Chưa đặt tiêu đề 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

> > > Cỡ Chữ 16182022242628303234363840 Màu Nền Xám nhạtXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmVàng đậmVàng ốMàu trắngMàu tối

HÔN Ý LUNG LAY , XIN NGÀI TỔNG GIÁM ĐỐC BỚT GIẬN

Chương 167.2: Ba ngàn vạn

/1051GO

Chương 167.2:

ở đây nhiều là quần áo và nữ trang, trong phòng triển lãm duy trì nhiệt độ 27 độ, vào cửa liền có người hầu giúp cô cầm áo khoác.

Tô Yểu cũng không thấy lạnh, cởi áo khoác xong ngồi xuống.

Bởi vì cùng là người của Lục gia, vị trí của Tô Yểu ở bên cạnh Lục Hàn Bạch, Lục Hàn Bạch và Kỳ Tĩnh Sáng lại có một chút sâu xa, hai người này hướng một đống rồi.

Cũng đúng dịp là, Tần gia và người của Tô gia ngồi ở bàn bên cạnh, Tô Yểu đảo mắt nhìn qua có thể thấy được Tần Hoành và Tô Khê.

Trước khi yến hội bắt đầu, tiến hành đấu giá.

Tô Yểu đưa ra bộ châu báu của Cartier mà Tiêu Tống Ly tặng, kêu giá năm trăm vạn.

Tô Yểu thích nó, nhưng cô cũng không dám tim gấu mật hổ đưa mấy thứ Lục Đông Đình cho cô mang ra bán đấu giá, nhỡ đâu bị người ta chụp được, có lẽ sẽ khiến cho gia đình mâu thuẫn...

Đồ của cô được ở vị trí thứ năm

"Kế tiếp chúng ta đấu giá vật yêu thương của Lục phu nhân, một bộ châu báu thủ công Cartier, gồm một đôi khuyên tai, một sợi dây chuyền và lắc tay, cùng với một chiếc nhẫn, kim cương được cắt hoàn mỹ kết hợp với đá lam bảo thạch, hơn nữ có khắc tên viết tắt, ý nghĩa trọng đại, lên giá năm trăm vạn."

Trong bữa tiệc đều không hẹn mà cũng chỉ tự đấu giá đồ của mình, hiếm khi nhìn tới đồ người khác mới có thể tăng giá, mà trang sức này lại khắc tên Tô Yểu, cũng không người phụ nữ nào muốn lấy, Tô Yểu tự mình tăng giá: "550 vạn."

"550 vạn, còn có ai tăng giá sao? Đã không có, được, năm trăm vạn lần một, năm trăm vạn..."

Chữ lần hai còn chưa xuất ra, liền có một âm thanh vang lên: "Bảy trăm vạn."

Tô Yểu mặt không đổi sắc nhìn Kỳ Tĩnh Sáng.

Người nọ như là mới nhìn thấy cô, chỉ quân tử khẽ gật đầu với cô.

Tô Yểu: "Tám trăm vạn."

Kỳ Tĩnh Sáng sâu xa dựa vào trên ghế, tự nhiên kêu giá: "Một ngàn vạn."

Lúc đầu mọi người không cảm thấy có gì bất thường, thế nhưng có người nhìn tới chỉ là bộ trang sức mà thôi, nhưng cho dù là giá cả hoặc là xem tình hình, Kỳ Tĩnh Sáng cũng không nên tiếp tục tăng giá.

Người khác liền ngửi được mùi khó hiểu, đột nhiên vang lên tiếng nghị luận và thổn thức.

May mà Tô Yểu không luống cuống, nhẹ giọng ra giá: "Một ngàn hai trăm vạn."

"Hai ngàn vạn." Kỳ Tĩnh Sáng nói xong, buông thẻ bài trong tay xuống.

Tô Yểu rũ mắt xuống, ngón tay buốt phẳng thẻ bài trong tay hai lần, đáng gia là phải mang thứ này cho ra ngoài, nhưng gì đó của cô rơi vào trong tay Kỳ Tĩnh Sáng, cô cảm thấy không thích, tiếp tục kêu giá, nhưng cũng làm cho người ta chế giễu, chẳng bằng nhanh kết thúc.

Tô Khê ngồi ở bên cạnh nhàn nhạt cười nhìn, trong giọng nói nhẹ nhàng có chút vui sướng khi người khác gặp họa: "Tô Yểu lớn như thế, cũng không biết cố kỵ thân phận của mình và mặt mũi của Lục gia, thành ra cái thể thống gì."

Ý chỉ Tô Yểu có gì đó.

Tần Hoành liếc mắt nhìn cô một cái, không mặn không nhạt nói: "Em xem em gái mình thành truyện cười, ý gì thế?"

Lần này Tô Khê không giống như trước đay không biết vì sao khuỷu tay của anh lại rẽ ra ngoài, còn hờn dỗi một câu làm nũng, cô khẽ cười lạnh: "Làm sao vậy, em nói nó lại không hại đến anh, anh thay nó bất bình cái gì? Cũng không phải không biết em và nó bất hòa, người khác cũng đều nói như thế..."

Tần Hoành mím môi, ánh mắt lành lạnh nhìn qua cô, lại không đáp lời.

Cuối cùng Tô Yểu làm một động tác nâng tay: "Kỳ thiếu, nếu muốn làm việc thiện, tôi không tranh với anh."

Đột nhiên Kỳ Tĩnh Sáng cười cười.

Tô Yểu quay đầu sang bên khác.

Âm thanh từ trên sân khấu truyền đến: "Hai ngàn vạn lần 1, hai ngàn vạn lần..."

"Ba ngàn vạn."

Âm thanh trầm thấp từ trong không gian truyền đến, ánh đèn chiếu khắp hội trường bỗng đáp ở trên thân người kia.

Lục Đông Đình mặc tây trang thẳng thớm đi tới, thân hình cao lớn, khuôn mặt trầm ổn, khớp xương rõ ràng đang cởi nút thắt áo khoác.

Hội trường có khoảnh khắc im lặng, đều phỏng đoán là ai đưa giá?

Lại có tâm hồn kiêng kị, hy vọng vừa rồi Lục Đông Đình ngàn vạn lần đừng nhìn tới vẻ mặt ồn ào của mình.

Tô Yểu sững sờ nhìn anh, lại chưa quên tối qua anh gọi điện thoại, nói chưa về được, từng lần xuất hiện càng ngày càng đáng ngờ.

/1051GO

BÁO LỖI CHƯƠNG


THỂ LOẠITHỂ LOẠI

DANH MỤC





TAG


LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh