Chương 239: Đưa quà sinh nhật cho anh (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tất nhiên Hàn Như Sơ sẽ đồng ý, nhưng khi ngón tay cô bấm nút mở bút ghi âm, truyền ra không phải là bài hát, ngược lại đó chính đoạn ghi âm bị chính mình sử dùng bút ghi âm ghi lại kia.

Sau đó cô giả vờ lo lắng hoảng sợ, tắt máy ghi âm đi, nhưng Hàn Như Sơ đã nghe thấy toàn bộ phần đối thoại, còn yêu cầu cô phát đoạn ghi âm kia. Nét mặt cô vẫn cực kỳ khẩn trương, ngồi ở bên cạnh Hàn Như Sơ đợi đến khi đoạn đối thoại trong chiếc bút ghi âm kết thúc, cô mới thận trọng mở miệng nói với Hàn Như Sơ: "Dì Hứa, dì trăm ngàn lần đừng để cho Gia Mộc và Kiều Kiều biết, dì có biết chuyện hai người bọn họ yêu nhau, bọn họ nói qua cho cháu biết, muốn cháu giữ bí mật."

Lúc nghĩ tới đây, Kiều An Hạ đột nhiên giơ tay lên, uống một hơi cạn sạch RIO đang cầm trong tay.

Hiện giờ, ai cũng không thay đổi được đám cưới này, hôn nhân là sự hợp tác tốt nhất, cô vì chuyện riêng tư của bản thân, đành phải bán đứng hạnh phúc cả đời của Kiều An Hảo.

Cô biết Hàn Như Sơ yêu con trai như mạng sống của mình, cho nên mới cố ý diễn một màn kịch như vậy cho Hàn Như Sơ xem, khiến bà thật sự nghĩ rằng con trai mình và Kiều An Hảo là thật tâm yêu nhau.

Khoảng hai tuần sau, trong lúc vô ý, cô nghe lén được ba mẹ mình đang nói chuyện phiếm, mới biết lúc đầu người con dâu mà Hàn Như Sơ muốn là Kiều An Hảo, chứ không phải là Kiều An Hạ.

Trong khoảnh khắc đó, cô biết, nguyện vọng của mình đã thành hiện thực.

Nhưng là, sau khi nguyện vọng của bản thân được toại nguyện, bắt đầu từ lúc đó, trở nên áy náy bất an, ban đêm thường mơ thấy ánh mắt oán hận của Kiều An Hảo, có thể là bởi vì muốn sửa chữa sai lầm của lúc trước, cũng có thể là vì muốn để cho lòng mình thanh thản một chút, cho nên từ đó về sau, cô đều cố gắng đối tốt với Kiều An Hảo.

Mãi đến buổi chiều hôm kia, cô biết Kiều An Hảo đã kết hôn với Hứa Gia Mộc, nhưng lại vẫn dây dưa không rõ với Lục Cẩn Niên.

Sau đó, cô liền cầm chiếc bút ghi âm mà bản thân vẫn mang theo trên người, lẳng lặng không một tiếng động đặt ở trên xe của Lục Cần Niên.

Nguyên nhận cô làm như vậy rất đơn giản, là để cho Lục Cẩn Niên biết, Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc thật lòng yêu nhau, cho dù anh ta có yêu Kiều An Hảo bao nhiêu, quan tâm nhiều đến Kiều An Hảo, thì nhất định cũng không có kết quả gì, nên quên nó đi! Bởi vì cô không thể trơ mắt nhìn Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên làm việc sai trái ở sau lưng Hứa Gia Mộc, đợi đến ngày sự việc bị bại lộ, chỉ có Kiều An Hảo là bị nhục mạ, bị chỉ trích! Năm năm trước, cô làm sai rất nhiều chuyện, đã thực sự muốn xin lỗi Kiều An Hảo một lần.

Hiện tại, cô muốn bản thân cố gắng hết sức đi bảo vệ Kiều An Hảo thật tốt, không để cho em ấy chịu oan ức.

Một tay Kiều An Hảo cầm chìa khóa, một tay cầm hộp quà màu xanh da trời, đứng trước cửa thư phòng, hít một hơi thật sâu.

Cô đã từng tặng qua quà sinh nhật rất nhiều lần nhưng là không có lần nào hồi hộp như lần này! Kiều An Hảo giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi đợi một lúc lâu, không có nghe thấy động tĩnh từ bên trong thư phòng truyền ra, lúc này mới cầm chìa khóa, mở khóa, sau đó vặn một nửa vòng tay nắm cửa, đẩy cửa ra một khe hở.

Có mùi khói dầy đặc gay mũi, chính diện thổi tới, Kiều An Hảo bị sặc ho khan một chút, may mà cô phản ứng kịp bụm miệng đúng lúc, đầu ngó vào trước dò xét, hai con ngươi tối đen di chuyển hai lần, Lục Cẩn Niên đang nhắm mắt đưa lưng về phía cửa sổ.

Thế đứng của anh thẳng tắp, xung quanh mặt đất, rơi rụng rất nhiều tàn thuốc lá.

Mới chỉ một lúc, mà anh đã hút nhiều thuốc lá như vậy? Kiều An Hảo nhíu mày, cố lấy dũng khí bước vào trong gian phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước từng bước nhỏ, từ từ đến bên người Lục Cẩn Niên.

Đợi Kiều An Hảo đến gần, cô mới nhìn rõ, người đàn ông một tay kẹp điếu thuốc lá, một tay cầm một chiếc bút, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cây bút, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Kiều An Hảo cắn cắn môi dưới, đến gần Lục Cẩn Niên một chút, anh vẫn đang lơ đãng, lúc này mới cảm giác được có người đến gần mình từ phía sau, mạnh mẽ nghiêng đầu, tầm mắt lạnh lẽo liếc qua Kiều An Hảo, sau đó ngay lập tức nhét chiếc bút vào trong túi quần, hỏi một câu: "Ai cho cô vào?"

Đã có một thời gian rất lâu, Lục Cẩn Niên không dùng giọng điệu lạnh lũng như thế này nói chuyện với cô.

Kiều An Hảo không thích ứng kịp hơi run lên một chút, sợ hãi liếc mắt nhìn anh, phát hiện thấy trên mặt anh có chút lạnh lùng dọa người, cả người cô bắt đầu cảm thấy khẩn trương, lại theo bản năng dùng lực nắm chặt hộp quà trong tay, nuốt nước miếng một cái, sau đó nhắm mắt lại, đưa tới trước mắt anh, âm thanh mềm mại nói một câu: "Đưa cho anh."

Nói xong ba chữ kia, Kiều An Hảo mới nhận ra trái tim mình đang nhảy nhót như sắp vượt ra khỏi lồng ngực.

Cô cảm thấy được giờ khắc này, hệt như tâm trạng lúc trước của cô khi vừa mới vô cùng tỉ mỉ viết xong một lá thư tình, bất chấp xa xôi đến Hàng Châu tìm anh, bất an, khẩn trương, kích động, chỉ một phút đồng hồ ngắn ngủi, trong lòng bàn tay của cô đều đã ướt sũng mồ hôi.

Lục Cẩn Niên lại hờ hững quay đầu đi, nhìn thoáng qua bàn tay trắng trẻo của cô đang cầm chiếc hộp màu lam kia, hơi nhăn trán, ánh mắt khó hiểu đặt ở gương mặt cô, vẫn không hề vươn tay ra nhận lấy.

Kiều An Hảo cũng không biết qua bao lâu, tay cô cũng có chút tê mỏi, nhưng trong lòng vẫn co quắp không chịu từ bỏ, không nhịn được nâng lên mí mắt, nhìn thoáng qua anh, phát hiện ánh mắt anh thâm trầm rét lạnh, giống như băng tuyết ngàn năm không tan, nhìn thẳng cô, ngón tay cầm hộp quà của cô cũng run rẩy, theo bản năng lui về phía sau một bước mới nhỏ giọng nói một câu: "Sinh nhật vui vẻ."

Âm thanh của Kiều An Hảo rất thấp, nhưng lại truyền vào tai anh vô cùng rõ ràng.

Hai bên gò má tinh xảo lạnh lùng, trong nháy mắt sửng sốt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, có chút kinh ngạc, như là anh rất khó để xác định, qua một lúc lâu sau, mới nhàn nhạt mở miệng, hỏi lại một câu: "Cô nói gì?"

Từ khi anh về nhà đến giờ, đây là câu nói đầu tiên anh muốn nói, tuy chỉ có bốn chữ, nhưng lại khiến cho cả người cô buông lỏng xuống.

Lá gan của cô cũng lớn hơn một chút, ngẩng đầu lền, nhìn khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ của anh, lập lại lời nói vừa rồi một lần nữa: "Sinh nhật vui vẻ."

Dừng một lúc, cô lại mở miệng nói thêm hai chữ: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ!"

Hai câu "sinh nhật vui vẻ" liên tục của cô, giúp Lục Cẩn Niên xác định mình không nghe nhầm.

Sinh nhật vui vẻ... chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng đối với anh lại xa lạ như thế.

Cẩn thận tính kỹ một phen, lần trước gần đây nhất anh nghe thấy bốn chữ như thế, đã là mười bảy mười tám năm, rất lâu rồi?

Lục Cẩn Niên muốn nói gì đó, nhưng yết hầu cứ như đang bị thứ gì đó chặn lại, miệng há to ra, nhưng không cách nào phát ra âm thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro