Chương 241: Đưa quà sinh nhật cho anh (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngọn lửa đau đớn trong thâm tâm cô, càng trở lên bùng cháy mãnh liệt.

Một loại đau nhức không nói thành lời, quay cuồng trong cơ thể cô, mạnh mẽ vọt lên tới tận yết hầu, khiến cô không nói được gì.

Lục Cẩn Niên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khóe môi vẽ ra một nụ cười nhạt, nhưng lại vô cùng châm biếm, có chút không để ý mở miệng nói: "Thế nhưng, cũng không có gì, thói quen rồi."

Thói quen rồi.

Ba chữ ngắn gọn, triệt để đánh vào người Kiều An Hảo, cô chưa bao giờ biết được người đàn ông cao ngạo mà cô yêu tới tận xương tủy này, còn có một mặt như vậy khiến người ta phải thương tiếc.

Đáy mắt Kiều An Hảo, trong nháy mắt liền che lấp đi một tầng sương mù, cô nhìn hình bóng của Lục Cẩn Niên đứng trước cửa sổ sát đất, cũng không biết dũng khí tới từ đâu, đột nhiên liên thốt lên: "Trước kia chưa từng có sinh nhật cũng không sao, về sau còn có tôi..."

Lục Cẩn Niên mạnh mẽ run rẩy một phen, toàn thân đều cứng đờ.

Bên ngoài nhìn như là đang sóng yên biển lặng, nhưng thực ra tâm trạng hiện giờ của anh đang vô cùng rối loạn.

Kiều An Hảo cố gắng gượng cười, muốn đè ép nước mắt lại: "Nếu anh không chê, sinh nhật anh những năm sau, tôi đều có thể đón cùng anh."

Nếu anh không chê, sinh nhật anh những năm sau, tôi đều có thể đón cùng anh.

Cứ cho là anh biết, người cô ấy thích không phải anh, thật ra cô nói những điều này vốn không mang hàm nghĩa gì khác, nhưng anh vẫn vì một câu nói như vậy mà cảm động biết bao nhiêu, tâm trạng vô cùng thỏa mãn, cảm động.

Yết hầu Lục Cẩn Niên chuyển động lên xuống hai lần, Kiều An hảo cũng không chưa kịp phản ứng, đột nhiên anh liền vươn tay, kéo cổ tay nàng, ôm cô vào trong lòng.

Động tác của anh hơi đột ngột, Kiều An Hảo vẫn còn lơ mơ, đợi đến lúc cô khôi phục lại tinh thần, cả người đã bị anh ôm chặt lấy, đầu dán vào trước ngực anh.

Kiều An Hảo theo bản nặng nhúc nhích đầu một chút, Lục Cẩn Niên lại đột nhiên giơ tay lên, siết chặt vòng eo của cô, tăng thêm một chút lực: "Đừng nhúc nhích!"

Âm thanh của Lục Cẩn Niên phát ra, hai gò má của anh cũng nhẹ nhàng cọ xát với đống tóc tai xù xì của Kiều An Hảo, sau đó dán cánh môi lên tóc cô, ngửi mùi hương trên đó, giọng nói có chút mơ màng: "Đừng nhúc nhích, để tôi ôm em một lúc, chỉ một lúc thôi."

Đáy mắt anh hơi nóng lên, anh chậm rãi buông mí mắt xuống, tiếp tục tăng thêm lực ôm lấy cô.

Mặc kệ người em thích là ai, chỉ mong vào ngày sinh nhật này của anh, em để cho anh ôm một lúc, chỉ một lúc thôi, để anh cảm nhận được ấm áp mà anh chưa bao giờ có, để anh không cô đơn tịch mịch chỉ một lát thôi.

Anh thật sự không muốn lạnh lùng với em như thế, nhưng chỉ khi anh lạnh lùng với em, em mới có thể không nhìn ra được anh đã chật vật như thế nào.

Kiều An Hảo không hề động đậy, chỉ lẳng lặng đứng im cho anh ôm lấy, không biết đã qua bao lâu, Kiều An Hảo lại nhẹ nhàng giơ tay lên, ôm lấy eo của anh.

Bóng đêm ngoài cửa sổ ngày càng đậm hơn, hai người trong phòng lại không hề nói gì với nhau, chỉ im lặng ôm nhau như thế.

Bọn họ đều đã dốc hết sức lực của mình đi yêu đối phương, nhưng lại quên nói với đối phương một câu "wo ai ni"

-

Một đêm kia, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo sóng yên biển lặng ở bên nhau, hai người ôm nhau rất lâu mới tách rời.

Buổi sáng khi Lục Cẩn Niên...tỉnh lại, Kiều An Hảo còn đang ngủ, anh cũng không quấy rầy cô, yên lặng không tiếng động rửa mặt xong, mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đến công ty.

Lúc đứng trong phòng ngủ, anh liếc mắt nhìn Kiều An Hảo nằm trên giường vẫn còn đang ngủ say, suy nghĩ một chút, cất bước chậm rãi trở về, nhìn chằm chằm dung nhan lúc ngủ của cô, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của cô, giúp cô kéo chăn lại, rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Lục Cẩn Niên tìm chìa khóa xe, sờ tới cái hộp trong túi được mình cố ý bỏ vào lúc sáng, ngồi lên xe, anh dừng lại, còn lấy cái kẹp cà vạt trong hộp của Kiều An Hảo tặng, nhìn về phía kính chiếu hậu gắn lên, sau đó mới vô cùng thỏa mãn khởi động xe, rời đi.

Khi Kiều An Hảo thức dậy, đã đến gần mười một giờ trưa, bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn, cả người còn buồn ngủ, chẳng qua chỉ lặng lẽ chợp mắt một cái, liền lật người ôm chăn chuẩn bị tiếp tục ngủ, vậy mà, chỉ mới nhắm mắt lại được nửa tiếng, mới đột nhiên nhớ tới kế hoạch hôm nay của mình, cả người lập tức ngồi dậy trên giường.

Đầu tiên là liếc mắt nhìn thời gian, sau đó vội vàng nhảy xuống giường, rửa mặt, xuống lầu.

Má Trần đã chuẩn bị xong cơm trưa, Kiều An Hảo qua loa lấp đầy bụng, rồi kéo má Trần lên lầu, giúp đỡ mình thổi bong bóng, trang trí cả phòng.

Kiều An Hảo cố ý chuyển giàn hoa trên ban công đi, nhờ mẹ Trần giúp một tay, bày nến lên.

Mặc dù chỉ là bảy chữ đơn giản "Lục Cẩn Niên, sinh nhật vui vẻ", nhưng mà hai người sắp xếp, còn làm đi làm lại phải hai tiếng mới xong.

Trang trí phòng xong, Kiều An Hảo nhìn quanh một vòng, sau đó hết sức hài lòng để cho mẹ Trần ôm những dụng cụ làm bánh kem vào phòng bếp.

Từ nhỏ đến lớn Kiều An Hảo vốn chưa từng nấu một bữa cơm, về phần bánh kem, điều này cũng là lần đầu tiên trong đời cô làm, có hơi vụng về lúng túng, nhưng cũng may có mẹ Trần giúp một tay chỉ vẽ, Kiều An Hảo cũng cố gắng nướng được một cái bánh đơn giản.

Kiều An Hảo chờ bánh kem lạnh xong, lại vẽ hí hoáy bên ngoài, để cho má Trần cắt một ít trái cây, trang trí lên bánh kem, sau đó thấy giữa bánh vẫn còn trống, nên dùng bơ màu đỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo phun ra bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" này.

Kiều An Hảo liếc mắt nhìn mình đã hoàn thành việc lớn, làm được bánh kem, không biết mùi vị ra sao, nhưng cũng đã cố hết sức, cho nên vô cùng hài lòng cất bánh trong tủ lạnh.

Má Trần vừa cười híp mắt vừa rửa sạch dụng cụ làm bánh, vừa nói: "Cô chủ thật đúng là có lòng, chuẩn bị sự bất ngờ cho cậu chủ như vậy, buổi tối trở về, nhất định cậu chủ sẽ rất vui mừng."

Gương mặt Kiều An Hảo nở nụ cười, mở tủ lạnh ra, lại thưởng thức bánh kem mình đã làm, sau đó mắt cô khẽ đảo quanh, quay đầu, nhìn má Trần nói: "Má Trần, bằng không hôm nay má nghỉ đi? Trưa mai hãy đến."

Má Trần như hiểu ra mở miệng nói: "Đúng đúng, sao tôi lại quên chuyện này, sinh nhật của cậu chủ, dĩ nhiên là thế giới riêng của hai người, tôi cũng không thể ở lại đây làm kỳ đà cản mũi, để tôi thu dọn xong sẽ đi ngay."

Kiều An Hảo có hơi xấu hổ cười: "Cảm ơn má Trần."

Má Trần khoát tay, nhanh nhẹn dọn dẹp xong, nói tạm biệt Kiều An Hảo rồi hớn hở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro