Chương 147.2 Yểu Yểu, ngủ ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tâm tư của Tần Hoành bây giờ căn bản không ở trên người Tô Khê, căn bản cũng sẽ không để ý hay quan tâm đến tâm tình biến hóa của cô ta, chờ lúc anh vào đến phòng tắm, Tô Khê nhìn cánh cửa thủy tinh khép hờ, híp nửa con mắt, thong thả ung dung ngồi ở trên ghế sa lon.

Cô vắt đôi chân trắng nõn thon dài vào nhau, rót cho mình một ly rượu đỏ, giơ ly rượu lên, nhìn dịch thể đỏ sậm mà trong suốt giữa không trung dưới ánh đèn mông lung mập mờ.

Cô nhìn chằm chằm rượu trong ly, tâm tư quay về lúc trước khi bắt đầu tiệc tối, nhớ tới những gì cô nghe được ở phòng chờ.

Tần Hoành cho tới nay có phải chưa từng nghĩ, cô cũng là một người phụ nữ có ngạo cốt? Lúc muốn, nói tốt một chút là có thể lừa gạt cô tới tay, không muốn, thì ngay cả liếc nhìn cô một cái, cũng cảm thấy là dư thừa...

Vì Tô Yểu, có thể không đính hôn với cô sao?

Trên mặt Tô Khê hiện lên ngoan lệ châm biếm, viền mắt dần dần trở nên ẩm ướt hồng nhạt.

Cô quay đầu đi, dùng ngón tay lau đi ướt át ở đuôi mắt, giơ ly rượu lên hơi ngửa đầu cạn sạch.

Tần Hoành đứng ở dưới vòi hoa sen, hai tay chống ở trên vách tường, nhiệt độ vừa phải bọt nước từ đỉnh đầu tưới xuống, anh nhắm mắt lại, trong đầu đều là khuôn mặt trầm tĩnh, trộn lẫn nụ cười vài phần thật vài phần giả của Tô Yểu.

Anh lau mặt một cái mở mắt, cửa đột nhiên bị mở ra, Tô Khê đứng ở cửa chỉ quấn một cái khăn tắm, chậm rãi đi tới, trên mặt nhàn nhạt mang theo nụ cười quyến rũ, ý muốn rõ ràng.

Tần Hoành, "Anh còn chưa tắm xong!"

Tô Khê cười nói: "Em tắm cùng với anh!"

Tần Hoành nhíu mày nhìn khuôn mặt đã tẩy trang của cô, không coi là xinh đẹp không gì sánh được, nhưng ngũ quan cũng là hết sức xinh đẹp, đuôi lông mày ở đuôi mắt giống như của cô gái hai mươi tuổi ngây thơ, cũng có cử chỉ quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.

Cô đứng ở trước mặt anh, nhẹ buông tay tấm vải siết ở trước ngực, khăn tắm từ trên người cô chảy xuống rơi dưới chân, một đôi bầu ngực đầy đặn hiện ra, ngực lớn eo nhỏ, cái mông mượt mà, tỉ lệ tốt đến có thể làm cho mạch máu của đàn ông phun ra, Tần Hoành cũng chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu.

"Anh xong ngay đây, đi ra ngoài chờ đã."

Tô Khê không chỉ không có đi ra, ngược lại lộ ra mắt cười, người trần truồng rất nhanh quấn lên người anh không khe hở, hai tay ôm lấy cổ của anh nói: "Một ngày tốt như hôm nay, anh thực sự tính không làm cái gì với em sao?"

"Bận bịu cả ngày, không mệt sao?" Tần Hoành một bộ mệt mỏi rã rời lại không hứng thú lắm.

Tô Khê không vui chu mỏ, yểu điệu làm nũng, "Buồn thiu mệt, anh còn trẻ như vậy chỉ vì mệt mà ngay cả việc này cũng không làm, sau này thì sao? Không phải đều nói đàn ông ở tuổi này giống như anh đều mãnh và tàn bạo sao, anh sắc lang cho em xem một chút?"

Tần Hoành đối với oán giận của cô hoàn toàn thờ ơ, thân thể theo bản năng lại bắt đầu rục rịch.

"Anh đến cùng là đang nhẫn nhịn cái gì?" Tô Khê yếu ớt nhìn chằm chằm cô, cười như không cười nói, "Chẳng lẽ anh ở bên ngoài có tình nhân, nên không cần em giúp anh giải quyết? Hay là... " Cô liếc anh một cái, "Anh căn bản không yêu em?"

Tần Hoành nhíu mày, "Không lộn xộn."

"Vốn dĩ nếu anh thích em, em đều làm tới mức này rồi... Anh rốt cuộc là có phải đàn ông hay không?"

Tô Khê nói, không che giấu chút nào câu dẫn anh, dùng ngực nhẹ cọ, câu chân vuốt phẳng, tóc ướt nhẹp thiếp ở trước ngực và trên mặt, hiệu quả càng sâu.

Ham muốn tình dục vốn là bản năng của con người, đại đa số thời điểm, tình dục và tình yêu không hề liên quan đến nhau, cho dù ở một khắc trước, Tần Hoành còn không có chút hứng thú nào với người phụ nữ này, nhưng dù sao cũng không phải Liễu Hạ Huệ, có một người phụ nữ cởi hết sạch đồ ở trước mặt anh, anh không có khả năng thờ ơ được.

Da thịt nhẵn nhụi dán ở trên người anh, nước ấm lơ lửng trôi qua giữa các khe hở, trắng mịn mà tình sắc, phải ứng của con người đã sớm đi trước lý trí một bước.

Tô Khê khó nhịn hừ một tiếng, hướng cái kia cà cà, lại cắn một cái ở trên lồng ngực rắn chắc của anh, thổi khí hờn dỗi: "Còn chưa?"

Gân xanh trên trán của người đàn ông đã sớm bởi vì ẩn nhẫn mà bạo khởi, một tay ấn cô ở trên tường, tay còn lại giơ chân của cô lên động thân mà vào.

... ... ...

Tần Hoành nằm ở trong đêm đen, lúc bên cạnh truyền tính hít thở đều đều, anh nhớ tới nụ cười của Tô Khê lúc ở trong phòng tắm, đuôi lông mày khóe mắt... Nếu như đánh tráo danh tính của cô mà nói.

Anh xoay người, đối diện với mặt của Tô Khê, chậm rãi tự tay che khuất cái mũi của cô đi, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của cô, âm thanh khàn khàn rất nhẹ và dịu dàng nói: "Yểu Yểu, ngủ ngon."

Nói xong, hôn lên mi mắt của cô.

Tô Khê giống như bị làm phiền, nửa tỉnh nửa mê ưm một tiếng, xoay người đưa lưng về phía anh, chỗ mi mắt anh vừa hôn qua, có nước chảy ra, đôi tay ở dưới chăn hung hăng nắm thành quyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh