn cậu.

Dõi mắt nhìn theo sau chiếc xe vừa rời đi được một lúc, cậu bé cũng không quên quay lại nhìn vào cô nhóc trên tay mình mỉm cười:

- Từ bây giờ trở về sau, em chính thức trở thành thành viên nhỏ trong gia tộc nhà họ Vũ này. Và sẽ là cô em gái bé nhỏ mà anh thương yêu nhất, Vũ Khiết Như !

***

Một căn phòng xa lạ !

Một mùi hương dễ chịu như đang đi lạc vào một xứ sở hoa hồng !

Một phong cách thiết kế xa hoa mà chưa bao giờ nó nhìn thấy !

Và bây giờ dấu hỏi to đùng được đặt ở trong đầu khi Khiết Như vừa mở mắt to ra là: " Ừm, ở đây là đâu vậy? "

Đau ! Trán nó đau kinh khủng !

Rồi di chuyển bàn tay non mềm chạm nhẹ vào miếng khăn trắng quấn quanh đầu, gương mặt Khiết Như bỗng đanh lại vì đau nhức. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với nó vậy? Còn nơi này là nơi quái quỷ nào?

*Cạch*

Tiếng động này không đâu khác là phát ra ở cửa. Nó vừa nghe thấy có tiếng người đang đẩy cửa, thì liền ngồi dậy nghiêng đầu nhìn về phía trước mặt với điệu bộ tò mò.

Rồi:

- Anh.. Anh là ai vậy?

Không khỏi giật mình với người con trai vừa xuất hiện, cô bé có tên là Khiết Như buộc miệng đặt câu hỏi. Bin ở đối diện có chút buồn cười, nhưng cậu bé lại không tỏ rõ thái độ gì. Đóng cửa, cậu bước đến đặt tô cháo lên tủ đầu giường cạnh nó, rồi quay sang nhướng mày:

- Anh là anh 2 của em. Con bé này, cả anh cũng không nhận ra à?

Khiết Như thầm mắng mình tại sao lại không nhận ra anh. Mà nhận ra anh thì đã làm sao đâu? Đến nỗi mình là ai nó còn chẳng có ấn tượng nữa là..

Rồi đưa tay tay vào Bin, đến chỉ tay vào người mình, nó chun mũi:

- Vậy em là ai? Em tên là gì hả?

- Anh là Vũ Thiên Minh !

Cậu đáp, rồi chỉ tay vào nó.

- Còn em, em là Vũ Khiết Như. Ngoài ra, em còn có một người anh trai khác là Vũ Khải Nguyên. Rõ chưa nhóc?

Ngồi xuống, cậu cười, sau đó đặt nhẹ bàn tay lên mái tóc nó, từ tốn nói tiếp:

- Từ bây giờ, em cứ gọi anh là Bin là được rồi !

Nhìn Bin, nó gật đầu:

- Vậy.. Em bao nhiêu tuổi rồi anh? Tại sao em lại không nhớ gì hết vậy?

Gương mặt cậu bé Vũ Thiên Minh bỗng dưng tối sầm lại. Trả lời thế nào về những khúc mắc trong lòng nó đây? Rồi những ngày tháng sau này phải làm sao để trọn vẹn cả đường đây?

- Hì, em là cô bé 6 tuổi. Còn anh, lớn hơn em 2 tuổi, đã hiểu chưa? Còn giờ, mau ăn cháo nào !

- Dạ được !

***

7 GIỜ PM TẠI PHòNG KHÁCH

*Bịch*

- Ah !

Tiếng động lạ phát ra ở phòng khách làm nó giật bắn người. Từ trong bếp bước ra ngoài, Vũ Khiết Như bắt gặp được hình ảnh một cậu bé tầm tuổi Bin đang đá mạnh vào Sofa với điệu bộ tức tối. Trên người vẫn còn hiện rõ dấu tích thông qua bộ đồng phục không ra gì. À ! Chắc là vừa mới có một trận ẩu đả xong !

Và nếu nó không nhầm, cậu bé đang ở đối diện nó chính là người mà Bin đã nhắc đến lúc sáng - Vũ Khải Nguyên, anh trai thứ hai của nó chăng? Nhưng mà sao trông cậu ta thật xa lạ ! Khó gần, và có gì đó rất kiêu ngạo đến vậy?

" Mình.. có nên qua đó không? "

Ban đầu, nó có chút do dự khi muốn đến gần Nike. Nhưng sau khi đắn đo một lúc rất lâu xong, Khiết Như cũng đã hạ quyết tâm đến cạnh cậu để bắt chuyện. Dù gì đi nữa thì Nike vẫn là anh trai của nó. Chắc cậu ta cũng sẽ như Bin dịu dàng và chu đáo với nó thôi. Khiết Như đầu óc đơn giản suy nghĩ!

Thật thà ! Trong lòng nghĩ thế nào thì làm như vậy đã là bản tính !

Khiết Như bèn cầm ly sữa nóng hổi đến cạnh Nike với thái độ hòa nhã. Tưởng chừng vạn sự đều thuận lợi. Nhưng không, khi Khải Nguyên vừa nghe được có tiếng bước chân đang tiến về phía mình, cậu đã theo phản xạ quay đầu lại nhìn thẳng. Đứng đối diện khuôn mặt xinh xắn của Khiết Như, trong lòng Nike nếu giận một lại trỗi dậy thêm mười lần. Thì ra là vì con ranh này mà mọi người rẽ lạnh cậu !

Được nhỉ ?

Để xem cậu sẽ trị nó ra sao !

- Nè con nhỏ kia, mày là ai vậy? Sao lại ở nhà của tao hả?

Một câu hỏi ngớ ngẩn nhất mà nó đã từng nghe. Nó là em của cậu ta thì đương nhiên phải ở chung một nhà rồi !

- Em là em gái của anh. Bin nói như vậy mà. Tại sao anh lại hỏi em như vậy chứ?

Khiết Như ngây ngô đáp, rồi bước đến thu hẹp cái khoảng cách của mình với anh trai hơn, đưa nhẹ ly sữa ra, nói tiếp:

- Anh 3, anh có muốn uống sữa không?

Nó hỏi. Nike lúc này không nói gì, nhưng lại trầm ngâm hướng đôi mắt tức giận vào ly sữa trên tay cô bé ở đối diện của mình đang cầm. Cậu ghét mùi vị ngọt ngào giả tạo này ! Kể cả là đứa bé đứng trước mặt ! Cái điệu bộ ngây thơ của nó ở kia, chậc, đúng là quá giả tạo mà !

- Biến đi !

*Bốp*

*Xoảng*

*Bịch*

*Phập*

- Ah !

Vỡ !

Vỡ !

Vỡ hết rồi !

Từng mảnh thủy tinh vỡ vụn ra rơi vãi trên sàn nhà theo cái hất tay của Nike. Khiết Như cũng vì điều này mà ngã bịch xuống sàn nhà để mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay sâu ngoáy. Máu ! Máu kìa ! Nó sợ hãi òa khóc như một đứa trẻ bị bạo hành ! À mà đúng rồi ! Đây còn tàn nhẫn hơn cả bị bạo hành nữa !

Một kẻ khóc vì đau nhức, sợ sệt, kẻ còn lại thì vui sướng cười với điệu bộ hả hê.

- Em gái của tao sao? Mày từ từ ngủ rồi mơ đi !

Nike nhếch môi một cái trước khi đưa tay cầm lấy balô đặt ở trên bàn quay đi. Nhưng chưa rời khỏi được bao lâu, thì đã bắt gặp khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm của anh mình. Quay lại nhìn nó, rồi quay lại nhìn Bin, Nike cười:

- Anh 2, chào buổi tối ! Chúc anh trai kính mến của em, sẽ có một giấc ngủ thật ngon nha !

Nói rồi Khải Nguyên lướt nhanh qua người Bin. Thiên Minh lúc này không nói gì, cậu chạy nhanh về phía nó với bộ dạng lo lắng. Khụy xuống bên cạnh Khiết Như, Bin cầm lấy bàn tay nó lên mà tim đau như ai cứa. Nike quá đáng ! Nike thật sự rất quá đáng !

- Hức, anh Bin. Tại sao, anh 3 lại không thích em? Thậm chí, anh ấy chẳng cần biết em có đau hay không nữa? Rốt cuộc là tại sao vậy anh? Hức hức..

Khiết Như vừa khóc vừa lên tiếng làm khó Bin. Bin vẫn im lặng, cậu bây giờ không khác gì một con thuyền bị sóng dữ nhấn chìm. Một bên là tình thân, một bên là trách nhiệm, làm thế nào để trọn vẹn cả hai đây?

Không nhận được câu trả lời, nó lại nghẹn ngào:

- Có phải, em không phải..

- Làm sao có thể chứ !

Bin cướp lời, sau đó đưa tay lau vội nước mắt trên khuôn mặt đầy uẩn khúc của Khiết Như, cậu cười nhẹ tiếp lời:

- Có anh ở đây thì mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà. Em phải tin anh 2, có biết không? Còn bây giờ, mau xử lý vết thương của em thôi !

Nói rồi, Bin cẩn thận đỡ nó đứng dậy. Cậu nhìn thẳng vào trong, sau đó lớn tiếng gọi người hầu:

- Người đâu, mau đem hộp sơ cứu đến đây !

***

SÁNG HÔM SAU

PHòNG KHÁCH

- Giờ này mới chịu dậy, mày nghĩ mày là ai vậy hả?

Oan gia không chọn ngày !

Vừa mới đặt chân xuống dưới nhà, Khiết Như đã không khỏi không buồn rầu khi nghe thấy tiếng càm ràm của Nike. Nhớ đến chuyện tối qua, nó liền im lặng bước sang phía khác để chẳng sinh thêm chuyện. Khải Nguyên cũng vì bị nó tỏ ra xem thường mình, mà trở nên vô cùng tức giận. Cậu đặt thật mạnh quyển sách lớn đang cầm trên tay lên bàn, sau đó đứng dậy quát:

- Con nhỏ kia, mày bị câm rồi à? Bổn thiếu gia đang nói chuyện với mày đó !

Nó bỗng khựng lại, hai tay đặt lên bụng nhăn mặt. Đúng vậy ! Nó hiện tại đang rất đói a. Nhưng nó phải làm gì đây, khi cái tên này vẫn không chịu buông tha cho nó chứ?

- Em không muốn nói chuyện với anh đâu ! Em còn phải đi ăn sáng nữa. Anh rõ ràng không muốn nhìn mặt em. Tại sao lại chủ động nói chuyện với em chứ?

Khiết Như mạnh dạn quay lại nhìn vào Nike trả treo. Gương mặt Vũ Khải Nguyên sau câu nói của nó liền tối sầm. Hôm qua còn ngọt ngào với cậu. Vậy mà hôm nay lại biến thành một con người khác rồi ! Quả là lòng người khó dò mà !

- Nếu không còn gì khác, thì em đi trước đây !

Chùn là thượng sách, nó nói rồi quay người bỏ đi trước khi Nike nổi trận lôi đình.

- Khoan đã !

Cậu gọi, sau đó bước nhanh về phía của Khiết Như đang đứng. Lần này nó cũng lại dừng lại vì có người cứ không cho nó đi. Đến gần hơn, Nike cười nhếch, Khiết Như khó chịu quay đầu lại hỏi:

- Anh lại muốn gì đây?

- No no. Tao chả muốn gì ở mày cả ! Nhưng mà tao nhắc cho mày nhớ: Muốn ăn sáng thì đi tìm chỗ khác mà ăn. Cái nhà này của tao, tuyệt đối không hoan nghênh hạng người như mày !

*Bịch*

- Ah !

Lần thứ mấy nó ngã đây ?

Riết..

Nó cũng không còn nhớ nữa !

Mà mỗi lần ngã như vậy..

Nó đều rất rất, đếu rất rất đau !

- Mày..

- Nike, bỏ con bé ra !

Là giọng của Bin ! Nike nghe thấy liền tiện tay buông nó mái tóc dài óng ả của nó ra. Lần này rồi lần trước cũng vậy ! Bin cũng giỏi chọn thời điểm xuất hiện lắm !

Mà thôi đi ! May mắn đâu phải lúc nào cũng luôn mỉm cười với những đứa quá khờ khạo !

- Ê nhỏ, mày có vẻ rất may mắn đó. Lần này lại được Bin cứu giúp nữa rồi. Nhưng mà lần sau, không dễ như vậy đâu ha !

Nói rồi, Nike nhanh chóng đứng dậy. Bin thấy tình hình đã được giãn ra, liền chạy nhanh về phía Khiết Như đưa tay kéo nó dậy, lo lắng hỏi:

- Em không bị Nike làm tổn thương ở đâu chứ?

Bin hỏi. Nó đưa mắt nhìn về Nike, sau đó nhìn lại Bin lắc đầu. Nike vì điều này mà tỏ ra đắc ý. Rốt cuộc thì con ranh này cũng có lúc rất ngoan ngoãn nha !

- Tốt nhất là không có ! Nếu không, anh sẽ không tha thứ cho em !

Quay lại Nike, Bin gắt.

Nike nhìn Bin, sau đó giữ thái độ bình tĩnh đáp:

- Em có làm gì đâu nào ! Lúc nãy những gì anh thấy. Cũng chỉ là em muốn đỡ nó thôi. Chỉ là không ngờ, anh lại đột ngột xuất hiện, cướp mất công của em rồi còn gì. Đúng không hả nhóc?

Con người có hai mặt. Bây giờ nó cũng đã nhìn thấy rồi. Vũ Khải Nguyên hướng cặp mắt trêu chọc về phía nó hỏi, giọng điệu rõ ràng rất đắc thắng. Khiết Như không nói không rằng, sợ sệt nấp sau Bin.

- Đủ rồi đó Nike ! Em đừng cố tỏ ra là mình vô tội nữa ! Khiết Như là em gái của một mình anh. Đương nhiên, con bé không có bất kỳ liên hệ nào với em. Do đó, anh cấm em đến gần con bé nửa bước nghe rõ chưa?

Bin hét, rồi quay lại đặt nhẹ hai tay lên vai nó:

- Sau này, em không cần phải sợ hãi hay nhường nhịn Nike bất cứ điều gì cả. Vì nó không là gì đối với em hết. Em chỉ có một mình anh 2 là anh thôi. Không cần biết, là có thêm một người anh nào hết. Bây giờ, chúng ta đi thôi !

Nói rồi, cậu đưa tay nắm lấy bàn tay nó kéo đi. Hướng mắt nhìn theo sau bóng dáng vừa rời đi của cả hai, đôi mắt Vũ Khải Nguyên đỏ rực vì giận dữ.

" Hai người cứ chờ đó ! Tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như ngày hôm nay đâu ! "

***

CÔNG VIÊN

*Cộp*

- Sợi dây chuyền này?

Sự tò mò về sợi dây chuyền nằm phía dưới chân mình khiến cho Shyz phải cúi xuống mà nhặt lên. Sau khi đã cầm lên xong, anh không khỏi bất ngờ khi có một đôi chân be bé xuất hiện trước mặt mình. Ngước lên, anh không khỏi ngỡ ngàng..

Là một cô bé sao? Anh còn tưởng là một tên không biết điều nữa chứ ! Xém nữa là anh đã ra tay với cô bé xinh xắn này rồi !

Đứng dậy. Shyz nhìn thẳng về con người trước mặt mình một lần nữa với ánh mắt đầy mê hoặc. Phải. Một cô nhóc tầm 6 tuổi rất xinh đẹp. Mái tóc màu hồng dài đáng yêu được buộc hai bên rất gọn gàng. Nhìn chung có vẻ là con gái rất khí chất. Nếu sau này trưởng thành, thì nhất định sẽ là một đại mỹ nhân. Hơn nữa, dù không đứng quá gần, nhưng mà mùi hương đó, thật sự rất đặc biệt !

- Sao.. Sao anh lại nhìn em như vậy chứ?

Khiết Như thắc mắc hỏi, điệu bộ lúng ta lúng túng khiến anh phải bật cười. Nhưng không, cả cười và đáp lại Shyz cũng không có làm. Anh trầm ngâm gương mặt đi, chân không ngừng di chuyển về phía nó. Cứ thế cả hai chơi tiến lùi, cho đến khi người nó va chạm vào một chậu hoa lớn.

- Ah ! Anh muốn làm gì vậy?

Nhìn anh, Vũ Khiết Như sợ hãi hét lớn. Khoan nói đến thái độ của Shyz, anh cười rõ ra mặt.

- Anh không phải là kẻ xấu ! Cho nên, em đứng yên một chút được không?

- Tại sao chứ?

- Bởi vì, trên tóc của em có..

- AAAAAAAAAAAAAA..

Anh chưa nói hết câu thì nó đã hét toáng lên. Trong cái tình trạng bây giờ, thì anh chỉ còn biết im lặng mà nhìn xuống cô bé đang sợ hãi ôm chặt mình. Nó không sao, nhưng mà cái ôm đầu tiên của anh, thì đúng là có sao thật đấy !

- Được rồi được rồi ! Chỉ là chiếc lá thôi mà. Em không cần phải xiết chặt anh như vậy đâu !

Giật mình, nó nhanh chóng đẩy anh ra, gương mặt đỏ lên vì quá thẹn. Đúng là.. Nó bị chiếc lá hại chết rồi !

Rồi cười tươi, Shyz nhẹ nhàng khụy xuống, đưa mắt nhìn lên nó. Ngay bây giờ, anh đã có thể nhìn rõ gương mặt kia hơn rất nhiều lần khi nãy rồi. Thuần khiết và quyến rũ đến nhường nào !

- Sợi dây chuyền lúc nãy mà anh nhặt được. Nó thật sự là của em sao?

Anh hỏi, nó gật đầu.

- Vậy thì được rồi. Giữ nó cho kĩ vào. Lần này có anh, nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu !

Anh dặn dò, nó lại tiếp tục gật đầu. Vì gật đầu - cũng là một cách trả lời mà !

- Hì, em đến đây một mình sao?

- Không có !

- Vậy..

- Khiết Như !

Giọng nói này.. Là giọng của Bin mà. Nó vừa nghe thấy liền quay đầu lại phía sau lớn tiếng gọi:

- Anh Bin !

Vừa gọi nó vừa vẫy vẫy tay. Bin hồ hởi chạy đến, khó coi kéo ngay em gái về phía mình.

- Sao em lại tiếp xúc với người lạ chứ?

Bin hỏi, nó lắc đầu. Shyz nhìn Bin, sau đó nhìn sang nó. Hai đứa trẻ này có quen biết nhau sao? Còn anh anh em em nữa chứ?

- Bin, vậy ý của em, chính là xem anh là người lạ luôn hả?

Giọng nói này là..

Quay lại nhìn Shyz, Bin cau mày. Anh ta..

- Shyz, là anh thật sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro