Chương 242: Đưa quà sinh nhật cho anh (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kiều An Hảo đợi má Trần đi rồi, mới ý thức được đã tới 5 giờ, thời gian đến tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, còn khoảng hai giờ, cô vội vã chạy lên lầu, tắm rửa trang điểm.

Bởi vì buổi tối phải tham gia tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, cho nên trợ lý đã sắp xếp lịch của Lục Cẩn Niên sau bốn giờ chiều tất cả đều trống rỗng, điều này khiến cho buổi sáng Lục Cẩn Niên vừa đến công ty, liền hết sức bận rộn, ngay cả cơm trưa, đều ở trong phòng làm việc ăn đồ ăn mua ở ngoài cửa hàng ăn nhanh.

Mỗi thứ sáu, truyền thông Hoàn Ảnh đều có hội nghị thường kỳ, tuần nào cũng bắt đầu từ ba giờ chiều, nhưng hôm nay lại họp sớm hơn 1 giờ.

Đến 3 giờ thì họp xong, lúc Lục Cẩn Niên từ trong phòng họp trở về phòng làm việc của chính mình, có đi qua phòng làm việc của Trình Dạng.

Buổi tối Kiều An Hạ muốn tham gia tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, cho nên cố ý đến truyền thông Hoàn Ảnh rủ Trình Dạng cùng đi với mình.

Phòng làm việc của Trình Dạng không có khóa, không biết Trình Dạng đã đi đâu, chỉ có Kiều An Hạ ngồi một mình nghịch điện thoại di động, do nghe thấy tiếng bước chân, Kiều An Hạ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó Lục Cẩn Niên xẹt qua trước mắt cô.

Lục Cẩn Niên đi được hai bước, bước chân đột nhiên chậm lại, trợ lý cũng dừng bước theo, có chút khó hiểu nhìn Lục Cẩn Niên: "Lục tổng?" Ánh mắt Lục Cẩn Niên hơi lóe lên, nhàn nhạt lên tiếng nói: "Cậu về văn phòng trước chờ tôi, tôi có chút chuyện cần xử lý." Trợ lý thấp giọng đáp lại một câu "Vâng ạ." rồi rời đi.

Lục Cẩn Niên đợi đến lúc bóng dáng của trợ lý biến mất hoàn toàn, mới xoay người, sau lại đi tới hai bước, đứng ở trước cửa phòng làm việc của Trình Dạng.

Kiều An Hạ không có nghĩ tới Lục Cẩn Niên sẽ quay lại, ngớ ra một chút, mới buông xuống di động trong tay, ngồi bất động, chỉ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Lục Cẩn Niên, được khoảng năm giây, thì mở miệng: "Có việc gì?" Lục Cẩn Niên không đáp lại, một chút tiếng động cũng không có bước chân đi vào phòng làm việc của Trình Dạng, lúc cách Kiều An Hạ khoảng chừng một thước, anh mới dừng bước, lấy chiếc bút ghi âm từ trong túi ra, không nhìn Kiều An Hạ đến một cái, trực tiếp ném chiếc bút ghi âm vào bên người Kiều An Hạ, sau đó xoay người, đi về phía cửa.

Kiều An Hạ nhìn thoáng qua cây bút ghi âm mà Lục Cẩn Hiên ném tới, mấp máy môi, cầm cây bút ghi âm rồi đứng lên, kêu một câu: "Lục Cẩn Niên." Lục Cẩn Niên dừng hẳn lại bước chân, nhưng không có xoay người lại.

Kiều An Hạ dẫm xuống giầy cao gót bước đến trước mặt anh, cầm cây bút giơ lên trước mặt Lục Cẩn Niên, mở miệng dứt khoát hỏi: "Nội dung trong cây bút ghi âm này, anh chắc đã nghe qua rồi?" Mặt mày Lục Cẩn Niên lãnh đạm, không có ý định nói chuyện.

Kiều An Hạ nhìn vẻ mặt của Lục Cẩn Niên, có thể đoán ra được anh đã nghe qua, nếu đã nghe qua, vậy lúc biết đến Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc là thật lòng yêu nhau...

Kiều An Hảo vừa nghĩ tới đây, lông mày hơi chau lại, tầm mắt dừng lại ở cái kẹp trên caravat của Lục Cẩn Niên.

Đó là quà sinh nhật Kiều An Hảo mua cho Lục Cẩn Niên! Lục Cẩn Niên biết rõ người mà Kiều An Hảo yêu là Hứa Gia Mộc, nhưng không có tức giận? Thậm chí, vẫn nhận quà do Kiều An Hảo tặng, còn mang theo món quà kia ở trên người...

Lục Cẩn Niên có ý gì? Biết rõ Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc là thật lòng yêu nhau, lại vẫn như cũ không chịu hết hy vọng? Vẻ mặt Kiều An Hạ trở nên nghiêm túc: "Anh đã nghe xong nội dung trong chiếc bút ghi âm kia, anh cũng nên biết, Kiều Kiều và Hứa Gia Mộc là thật lòng yêu nhau."

Vẻ mặt Lục Cẩn Niên rất bình tĩnh, ngón tay hơi co lại, nắm thành quyền, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kiều An Hạ, vẫn là dáng vẻ tiếc chữ như vàng.

"Lục Cẩn Niên, tôi biết anh thích Kiều Kiều, tôi cũng biết rõ quan hệ hiện này của anh và Kiều Kiều không bình thường, nhưng là, Kiều Kiều là vợ của Hứa Gia Mộc, là nữ chủ nhân tương lai của tập đoàn Hứa gia, anh và em ấy là không thể!"

"Nếu anh thật tâm thích cô ấy, mời anh không cần cứ vướng mắc mãi không dứt như vậy, anh có biết hay không, cách làm của anh bây giờ, sớm hay muộn cũng sẽ hủy hoại em ấy!"

"Không đơn giản chỉ là hủy hoại Kiều Kiều, còn có thể khiến cho quan hệ của Hứa gia và Kiều gia đổ vỡ!"

"Tôi là chị gái của Kiều Kiều, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn Kiều Kiều bị anh đẩy vào hầm lửa!"

"Mà còn, Lục Cẩn Niên, anh hẳn là đã biết, cách làm bây giờ của anh, không khác gì là tiểu tam cả đúng không?"

Những lời này của Kiều An Hạ, không biết đã kích thích đến chỗ nào của Lục Cẩn Niên, đáy mắt anh xoẹt qua chút lạnh lùng, lại có sự sắc bén, nghiêng đầu, hung hăng nhìn lướt qua cô, sau đó trực tiếp vượt qua người Kiều An Hạ, thản nhiên đi ra ngoài.

Kiều An Hạ bị Lục Cẩn Niên coi như không thấy, tức giận đến toàn thân phát run, cô không nhịn được bắt lấy cánh tay của Lục Cẩn Niên: "Tôi thừa nhận tôi thực sự bị anh hấp dẫn, cho dù là hiện tại Kiều Kiều với anh vẫn chưa bị ai phát hiện ra, nhưng, đó cũng chưa hẳn là Kiều Kiều thích như vậy, có lẽ em ấy chỉ nhất thời mơ hồ hay kích thích thôi, anh đừng quên Kiều Kiều cùng lớn lên từ nhỏ với Hứa Gia Mộc, tình cảm giữa bọn họ vĩnh viễn sâu sắc hơn anh rất nhiều..."

"Nói đủ chưa?" Đột nhiên, Lục Cẩn Niên lên tiếng ngắt lời Kiều An Hạ, tay gắt gao nắm chặt thành quả đấm, không hề quay đầu lại nhìn cô, chỉ im lặng hai giây, giọng nói vô cùng lạnh nhạt mở miệng: "Kiều An Hạ, cô không cần phải nói những lời nhảm nhí này với tôi, huống chi là..."

Lục Cẩn Niên nói tới đây, hô hấp đều đã dừng lại, qua một lúc lâu, anh lại hít sâu một hơi, vẫn duy trì giọng nói vững vàng, tiếp tục nói: "Chuyện giữa tôi và Kiều Kiều, cho tới bây giờ đều rõ ràng hơn cô."

Kiều An Hạ há miệng thở dốc, còn muốn nói thêm điều gì, Lục Cẩn Niên lại lên tiếng một lần nữa: "Nếu như cô nói, tôi sẽ hủy hoại cô ấy, đẩy cô ấy vào hầm lửa..."

Đáy mắt Lục Cẩn niên lóe lên một tầng châm chọc, như là cười nhạo dáng vẻ của Kiều An Hạ, giọng nói rất nhẹ, rơi vào trong tai cô lại vô cùng nặng nề: "Tôi trịnh trọng nói cho cô biết, chuyện đó là không thể, cho dù tôi tự tay hủy đi bản thân mình, tự đẩy tôi vào hầm lửa, tôi cũng sẽ không tổn thương đến cô ấy dù chỉ một chút! Cho nên, không cần người ngoài như cô nhọc công lo lắng!"

Giọng nói của Lục Cẩn Niên âm trầm, anh nói xong mấy câu, hung hăng nuốt nước bọt một cái, trên mặt giống như lóe lên một chút thương cảm, âm thanh nhẹ như không thể nghe thấy nói thêm một câu: "Là bản thân tôi tình nguyện muốn thích cô ấy, cho tới bây giờ, tôi đều chưa từng hy vọng xa vời có một ngày cô ấy sẽ thích tôi."

Sau đó, Lục Cẩn Niên mạnh mẽ rút lại cánh tay bị Kiều An Hạ nắm lấy, không hề quay đầu lại bước đi thật nhanh, nghênh ngang rời đi.

-

Đồ trang sức của Kiều An Hảo cực kỳ tinh xảo trang nhã, cô cố ý chọn những phụ kiện xinh đẹp nhất phối cùng với váy dài màu sắc, kết hợp cũng một đôi giày cao gót cùng màu.

Kiều An Hảo rất muốn cho Lục Cẩn Niên một sự bất ngờ, cho nên không muốn để anh đi vào trong nhà, cô thu dọn xong toàn bộ đồ đạc, đứng trước gương, kiểm tra một chút thấy không có vấn đề gì, tiện tay cầm túi xách, đi ra ngoài cổng Cẩm Tú Viên chờ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro