Chưa đặt tiêu đề 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

> > > Cỡ Chữ 16182022242628303234363840 Màu Nền Xám nhạtXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmVàng đậmVàng ốMàu trắngMàu tối

HÔN Ý LUNG LAY , XIN NGÀI TỔNG GIÁM ĐỐC BỚT GIẬN

Chương 161.2: Chính em tự hỏi lương tâm mình xem, anh đối với em thế nào

/1051GO

Chương 161.2:

Động tác uống nước của Lục Đông Đình ngừng lại, Tô Yểu ngồi trên tay vịn của ghế sofa, nghiêng người qua, chọc vào bụng anh: "Xấu xa, âm hiểm, giả dối, thâm tàng bất lộ, ..."

Mỗi một từ cô hình dung về anh cô lại trạc một cái vào bụng anh, đến sau cùng Lục Đông Đình bắt được tay của cô, lạnh lùng liếc cô một cái.

Tô Yểu có nhiều nhiệt tình thêm cũng bị một động tác này dập tắt hết, vốn là ôm tâm lý áy náy mà đến, không được đáp lại thì thôi, đối phương còn thủy chung diễn xuất lạnh lùng, mặt nóng dán đít lạnh càng không thể mạnh mẽ làm được gì.

Tô Yểu cười, hơi nhếch môi lên, đứng thẳng chuẩn bị cách xa anh một chút, đồng thời cũng thu tay mình lại, không nghĩ đến, cô vừa mới động, Lục Đông Đình lại ra sức lôi kéo cô, để cô không thể đi đâu được.

Tô Yểu nhìn anh, nhàn nhạt nói: "Đau, buông ra đi."

Lục Đông Đình không nói chuyện, ánh mắt đen thâm trầm nhìn cô, hoàn cảnh sống và thói quen nhiều năm trên thương trường đã rèn luyện cho anh khí thế bức người, bỗng nhiên Tô Yểu cảm giác mình giống như học sinh trung học, bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng nói chuyện, cảm thấy vô cùng co quắp.

Tô Yểu rũ mắt xuống, giống như là lòng tư giọng gặp khó khăn một chút, thấp giọng tăng thêm: "Bảo bỏ ra..."

Lục Đông Đình vươn một bàn tay ra nắm lấy cằm dưới của cô, bắt buộc cô phải nhìn mình, Tô Yểu tức giận: "Bệnh thần kinh..."

Anh nhẹ cười: "Vâng, tôi bệnh thần kinh, em thì là cái gì?"

Tô Yểu tự nhiên không nói ra lời.

Im lặng rất lâu, Lục Đông Đình buông cằm của cô ra, có chút bất đắc dĩ nhíu mày, nhìn về màn hình tivi phía trước nhàn nhạt hỏi: "Chạy tới chỗ này làm gì?"

Tô Yểu vừa nghe giọng anh không có cảm xúc gì, càng cảm thấy chính mình có phần điên rồi, đến mức mặt cũng hồng lên.

Lục Đông Đình thấy cô không nói lời nào, nhìn về phía cô, cũng thấy một tay cô đăng cầm túi giấy đặt ở bên cạnh ghế sofa, tay anh cầm lấy: "Cho anh?"

"Không." Tô Yểu cướp về.

"Không phải thì em tới đây làm gì?"

Tô Yểu không hé răng, bị lạnh lùng của anh đả kích, không muốn nói nữa, một chút áy náy cũng bị giảm bớt, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: Chính mình bị điên rồi.

Một giây trước còn vẫn công kích lẫn nhau, một giây sau vừa nghe nói đến sinh nhật của anh thì áy náy vô cùng, đùng đùng chạy tới, kết quả người ta cũng không cảm kích.

Cho nên nói cô và Lục Đông Đình vốn là không hợp làm vợ chồng.

"Không có chuyện gì." Giọng nói của cô có chút phiền muộn, mang theo giọng mũi: "Em đi trước."

Cô đứng lên chuẩn bị rời đi, mới vừa đứng lên đã bị Lục Đông Đình theo sát đó cầm lấy túi lớn, cô quay người bổ nhào tới cướp lại.

Lục Đông Đình đưa lên cao, cô liền đột nhiên va vào trong lòng anh, cô nghĩ đến anh nhìn gì đó cô mua cho anh, cô liền cảm thấy mất mặt đến chết.

Lục Đông Đình thuận tay nắm cả eo của cô, trêu tức nói: "Hóa ra là tới yêu thương nhung nhớ."

Tô Yểu liếc anh một cái, thở phì phò không nói lời nào.

Qua một lát, cô có chút uất hận đóng chặt mắt, thấp giọng nói: "Buông ra."

Lục Đông Đình hồi lâu không lên tiếng, Tô Yểu ngẩng đầu, chỉ thấy cằm dưới của anh càng buộc chặt, Lục Đông Đình liền vứt túi kia ở trên ghế sofa.

Tô Yểu nhìn túi giấy bị anh ném bỏ, trong lòng có chút khổ sở, sớm biết rằng diễn biến thành như vậy cô đã không tới.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói trầm thấp của Lục Đông Đình: "Tô Yểu, em nói cho anh biết, rốt cuộc là em muốn là gì?"

Tô Yểu nhìn sang một bên không nói chuyện.

"Lại không nói gì?" Lục Đông Đình quay mặt cô qua, lộ ra chút bất đắc dĩ: "Em cứ thích lăn qua lăn lại anh như thế sao?"

"Ai lăn qua lăn lại anh hả?" Tô Yểu ấp úng phản kích.

"Em đúng là mở miệng ra là nói được." Lục Đông Đình nhìn cô, nghĩ thằm rằng nhiều lời cô hai câu còn không phải biết sợ: "Chính em tự hỏi lương tâm mình xem, anh đối với em thế nào?"

Anh nắm lấy cổ tay của cô, đặt ở trên ngực anh.

Tô Yểu: "..."

Không nói phương diện tình cảm, ngoài chút tình tình mò mẫm không rõ, Lục Đông Đình đối với cô quả thật không tồi.

/1051GO

BÁO LỖI CHƯƠNG


THỂ LOẠITHỂ LOẠI

DANH MỤC





TAG


LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh