Chương 244: Khiến cô thất vọng rồi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cho tới khi, người hầu đi tới, thấp giọng hỏi Hàn Như Sơ một số vấn đề của bữa tiệc, Hàn Như Sơ cười cười nhìn về phía Kiều An Hảo xin lỗi, rồi quay đầu, dặn dò người hầu.

Kiều An Hảo do dự một chút, buông chén trà bưng trong tay ra, đi về phía Lục Cẩn Niên, khi Kiều An Hảo chỉ còn cách Lục Cẩn Niên hai thước, thì Hứa Vạn Lý từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Kiều An Hảo, lên tiếng gọi một tiếng: "Kiều Kiều."

Kiều An Hảo dừng bước, nhìn về phía Hứa Vạn Lý chào hỏi: "Bác Hứa." Hứa Vạn Lý gật đầu cười tủm tỉm, vừa sửa sang lại cà vạt của mình, vừa đi đến trước mặt Kiều An Hảo, mở miệng, nói với Kiều An Hảo: "Như Sơ, tôi mới có một thời gian không gặp Kiều Kiều, nó càng trở nên xinh đẹp."

Lúc đầu Hàn Như Sơ còn bận phân phó mọi việc cho thật tốt, nghe được lời nói của Hứa Vạn Lý, thong dong tao nhã đứng lên, đi tới trước mặt Hứa Vạn Lý tự nhiên vươn tay, giúp Hứa Vạn Lý sửa sang lại cà vạt: "Kiều Kiều từ nhỏ đã là một mỹ nhân."

Hứa Vạn Lý nở nụ cười ha ha hai tiếng, lúc quay đầu, nhìn thấy Lục Cẩn Niên đang đứng ở sát cửa sổ, nghe được giọng nói của Hứa Vạn Lý, Lục Cẩn Niên quay đầu theo bản năng, chống lại ánh mắt.

Tươi cười trên mặt Hứa Vạn Lý đình trệ một chút, rồi lạnh lùng dời đi tầm mắt, ôm bả vai Hàn Như Sơ, đi về phía sô pha.

Lục Cẩn Niên nhìn bóng lưng của Hứa Vạn Lý, dùng sức mím môi, rũ xuống mi mắt, che lại bi thương ở đáy mắt.

Hứa Vạn Lý ôm Hàn Như Sơ ngồi xuống, rồi mở miệng hỏi tình hình tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, Hàn Như Sơ dịu dàng trả lời, không khí như vậy, thoạt nhìn chính là yêu thương lẫn nhau, vợ chồng chân chính nhiều năm tạo nên.

Lục Cẩn Niên nhìn một màn kia, ánh mắt có chút đau đớn, anh nhớ tới bởi vì sinh ra mình, mà mẹ phải sống đầu đường xó chợ, hai bàn tay, vô thức nắm chặt.

Tuy rằng, một loạt phản ứng vừa rồi của Hứa Vạn Lý, biểu hiện vô cùng rất tự nhiên, nhưng Kiều An Hảo có thể thấy rõ ràng, vẻ mặt của Hứa Vạn Lý khi nhìn Lục Cẩn Niên là bực mình.

Thời gian trước kia, Kiều An Hảo không có cùng Lục Cẩn Niên diễn vai Hứa Gia Mộc, gặp mặt Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ, đại đa số là ở yến hội, lúc đó, tất cả mọi người đều đang diễn kịch, căn bản là không có cơ hội nói chuyện, cho nên cô không thể phát hiện ra những chuyện này.

Hàn Như Sơ lạnh nhạt với Lục Cẩn Niên, kỳ thật Kiều An Hảo có thể hiểu, trên thế giới này, nói chung không có một người nào, có thể đối xử dịu dàng đối với đứa con của chồng mình với người phụ nữ khác.

Không biết Lục Cẩn Niên đã đi đâu, chỉ còn lại Hàn Như Sơ, Hứa Vạn Lý và Kiều An Hảo, ba người cười tươi dào dạt đứng ở cửa đón khách.

Đang lúc đó, Hàn Như Sơ hô quản gia, nói nhỏ hai câu bên tai bà ta, ý bảo quản gia ra ngoài tìm Lục Cẩn Niên.

Lúc gần bảy giờ 50 phút, Lục Cẩn Niên vẫn chưa xuất hiện, đáy mắt Hàn Như Sơ đã có chút hờn giận, nhưng vẫn cố duy trì nụ cười bình thản kêu các cổ đông của Hứa thị vào đại sảnh dự yến hội, sau đó yên lặng không tiếng động ra ngoài, vừa đến cửa biệt thự, quản gia lại đẩy cửa tiến vào, Hàn Như Sơ lập tức lạnh giọng hỏi một câu: "Người kia đâu?"

Quản gia còn chưa mở miệng nói chuyện, Lục Cẩn Niên đã đạp bước chân, theo sát phía sau ung dung đi vào.

Hàn Như Sơn đưa cho quản gia một ánh mắt, quản gia lập tức thức thời đi vào trong đại sảnh chiêu đãi khách.

Hàn Như Sơ dẫm xuống giày cao gót, ung dung đi đến trước mặt Lục Cẩn Niên, có hai vị khách quý đi đến, Hàn Như Sơ lập tức nở nụ cười như hoa, vươn tay, đẩy cánh tay Lục Cẩn Niên, nhìn về phía hai vị khách kia, mặt mày niềm nở chào hỏi: "Triệu tổng, Triệu phu nhân."

Sau đó, lại mang vẻ mặt ôn hòa nhìn Lục Cẩn Niên, ra tiếng thúc giục: "Gia Mộc, nhanh chào hỏi vợ chồng Triệu tổng."

Trên người Lục Cẩn Niên chỉ có lạnh nhạt và xa cách, đều bị anh thu lại, từ trước đến giờ anh đều không nói nhiều lắm, vì muốn giống như Hứa Gia Mộc, lại theo lời nói của Hàn Như Sơ, lấy một âm điệu ôn hòa chào hỏi lại: "Chú Triệu, cô Triệu, hoan nghênh hai người đã đến."

Nói xong, Lục Cẩn Niên lại nhìn về phía đại sảnh đang tổ chức yến hội, đưa tay ra hiệu xin mời.

Chờ vợ chồng Triệu tổng đi đến đại sảnh, Hàn Như Sơ mới buông cánh tay Lục Cẩn Niên ra, duy trì khoảng cách như trước.

Hàn Như Sơn thừa dịp không ai chú ý đến mình, hơi nghiêng đầu, giọng nói vô cùng lạnh nhạt với Lục Cẩn Niên, đè thấp tiếng xuống, nói: "Tối nay là sinh nhật của Gia Mộc, tôi khuyên cậu tốt nhất nên chú ý một chút, đừng có để xảy ra sai lầm gì."

Lúc Hàn Như Sơ nói đến đây, vừa lúc có một vị khách đi đến trước mặt bà, bà liền im bặt lại, lập tức tươi cười chào hỏi vị khách kia, chờ người đó đi qua, lại tiếp túc nói với Lục Cẩn Niên, như là đang cảnh cáo, lạnh giọng nói: "Lúc trước cũng không ai ép cậu làm việc này cả, chính là cậu can tâm tình nguyện đồng ý, mà cậu đừng quên, mạng của cậu, là Hứa Gia Mộc cứu!"

Những lời này rơi vào trong tai của Lục Cẩn niên, mặt anh lại rất bình tĩnh, giống như những lời mà Hàn Như Sơ nói không phải là dành cho anh, tầm mắt đảo quanh đại sảnh một vòng, nhìn đến Kiều An Hảo đứng cách đó không xa, nghiêng đầu, hướng về phía Hàn Như Sơ cười cười, xem ra giống như là mẹ con tương thân tương ái, sau đó liền rút cánh tay của mình ra, đi về phía Kiều An Hảo.

Hàn Như Sơ nói không sai, vội vàng giúp đỡ Hứa Gia Mộc là do anh tự nguyện.

Thậm chí, ngay cả cái vội vàng này, cũng không phải là do Hứa Vạn Lý hay Hàn Như Sơ nhờ anh, mà là Hứa quản gia tìm anh.

Quản gia không đưa ra cho anh bất cứ ưu đãi nào, cũng không có ngữ khí cầu khẩn gì, chỉ nói một câu rất đơn giản: "Hứa gia có chuyện, cần anh và Kiều An Hảo sắm vai vợ chồng, giúp Hứa gia vượt qua cửa ải khó khăn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro