Chương 245: Khiến cô thất vọng rồi (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặc dù câu nói kia rất ngắn gọn, nhưng cũng có mười mấy chữ, vậy mà anh lại chỉ chú ý tới ba chữ trong đó: Kiều An Hảo.

Khi đó đã rất lâu rồi anh không gặp lại cô, nhiều người bên cạnh anh, cũng không biết tin tức của cô, cho nên ba chữ này hiện lên vô số lẩn quẩn quanh trong đầu óc của anh, lúc ấy thình lình nghe thấy cái tên mà anh khắc ghi tận đáy lòng từ miệng của người khác, cả người đột nhiên ngơ ngác, qua hồi lâu, đầu óc của anh mới bắt đầu bình tĩnh, nhưng cũng liên tục suy nghĩ câu nói "Đóng vai vợ chồng với Kiều An Hảo" .

Anh biết rõ Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ rất ghét mình, nhưng anh im lặng hồi lâu, vẫn đồng ý. Không có bất kỳ yêu cầu gì, cũng không đòi hỏi bất kỳ yêu cầu gì.

Không vì điều gì khác, chỉ vì mấy chữ muốn tốt cho 'Kiều An Hảo'. Xem như là chịu hết ủy khuất và chán ghét, cũng đáng giá.

Bởi vì không ai biết, tận đáy lòng anh lúc đó có bao nhiêu sự kích động, anh cảm thấy đó là trời cao đã cho anh một cơ hội tốt như vậy, để cho anh có lý do có thể ở bên cạnh cô lần nữa.

-

"Gia Mộc!" Trước hết Kiều An Hạ thấy Lục Cẩn Niên, khoát tay áo, cười chào hỏi một tiếng.

Đưa lưng về phía Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo lập tức xoay người, đợi Lục Cẩn Niên đến gần, mới nở nụ cười ấm áp vui vẻ gọi một tiếng: "Anh Gia Mộc."

Anh Gia Mộc. . . Giọng cô dịu dàng mềm mại, ba chữ này miệng cô nói ra, nhưng lại mang theo vài phần du dương.

Không giống như lúc cô gọi anh, đều xa cách và khách sáo "Lục tổng", cho tới gần đây cô gọi thẳng tên của anh hai lần, cũng khiến cho anh vô cùng thỏa mãn.

Lục Cẩn Niên đè nén đáy lòng chua xót, nhìn vẻ mặt Kiều An Hảo, mang theo vài phần hiền dịu, vươn tay tự nhiên ôm thắt lưng mềm mại của cô.

Mặc dù Lục Cẩn Niên giả vờ làm Hứa Gia Mộc, nhưng mùi trên người anh lại không thay đổi, lúc Kiều An Hảo được anh ôm thắt lưng, ngửi thấy trên người anh tản ra mùi thơm nhẹ, tốc độ nhịp tim bỗng dưng lại tăng nhanh, trên gương mặt cũng có mấy phần e lệ.

Động tác hai người lại càng chứng minh vợ chồng tân hôn ngọt ngào ân ái vô cùng sâu sắc.

Tướng mạo có thể giả trang, nhưng giọng nói lại không thể thay đổi, cho nên Lục Cẩn Niên đối mặt với người quen thuốc của Hứa Gia Mộc, cố gắng không mở miệng nói chuyện.

Dần dà, mọi người đều cho là Hứa Gia Mộc bị hủy dung do tai nạn xe, khiến tính tình thay đổi, không thích nói chuyện.

Cho nên lúc này Lục Cẩn Niên đối mặt với sự nhiệt tình của Kiều An Hạ, cũng chỉ cong môi, gật đầu một cái.

Kiều An Hạ cũng chấp nhận việc "Hứa Gia Mộc" không muốn nói chuyện, cho nên chỉ đứng ở bên cạnh Trình Dạng, giới thiệu: "Gia Mộc, đây là bạn trai của tôi, Trình Dạng."

Trình Dạng hào phóng vươn tay: "Chào anh."

Lục Cẩn Niên như cũ không nói gì, chẳng qua là bắt tay với Trình Dạng.

Kiều An Hảo sợ lâu dài, sẽ bị Kiều An Hạ nhìn ra đầu mối gì, lập tức tìm một cái cớ, nói: "Em phải đi với anh Gia Mộc chào hỏi những người khác."

Sau đó chờ Kiều An Hạ và Trình Dạng gật đầu rồi Lục Cẩn Niên rời đi.

-

Bữa tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, đúng tám giờ bắt đầu, Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ cũng sợ bị người khác phát hiện sơ hở, cho nên lúc bắt đầu chúc mừng, là Hàn Như Sơ sẽ lên phát biểu.

Lục Cẩn Niên chỉ đứng ở trên sân khấu, chờ Hàn Như Sơ nói xong, nâng ly rượu lên, cùng mọi người cạn ly rượu

Đi xuống sân khấu, Kiều An Hảo kéo cánh tay của Lục Cẩn Niên, đi một vòng kính rượu với khách, cẩn thận nhằm đạt được mục đích, giống những lần tham gia yến hội trước kia, yên lặng không một tiếng động lùi về một nơi yên tĩnh trong góc phòng, để cho Hàn Như Sơ và Hứa Vạn Lý tiếp đãi tân khách trên yến hội.

Tuy rằng có ít người lui tới góc phòng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đi ngang qua, cho nên Kiều An Hảo cố gắng không nói chuyện với Lục Cẩn Niên, tránh xuất hiện sai lầm.

Vừa nãy khi tiếp rượu, Lục Cẩn Niên uống thay Kiều An Hảo không ít chén, Hứa Vạn Lý mời không ít khách, uống khá gấp, buổi tối lại không ăn gì, dạ dày Lục Cẩn Niên có chút khó chịu, cho nên vừa ngồi xuống liền nhắm hai mắt lại dựa vào sô pha.

Yến hội náo nhiệt một mảnh trong phòng khách, không ngừng truyền đến âm thanh tiếng cười nói chuyện.

Kiều An Hảo nghe trong chốc lát, nghĩ đến trước khi bắt đầu yến hội, Lục Cẩn Niên bởi vì sự lạnh nhạt của Hứa Vạn Lý, mà đi ra ngoài không oán lấy một tiếng, hình ảnh đứng ở xe hút thuốc, đáy lòng lại co rút đau đớn, quay đầu theo bản năng, thấy Lục Cẩn Niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi.Cứ việc nghĩ đến vết sẹo sau chiếc mặt nạ kia của người đàn ông, cố ý làm cho mình biến thành hình dáng của Hứa Gia Mộc, nhưng mà Kiều An Hảo nhìn xuyên qua lớp nguy trang trên mặt, mới nhìn thấy mơ hồ dung mạo anh tuấn kinh diễm của Lục Cẩn Niên.

Khuôn mặt Kiều An Hảo trở nên dịu dàng một chút, không kìm được lòng lại nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên.

Càng nhìn, trong đầu của cô càng, không nhịn được bắt đầu theo hình dáng đường nét mây bay nước chảy lưu loát sinh động của người đàn ông, vẽ nên chân dung của anh.

Đến cuối cùng, Kiều An Hảo mải suy nghĩ tới hoàn toàn nhập thần, mặt mày càng trở nên dịu dàng tình cảm.

Đến khi dạ dày dễ chịu một ít Lục Cẩn Niên nhịn không được mở mắt, nhìn đến nghiêng đầu Kiều An Hảo, lại không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm bản thân, trên mặt còn mang theo vài phần si mê và thâm tình.

Bỗng dưng tim của Lục Cẩn Niên đập rất nhanh, theo bản năng muốn chiếm lấy ánh mắt của cô, làm mất đi hình ảnh ngược của Hứa Gia Mộc trong đôi mắt xinh đẹp sạch sẽ kia của cô. Mi mắt Lục Cẩn Niên hơi giật giật, trố mắt nhìn khoảng năm giây, mới nhớ tới bản thân lúc này đang hóa trang thành dung mạo của Hứa Gia Mộc.

Khó trách cô nhìn bản thân đến nhập thần như thế, khó trách trên mặt của cô lại lộ ra tình yêu....Thì ra, cô nghĩ mình trở thành Hứa Gia Mộc.

Cũng đúng, anh như thế nào đã quên, lúc cô đối mặt với chính mình, không phải thích rũ xuống mi mắt, cũng là thích chuyển tầm mắt sang nơi khác, chưa bao giờ nhìn chăm chú qua bản thân như thế?

Đáy lòng Lục Cẩn Niên cảm thấy giống như bị cái gì đó hung hăng cắt một đao, đau đớn lập tức lan tràn tới toàn thân, ánh mắt của anh thoáng hiện lên một tầng u ám, ngay lập tức, trốn tránh ánh mắt đả thương người của Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo không biết phản ứng lúc này của Lục Cẩn Niên, vẫn như cũ đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, chưa có khôi phục lại tinh thần, ánh mắt giống như lúc trước nhìn gắt gao Lục Cẩn Niên.

Ánh mắt Lục Cẩn Niên không có tiếp tục nhìn Kiều An Hảo, nhưng vẫn cảm nhận được Kiều An Hảo vẫn ngẩn người nhìn mình, cánh môi của anh dần dần trở nên khô chát, trong đầu thần sui quỷ khiến lại nghĩ đến câu nói kia của Kiều An Hảo trong chiếc bút ghi âm.

Cả đời này, em yêu nhất chính là anh.

Cả đời này, em yêu nhất chính là anh.

Lục Cẩn Niên nghĩ đi nghĩ lại, cả người lập tức liền từ từ, đứng lên khỏi chỗ ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro