Chương 135.4: Lục tổng, xin anh hồi âm lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đợi cho sự việc chân chính phát triển trên người mình, lại phát hiện mất bò mới lo làm chuồng thì lúc ấy đã muộn.

"Tô Yểu, em cực kỳ thích buồn lo vô cớ." Giọng nói của anh gợn sóng, vô cùng nhạt nhẽo, dường như đang nói việc nhà, lại một chiêu châm chọc tâm lý của cô.

Tô Yểu dừng động tác mát xa mặt, cô cũng không phải buồn lo vô cớ, cô chỉ là biết trước được kết quả sẽ xảy ra nếu như có sự việc phát sinh, chuẩn bị sẵn sàng trước, để thương tổn có thể hạ đến mức thấp nhất.

Tô Yểu thu dọn xong các thứ đi đến trước giường, nhìn thấy ở đầu giường đặt một ly sữa nóng.

Tô Yểu nghiêng đầu nhìn anh.

Lục Đông Đình nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Thím Trương làm cho em."

Hiện giờ cô không thể ăn thức ăn mặn, nhưng từ xế chiều hôm nay đến buổi tối cũng không có chuyện gì, cô cầm ly sữa lên trước chóp mũi ngửi ngửi, xác định không có phản ứng khác, mới uống vào.

Tô Yểu cởi dép nằm lên giường, Lục Đông Đình cũng tắt đèn ngủ trong phòng, chỉ còn lại hai ngọn đèn tường, sau đó cầm hộp thuốc lá đi đến dưới lầu.

Cô biết anh nghiện thuốc lá, sau khi cô kết hôn rất ít khi thấy anh hút thuốc trong phòng ngủ, chỉ có lúc không lâu vừa mới ở cùng một chỗ, buổi tối sau khi anh tắm rửa xong sẽ hút thuốc, cô ngửi được sặc mũi mùi khói, theo bản năng nhíu mày, sau đó anh liền xoay người đưa lưng về phía cô. Cô không dấu vết lấy chăn che mũi, nhưng anh thấy, sau đó liền dập thuốc, giống như đêm nay, hoặc là cầm thuốc lá đi xuống lầu, hoặc là ra ngoài lan can hút, đợi mùi khói bay đi mới quay lại.

Trong phòng ngủ lập tức cũng chỉ còn lại ánh sáng kiều diễm mông lung, cùng với tiếng hít thở của mình cô.

Cửa phòng ngủ không khóa kỹ, lờ mờ nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng bước chân của Lục Đông Đình.

Cô nhắm mắt lại, che chắn toàn bộ, không đi mặc cho động tĩnh như thế nào.

Đột nhiên di động của anh đặt ở đầu giường ong ong hai tiếng, Tô Yểu mới vừa mơ mang lại giật mình tỉnh lại.

Cô không để ý tới, qua một lát lại nghĩ tới tin nhắn đến.

Dường như là gửi đi tin nhắn không ai để ý đến, đối phương trực tiếp gọi điện qua, điện thoại ở đầu giường rung lên, ngừng lại vang, vang lại ngừng, vòng đi vòng lại, làm cho cô tâm phiền ý loạn.

Tô Yểu dò xét ngồi dậy đưa điện thoại qua, muốn chuyển thành im lặng, nhưng mới vừa đến tay, âm thanh chân động trở lại im lặng, trên màn hình quá có mấy tin nhắn chưa đọc hiện lên.

Hôm nay là em nói nhiều rồi.

Những lời này, anh coi như em chưa nói ra đi, bây giờ em còn chưa muốn rời khỏi Đông Thịnh.

Em đảm bảo chuyện hôm nay sẽ không xảy ra lần thứ hai.

Lục tổng, xin anh hồi âm lại.

Lúc màn hình điện thoại đang muốn tối đi, đột nhiên lại sáng, có một tin nhắn tiếp đến.

Biết được em còn tình dư đối với anh, sợ quấy nhiễu đến anh và Lục phu nhân của anh rồi hả?

Tô Yểu không hiểu sao chính mình bị đề cập đến, không khỏi cảm thấy buồn cười, ngoài việc cô từng bức hôn một người đàn ông từng có lịch sử luyến ái bên ngoài, cũng không có làm chuyện gì trong 10 tội không thể dung tha đi?

Vì sao Khương Sơ Ánh đều nói đến cô, cho dù còn dư tình chưa xong, việc gì cứ lấy cô ra làm đề tài?

Ví như trước đây còn có thể lý giải hành vi của Khương Sơ Ánh, hiện giờ cô tự nhiên thấy có chút phản cảm.

Vẫn còn chưa chờ cô để điện thoại xuống, cửa phòng ngủ mở ra, Lục Đông Đình đứng ở cửa, lim dim suy nghĩ nhìn điện thoại trong tay cô, không lên tiếng, trở tay đóng cửa lại.

Tô Yểu há miệng thở dốc, này có tính không nhân chứng, vật chứng cũng lấy được?

"Vẫn có tin nhắn và điện thoại gọi đến, làm em không ngủ được, vốn muốn để chế độ im lặng, vô ý lại nhìn thấy tin nhắn."

Tuy nói là vô ý, nhưng thấy liền là thấy, Tô yểu cũng không cố gắng thanh minh cho bản thân.

Cô nói xong, đưa điện thoại trả lại cho anh, Lục Đông Đình đưa tay cầm lấy, nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, khóa máy ném sang một bên.

Tô Yểu nằm trên giường, một tay chống đầu, nhàn nhạt lườm anh một cái, di động bị anh bỏ mặc, ý cười nhẹ nhàng nói: "Hơn nửa đêm, chắc là trong lòng cô ấy cũng gấp, anh cũng không gọi điện trả lời, làm sao người ta ngủ được?"

Lục Đông Đình dần dần trầm mặt, giống như một giây trước còn sóng yên biển lặng, bỗng nhiên trong lúc đó mưa gió sắp tới.

"Chuyện không nên quản thì đừng quản, ngay cả im lặng cơ bản em cũng không làm được sao?"

Mặc dù anh nổi giận, trên mặt cũng không xuất hiện vẻ lên xuống quá lớn, chỉ là ánh mắt gió mát làm cho anh có vẻ khó sống chung.

Tô Yểu vẫn duy trì tư thế vừa rồi, tay chống đầu, nửa nằm ở trên giường, sau khi nghe vậy, tươi cười trên mặt có chút cứng ngắc, trong giây lát, vẻ mặt đã nhìn không ra khác biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh