Chương 146.3: Tôi là phụ nữ có thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Yểu cắn răng, cắn đầu lưỡi, thật sự nhìn anh, qua một lát, chờ anh cởi quần áo xong, cô vẫn cố gắng duy trì bình hòa nói: "Vậy anh vốn định ba năm bảy để con ở Lục gia, hai tư sáu trả lại cho em sao?"

Lục Đông Đình cảm giác cô thật thú vị, vừa cởi dây lưng vừa nói: "Đầu tiên quyền nuôi dưỡng con là của tôi, em muốn thăm hỏi đều phải có sự đồng ý của tôi. Còn muốn hai tư sáu, nghĩ cũng thật hay."

Tô Yểu cười: "Lục Đông Đình, anh còn chưa tỉnh rượu sao?"

"Em nghĩ thế nào?" Lục Đông Đình cởi quần, cầm quần áo bên cạnh, chỉ vào cô: "Quần áo thu dọn rồi."

Lục Đông Đình trước sau như một vô cùng bình tĩnh, Tô Yểu cảm thấy anh không tiếp thu hiện thực, nhưng lại cảm thấy được chuyện ly hôn này rất quan trọng, cũng không nên dùng thái độ như vậy để đối phó.

Nhưng tất cả tâm phế của cô đều loạn đến hỏng bét, Lục Đông Đình chỉ cho cô hai lựa chọn, một là tiếp tục với anh, hai là ly hôn, điều kiện tiên quyết là để con cho anh, đồng ý cho cô thăm hỏi hay không, còn phải xem tâm tình của anh.

Tô Yểu tóm lấy tóc của mình, nhìn một đống quần áo hỗn độn trên mặt đất, nghĩ nó thành Lục Đông Đình, đưa tay nhặt lên ném lung tung vào trong giỏ, thô bạo không kiên nhẫn.

Tự mình cầm áo ngủ đi đến phòng tắm ở bên cạnh tắm rửa.

Lúc quay lại phòng ngủ, Lục Đông Đình đã tắm rửa, trên người mặc áo tắm từ dưới lầu đi lên, trong tay vẫn cầm một cái cốc.

Đi tới, dường như không có việc gì nhét vào trong tay cô: "Uống đi."

Trong lòng bàn tay truyền đến lo lắng, nhiệt độ kia khiến cô cảm thấy nóng bỏng, sự lạnh nhạt tự đắc làm như không có việc gì của anh khiến cô càng thêm hỗn loạn.

Con mắt của cô chăm chú nhìn lên người anh, trong ngực trùng điệp lên xuống, cô nắm cốc sữa đưa vào trong miệng, mới vừa uống một ngụm, cốc liền rơi xuống đất, sữa văng ra khắp nơi, Tô Yểu che miệng chạy vào trong nhà vệ sinh.

Cô chạy đến bên cạnh bồn cầu, quỳ gối trên sàn ướt sũng bóng loáng, nhẹ tay mở, oa một tiếng, tất cả những thứ gì ăn vào đêm nay đều ói ra không còn chút nào.

Lục Đông Đình đứng bên cạnh cửa, nhìn cô nôn đến mức nước mắt cũng đã chảy ra, không biết qua bao lâu, thấy cô dần dần bình phục, mới đưa nước ấm cho cô súc miệng.

Tô Yểu vì nôn đến khó chịu, màu mắt đỏ tươi, nhìn nước ấm chuyển đến trước mặt, lại chậm chạp không đưa tay đi nhận.

Lục Đông Đình thấy cô không có phản ứng gì, cho rằng cô còn muốn nôn, tay vỗ về lưng cô, thấp giọng hỏi: "Còn khó chịu không?"

Nghe được âm thanh của anh, Tô Yểu càng nghĩ càng cảm thấy khó bình tĩnh.

Cô lau miệng: "Lục Đông Đình, tôi có thai vất vả như thế, đến sau cùng con sinh ra cũng không thể nuôi nấng nó, thậm chí cơ hội gặp mặt nó cũng không có, dựa vào cái gì? Chỉ bằng ba của nó họ Lục sao?"

Dường như cô đã nhẫn nhịn đến cảnh giới nhất định, giọng nói càng ngày càng kích động, một tay hất ra cốc nước anh đang đặt trước mặt mình.

Lục Đông Đình không nói chuyện, đặt cốc nước lên bồn rửa mặt, đông một tiếng, như tiếng sấm truyền.

Anh ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô, một tay bóp chặt cằm dưới của cô, dùng giọng nói uy hiếp gượng gạo nói: "Biết tôi họ gì lúc trước vẫn còn không biết tốt xấu bò lên giường của tôi? Quản cô là muốn báo thù hay là bất công thay cho Tiêu gia sao, đến chỗ tôi chơi trò qua sông đoạn cầu mà nói, lỗi lầm của bản thân thì nên tự gánh vác hậu quả, nghĩ muốn ly hôn cũng chưa từng hỏi tôi có đồng ý hay không, ai nuôi con cũng nên là tôi quyết định. Chỉ cần tôi muốn, từ khi cô sinh đứa bé này ra, cả đời cô đều không thể thấy được mặt nó, cô có tin không?"

Tô Yểu gắt gao nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, hốc mắt dần dần phiếm hồng, đáy mắt đầy thống hận, tức giận đến mắng to một tiếng: "CÚT!"

Tô Yểu mạnh mẽ thoát khỏi vòng tay anh, trên cằm trắng nõn có mấy dấu tay đỏ bừng như bị ủi lên.

Lục Đông Đình chậm rãi đứng lên, tùy ý nói: "Thiên đường có lối cô không đi, cô chính là người như thế."

Anh nói xong, cũng không quản cô, đạp bước đi ra ngoài.

Đột nhiên cô giống như hỏa tiễn, cọ người đứng lên, lập tức đuổi theo, nhìn bóng lưng của anh, cổ họng run rẩy ra vẻ trấn định nói: "Lục Đông Đình, anh không nghĩ tới tôi sẽ đi nạo thai sao?"

Bóng lưng của anh dừng lại, xoay người nhìn thoáng qua cô, giọng nói lãnh ngạnh cao thượng: "Vâng, em chính là nữ anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, có cái gì mà em không làm được?"

Anh vừa nói vừa cười, nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng, mạch nước ngầm nơi đáy mắt bắt đầu khởi động, người đàn ông từ trước đến nay sóng nước chẳng xao đang nổi giận.

Tô Yểu không vững vàng nỗi lòng, ngực đổ xuống tùy thời như có thể tràn ra, nhưng cô cũng biết anh nói một không hai, không có đường sống quay lại, cho dù cô mang thâm thù đại hận cũng vô dụng.

Cô xoay người về tới phòng tắm, cẩn thận súc miệng.

Khi trở về, lúc ngã xuống giường liền ngủ, vừa là không còn chút sức lực nào, thứ hai là có vài thứ không dám lại phí tâm tư đi nghĩ nhiều, sợ cả đêm đều không ngủ được.

Lục Đông Đình nhìn từ đầu đến cuối, im lặng, sau đó xốc chăn của cô lên: "Nói đi, cuối cùng em muốn thế nào?"

Tô Yểu kéo chăn: "Ly hôn."

Lục Đông Đình không chút nào che giấu không kiên nhẫn trong đáy mắt: "Ngoài điều kiện anh đưa ra, không thể chê."

Tô Yểu mím môi nói một câu: "Vậy anh nói cái rắm."

Lục Đông Đình nghe được cô nói thô tục, liền sa sầm sắc mặt, âm thanh trầm xuống: "Em lặp lại lần nữa xem."

Tô Yểu làm như không nghe thấy, không mở miệng nữa.

Đột nhiên anh xoay người nằm trên người cô, đột nhiên có một cỗ sức nặng áp xuống, cứ việc anh không chú ý đến lực đạo, cô vẫn trở tay không kịp, bị ép đến mức hô hấp bị kiềm hãm, mạnh mẽ ho khan hai tiếng.

Sau khi cô bình thường lại, dùng cả tay cả chân đi xô đẩy anh, nghiêm mặt cảnh cáo anh :"Tôi là phụ nữ có thai."

Lục Đông Đình tức giận nhìn cô một cái, mặt không đổi sắc châm chọc: "Biết em là phụ nữ có thai, kêu gào cái gì? Không phải nghĩ sẽ đi nạo thai sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh