Chương 209: Bị nghi ngờ yêu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kiều An Hảo thật sự rất thích ăn tôm hùm, bởi vì vậy mà cực kỳ chuyên tâm ăn, tuy trong hộp người khác còn lại nửa, trong hộp của cô lại đã trống trơn.

Kiều An Hảo liếm liếm môi, ngồi ghế, ánh mắt khẽ dịch chuyển, nhìn đến người khác vẫn còn đang ăn, nhịn không được nuốt nước miếng.

Lục Cẩn Niên đem tôm hùm trong hộp bóc đến hết sạch, lúc này mới quay đầu nhìn tới Kiều An Hảo, cô vì ăn vội vàng, nên trên khóe môi dính chút tương ớt, hóng mọi người nói chuyện, cũng không chen vào, mà chỉ mở mắt to theo tay mọi người chuyển động, cực kỳ giống 1 đứa trẻ háu ăn, đáng yêu mà nhu thuận.

Lục Cẩn Niên đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua, khẽ chớp mắt che đi nhu hòa nơi đáy mắt, sau đó ôn nhu mở miệng nói:" Nhìn gì thế?"

Kiều An Hảo nghe tiếng Lục Cẩn Niên, lập tức đem ánh mắt tách khỏi tôm, sau đó hướng phía Lục Cẩn Niên lắc lắc đầu.

Kiều An Hảo còn chưa kịp mở miệng, Triệu Manh bên cạnh đã ngó đầu qua, giọng điệu trêu chọc giải thích:" Kiều Kiều thích nhất là tôm hùm, chắc là ăn chưa đủ, nên nhìn chằm chằm người khác ăn đó."

Bị nói trúng tim đen, Kiều An Hảo đỏ mặt, lập tức hướng phía Lục Cẩn Niên lắc đầu quầy quậy, phản bác:" Không có a."

"Lục ảnh đế, anh xem, Kiều Kiều đang nói dối đấy!" Triệu Manh vẫn tiếp tục trêu chọc.

Kiều An Hảo mặt càng đỏ dữ hơn, liên tục lắc đầu phủ nhận.

Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo mặt đã đỏ tới mang tai, bộ dạng đáng yêu thập phần, sau đó rũ mi mắt, che lấp ý cười nơi đáy mắt, sau đó chỉ hộp tôm hùm đã bóc sạch sẽ trước mặt mình:" Nếu thích ăn thì lấy nó mà ăn."

Kiều An Hảo run run, muốn mà không dám, nghĩ 1 đằng nói 1 nẻo:" Tôi thật sự ăn no rồi."

"Tôi không thích ăn thứ này, cô không ăn thì vất đi đấy, nãy giờ là nhàm chán nên bóc chơi vậy thôi." Lục Cẩn Niên thản nhiên giải thích, không đợi cô nói gì liền trực tiếp đem hộp của mình đổi lấy hộp trống của cô.

Tống Tương Tư ngồi cạnh Triệu Manh, nghe được như vậy, liền phá lên cười, ló mặt ra, nhìn chằm chằm sườn má lãnh đạm của Lục Cẩn Niên, đem hộp tôm của mình đẩy qua, giọng điệu cợt nhả:" Lục ảnh đế, anh cũng bóc cái này luôn đi a. "

Lục Cẩn Niên thản nhiên liếc mắt qua Tống Tương Tư đang nhạo báng mình, định bơ đi, nhưng ánh mắt đánh sang thấy Kiều An Hảo kia đang hết sức chuyên cần ăn tôm, tay lại nâng lên, đem càng cua trong hộp của Tống Tương Tư, ưu nhã bóc vỏ, sau đó đặt vào hộp của Kiều An Hảo.

"Haha." Tống Tương Tư cười rộ, hướng về phía Lục Cẩn Niên duy trì vẻ mặt lạnh nhạt nháy mắt mấy cái, sau đó đem hộp của mình về, vừa bóc vỏ, vừa cảm thán:" Bóc vỏ tôm đúng là 1 thú vui tao nhã a! Chẹp chẹp... thật sự là 1 thứ giết thời gian hữu ích a..."

***

Nhân viên công tác đi dọn bàn, nói chuyện rôm rả, tuy Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên ngồi ở đối diện, nhưng bởi vì xung quanh ồn ào, nên chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được vài câu.

Lúc Lục Cẩn Niên nghiêng đầu, Kiều An Hạ liếc nhìn tới Kiều An Hảo, rồi lại quay về nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên thoạt nhìn có vẻ chẳng có gì khác lạ, vẫn là lạnh nhạt cùng lãnh đạm, nhưng không biết có phải cô ảo giác hay không, mà lại cảm thấy được từ Lục Cẩn Niên toát ra một sự ôn hòa ấm áp hiếm thấy.

Kiều An Hạ chính là đã nghe thấy Lục Cẩn Niên nói câu:" Tôi chỉ buồn chán bóc lung tung vậy thôi," sau đó nhìn thấy Lục Cẩn Niên đem hộp tôm của mình đổi cho Kiều An Hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro