#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng cắm cờ lên đất ta!" - Tiếng của những anh thiện xạ kêu lên.
-

Mùa hè năm 1984, Vị Xuyên, Hà Giang.

Mấy anh hận lắm những thằng giặc cướp nước. Rõ là đất Việt, phải là của người Việt. Cớ gì phải đi giành đi giật, để rồi máu lại chảy, thây rải đầy. Sa trường khói mịt mù, chen cả mắt. Không thấy nhưng ta cũng phải xả, đất nhà ta, chúng thích cướp thì phải tưới bằng máu đỏ!

"Đùng... tạch... tạch..." - tiếng súng, bom đạn quen thuộc đến mức nghẹn cả họng. Nghẹn đây là vì đất nước ta thương, máu đồng bào ta chảy. Chẳng ai mà thèm xót cho bọn khốn nạn ngoài kia, đầu nó rơi ta còn thấy vui, thấy mừng!

Tay ta chuyển từ băng gạc sang báng súng, hùng dũng đến độ muốn bắn cho bọn xâm lăng chết tươi, chết mắt không thể nhắm. Thây chất đống, thành chồng ngoài kia mới hả được dạ. Nước ta thì ta giành, ta chẳng ác, do chúng đáng chết cả.

"Chúng cắm cờ trên đất ta!" - Các anh thiện xạ kêu lên. Miệng ta đắng nghét vì đất đá, nhưng đầu cứ ong ong. Nghĩ về lá cờ sáu sao vàng kia đang cắm trên đất nhà. Ta muốn nhổ!

"Anh em! Theo tôi, nhổ cờ bọn chúng!"

Từ B40, B41. Vai ta đau nhưng chúng nằm xuống lại thấy sướng. Đến khi hết cuộc tấn công thì ta ngã phịch, dặn dò với anh chiến sĩ vô tuyến điện: "Tình hình sẽ ngặt nghèo hơn, có thể phải đánh giáp lá cà. Đạn hết, chúng ta còn lưỡi lê, báng súng và cả trái tim. Đồng chí gọi trên cho pháo bắn chế áp..." Anh chiến sĩ vô tuyến điện vừa nghe tay vừa bấm, toàn là những từ ngữ thân thuộc đến muốn bật cười "Lợn con, bổ sung vài bầy lợn cho E4".

Lập tức những tiếng pháo cối nhằm thẳng vào quân địch mà vang lên "đoàng... đoàng..." vừa đúng lúc lọt vào tai là những lời đòi chiếm điểm E4. Chúng đang mơ! Anh em ta còn sống nhăn, còn trái tim tràn đầy yêu nước thế này mà láo thế!

Xác giặc nằm cả thảy trước chiến hào E4, ta nhô lên kiểm tra xem còn tên nào sống sót. Thật khó khăn, chúng ta may mắn được viện trợ kịp thời. Nhưng kho đạn dược đã suy kiệt, nếu thêm một đợt tấn công từ địch chắc chắn cao điểm 685 mất.

Vừa suy nghĩ, tay đè lên vai một người đồng đội. Giữa cả rừng máu thịt, cát bụi và mùi thuốc súng ta phát hiện hai tên địch vẫn đang lồm cồm, bò lấy bò để đến cạnh. Ta biết chúng không đáng căm hận, những tên đưa giặc ra chiến trường mới ác. Nhưng phải làm gì đây? Không chiến đấu, nếu ta nhân nhượng, ta sẽ mất nước.

Không chùn bước, không sợ hãi. Nhắm chuẩn, chuẩn bị bắn!

"Cạch..." - Tiếng cò súng đã bóp, nhưng không có viên đạn nào xé gió bay đến giết địch cả. Ta đã hết đạn.

Đừng suy nghĩ chi nữa ta ơi
Hôm nay là một ngày đẹp trời
Máu ta rơi đồng bào mới hết khổ
Má ta có ăn, em ta mới được học
Sẽ hết thôi, những tháng ngày cực nhọc.

Đừng chùn bước, đất nước cần ta
Chiến đấu đi, đừng lo nghĩ chi cả
Nhớ lời Bác, luôn dành tình yêu Đảng
Nay ta ngã trong ánh sáng ngập tràn.

Như một phản xạ tự nhiên, anh lao đến hai tên địch. Rút lưỡi lê ra và chiến đấu với chúng.

Hiện thực tàn khốc, đồng đội và các chiến sĩ sẽ chẳng thể thấy anh Lê Trần Mãn cười nữa. Khi tiếng "tạch... tạch... tạch..." của bọn địch vang lên, bầu trời Vị Xuyên xám ngoét. Chỉ để lại người anh hùng, người con của tỉnh Thanh Hoá nằm đấy. Máu anh đã chảy, thấm xuống từng tấc đất thiêng liêng mà anh bảo vệ. Hoà cùng với những người anh em, đồng đội đã hy sinh.

———
@𝐂𝐡𝐚𝐝 - @𝐍𝐞𝐨𝐦𝐚
Dựa trên một hình tượng nhân vật có thật, các đoạn đối thoại và chi tiết trận đấu được tham khảo từ:

http://cuuchienbinh.vn/anh-hung-tren-diem-cao-685/amp/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro