Chương 240: Đưa quà sinh nhật cho anh (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Cẩn Niên muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy cổ họng giống như bị vật gì chặn lại, há miệng, nhưng không cách nào nói ra điều gì, anh nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hồi lâu, mới cố gắng ngăn chặn Kiều An Hảo liên tục nói ba câu "Sinh nhật vui vẻ", ngay cả như vậy, anh cố ý nói giọng lạnh lùng, còn mang theo sự rét run: "Làm sao cô biết, hôm nay là sinh nhật tôi?"

Ặc... Chỉ muốn tặng quà sinh nhật cho anh, cho anh một bất ngờ, lại nhớ ra mình nghe trộm được sinh nhật của anh.

Sắc mặt Kiều An Hảo hơi ửng đỏ, cắn cắn môi, môi có hơi lúng túng, nhưng vẫn bình tĩnh mở miệng nói: "Ngày hôm trước tôi lên lầu gọi anh xuống ăn, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của anh và trợ lý..."

Kiều An Hảo nói tới chỗ này, nâng lên ánh mắt quan sát vẻ mặt Lục Cẩn Niên, phát hiện cũng không có sự thay đổi gì lớn, lúc này mới lấy hết dũng khí còn dư lại nói tiếp: "Sau đó, tôi cũng biết sinh nhật của anh."

Âm lượng Kiều An Hảo nói những lời này, càng ngày càng nhỏ, đến chữ cuối cùng, thì không còn nghe nữa, nhưng mà Lục Cẩn Niên lại nghe rõ ý của cô.

Thì ra lúc trợ lý của anh oán trách sinh nhật của anh là thứ sáu, cô đứng ở ngoài thư phòng nghe thấy.

Lần đầu tiên Lục Cẩn Niên cảm giác mình có một trợ lý nhiều chuyện thật sự là chuyện không ổn. Kiều An Hảo không nghe thấy giọng của Lục Cẩn Niên, lần nữa nâng lên mí mắt len lén liếc nhìn Lục Cẩn Niên.

Vẻ mặt Lục Cẩn Niên không có biểu cảm gì, sâu trong đôi mắt dường như có điều gì rối loạn, nhưng lại giống như không có gì cả.

Kiều An Hảo có chút đoán không ra ý nghĩa sâu xa vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Cẩn Niên, rốt cuộc có vui hay không, vì vậy mang theo vài phần lấy lòng nâng cao hộp quà trong tay, mở miệng khoe nói: "Đây là quà sinh nhật của anh, là buổi chiều hôm trước đi dạo phố với Hạ Hạ chọn."

Lục Cẩn Niên nhẹ nháy mắt, con ngươi đen nhánh yên tĩnh đưa mắt nhìn Kiều An Hảo, sau đó mới vươn tay, cầm lên hộp quà trong tay Kiều An Hảo.

Không có ai chú ý tới, đầu ngón tay của anh hơi run rẩy.

Giống như cố gắng khống chế tâm trạng của mình, Lục Cẩn Niên lên tiếng, dò hỏi một câu: "Là quà gì?"

Kiều An Hảo nghe thấy Lục Cẩn Niên hỏi như vậy, hoàn toàn yên tâm, nhìn gương mặt anh hơi giãn ra, tâm tình cũng vui sướng theo, khéo léo nói: "Muốn biết là quà gì, mở ra xem mới có ý nghĩa."

"Là sao?" Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng hỏi ngược một câu, ngón tay thon dài, mở ra cái nơ đính bên ngoài, sau đó mở giấy gói ra, lộ ra một cái hộp bằng vàng, mở ra, bên trong đặt một cái kẹp cà vạt tinh xảo.

Ánh đèn trong phòng chiếu xuống, phía trên được khảm nạm, phản xạ ra ánh sáng chói mắt, kích thích ánh mắt của Lục Cẩn Niên, đáy mắt không khỏi có hơi nóng lên.

Trước kia anh và mẹ ở chung một chỗ, điều kiện cuộc sống cũng không tốt, làm gì có dư tiền mua quà cho anh? Thậm chí ngay cả bánh ngọt, đều là mẹ anh đi làm trong hộp đêm len lén mang về, đại khái coi như là quà sinh nhật cho anh.

Sau khi mẹ anh qua đời, sinh nhật anh không có người nhớ, cho nên ngay cả chính anh cũng không thèm để ý.

Nhưng anh không nghĩ tới, sẽ có một ngày thế này, anh sẽ nhận được một món quà tinh xảo và động lòng người như vậy.


Lúc này Lục Cẩn Hiên cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, tư thế lạnh nhạt mà đẹp đẽ đứng tại chỗ, ánh mắt dừng lại ở cái kẹp cravate kia, giống như hình ảnh bị dừng lại, qua rất lâu, mới ngẩng đầu, giọng điệu hơi khô khốc nói một tiếng với Kiều An Hảo: "Cảm ơn."

Kiều An Hảo mỉm cười, dưới ánh sáng chiếu xuống từ đèn trong phòng, dáng vẻ đáng yêu dịu dàng càng trở nên nổi bật: "Tôi không biết anh thích món quà như thế nào, cho nên đã dựa theo sở thích của bản thân, chọn lựa cho anh, cũng không biết anh có thích không."

"Thích." Lục Cẩn Niên trả lời không chút do dự, hai mắt anh nhìn chằm chằm chiếc kẹp cravat trong hộp, sau đó cẩn thận đậy nắp hộp lại, lại mở miệng nói: "Cực kỳ thích."

Kiều An Hảo tiếp tục cười, đến đây mặt mày đều đã để lộ ra một tia vui mừng.

Năm ngón tay của Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng vuốt ve hộp quà, nhìn chằm chằm hai gò má tươi cười như hoa của Kiều An Hảo, sự lạnh nhạt giữa hai hàng lông mày giảm đi rất nhiều, từ trước tới nay anh không thích để lộ tâm sự của mình ra với người ngoài, bỗng dưng mở miệng nhẹ nhàng nói ra một câu:

"Đã rất nhiều năm tôi không được nhận quà sinh nhật rồi."

Chỉ một câu đơn giản, nhưng lại khiến cho vẻ mặt tươi cười của Kiều An Hảo dần dần biến mất, trong đầu cô nghĩ tới khi bản thân đứng ở cửa thư phòng ngày đó, nghe lén được một câu nói kia của Lục Cần Niên: "Hơn nữa, sinh nhật của tôi cũng không có gì đáng trải qua."

Vẻ mặt khi đó, giống như bây giờ, giọng điệu tuy lạnh lùng, nhưng vẫn lộ ra một chút đau thương. Trong trí nhớ của cô, mỗi lần vào sinh nhật của Hứa Gia Mộc, Lục Cẩn Niên đều sẽ tham dự, nhưng lại chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho chính mình, Kiều An Hảo nhịn không được hỏi lên nghi hoặc ở đáy lòng mình: "Anh không tổ chức qua sinh nhật sao?"

"Uhm." Lục Cần Niên không có há miệng, chỉ ngâm một tiếng, âm thanh từ trọng miệng phát ra, qua một hồi, anh mới từ từ mở miệng nói: "Từ sau khi mẹ qua đời, thì cũng không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa."

Lục Cẩn Niên nói những lời này rất nhẹ nhàng, nhưng mà Kiều An Hảo không biết như thế nào, lại cảm nhận được một tấm lòng bị tổn thương sâu sắc.

Cô biết Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc là hai anh em cùng cha khác mẹ, cũng biết mẹ của Lục Cẩn Niên qua đời sớm, nhưng trừ những điều đó ra, những việc khác cô không biết rõ. Cho dù Hứa Gia Mộc không biết có cùng ngày sinh nhật với Lục Cẩn Niên, nhưng chẳng lẽ bác Hứa là ba của bọn họ cũng không biết... Cho dù là con riêng, nhưng mà cũng là con của bác trai, dù không được tổ chức sinh nhật linh đình rầm rộ như Hứa Gia Mộc, thì một món quà một câu chúc mừng cơ bản nhất, hẳn là phải có?

Kiều An Hảo giật giật môi, mở miệng: "Thế còn bác Hứa? Bác cũng không tổ chức sinh nhật cho anh sao?"

Trong nháy mắt, sắc mặt của Lục Cẩn Niên trở nên nghiêm túc, đáy mắt dâng nên một tầng tàn bạo. Kiều An Hảo ngẩn người, bây giờ mới ý thức được vừa rồi mình nói sai, đáy lòng lo lắng không yên, cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng mở miệng, vừa chuẩn bị lên tiếng nói "Thực xin lỗi", nhưng mà chỉ mới nói được một chữ "Thực"


Lục Cẩn Niên với vẻ mặt lạnh như băng, lại chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm bầu trời ban đêm qua cửa sổ sát ban công, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh giống như kể lại chuyện của người khác vậy: "So với việc tổ chức sinh nhật cho tôi, ông ta càng không hi vọng tôi không có ngày sinh nhật hơn."

Anh sinh ra, đối với ba của anh mà nói, là một vết nhơ của ông.

Nếu có thể, ba của anh chắc chắn, không muốn cho anh sinh ra trên thế giới này đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro