Chương 152.1: Về sau cố gắng đừng đi giày cao gót

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 152.1: Về sau cố gắng đừng đi giày cao gót

Lục đông Đình không phải người sẽ để ý đến ánh mắt của người khác, cái nhìn của người khác, không hề tạo được bất kỳ ảnh hưởng nào đối với anh.

Nhưng anh không để ý, không có nghĩa là Tô Yểu cũng thế.

Thân mật trước mặt người khác, dường như làm cô cảm thấy không được tự nhiên và gượng gạo.

Tô Yểu lạc tầm mắt vào cột đèn đỏ đèn xanh phía trước đường lớn, ánh mắt không quá tự nhiên.

Lúc ấy anh cũng không nói gì nữa, nắm cả thắt lưng của cô đi vào trong khu biệt thự, dùng cánh tay mạnh mẽ đặt sức nặng cả người cô lên người mình.

Hai người ôm nhau, thong thả bước đi về, tựa như những đôi vợ chồng bình thường khác hay đi tản bộ sau khi ăn xong.

Bước chân của anh đón ý nói hùa bước đi của cô, nhàn nhạt nói: "Về sau cố gắng đừng đi giày cao gót nữa."

Âm thanh của anh ẩn chứa dịu dàng cứng nhắc, nhưng lại tự nhiên mà nói ra.

Chỉ là hiện giờ cô đang nhìn chằm chằm đường dưới chân, trong đầu nhớ lại chuyện giống như một đống len, vốn không có nghe được anh nói gì, càng đừng nói là chú ý đến giọng nói của anh, chỉ là cực kỳ tùy ý đáp lại: "Uhm."

Lục Đông Đình cúi đầu nhìn thoáng qua dáng vẻ biết vâng lời không yên lòng của cô, con ngươi có chút trầm, lại cũng không nói gì tiếp tục ôm cô thêm chặt một chút.

"Đi giày cao gót vừa không tốt cho em cũng không tốt cho con, không mệt sao?"

"Uhm?" Tô Yểu coi như hiện giờ mới ý thức được anh nói gì: "Không sao, vài bước nữa thôi."

Trở lại biệt thự, thím Trương đã dọn thức ăn lên, Tô Yểu thay quần áo rồi đi xuống, khẩu vị cũng không tệ, nhưng vẫn lẳng lặng cúi đầu ăn cơm.

ở giữa, Lục Đông Đình vừa chậm rãi gắp thức ăn, vừa nhìn cô, Tô Yểu thi thoảng ngẩng đầu sẽ thấy anh, cũng chỉ cười một cái, lại cúi đầu, tươi cười kia cũng lập tức che giấu rồi.

Buổi tối, cô tắm rửa xong lên giường mới phát hiện có phong thư ở tủ đầu giường.

Lục Đông Đình đi từ trong phòng tắm ra nói: "Phòng tài vụ mang lên, tiền lương của em, nói là không gửi được vào tài khoản của em."

"A..." Tô Yểu mở phong thư ra nhìn bên trong có một xấp tiền mặt: "Trước vừa báo mất giấy tờ, đã quên đến bộ phận tài vụ cập nhật lại."

Thật ra chức vị này của cô là thùng rỗng kêu to, theo lý thuyết là lấy không được nhiều tiền như thế, thế nhưng thân phận của cô có chút đặc biệt, tiền thưởng chỉ sợ không ít.

Tô Yểu đặt vào trong ngăn kéo, sau đó mở quyển sách ở đầu giường mới đọc được một nửa ra, im lặng đọc.

Cô xem sách này, hoàn toàn là vì bị một câu trong văn án hấp dẫn: em chạy đến phút cuối cùng của sinh mệnh để nhìn, quả nhiên chúng ta đã bách niên giai lão rồi.

Lần đầu tiên mở sách ra, cô nhìn chằm chằm những lời này đến thất thần.

Bách niên giai lão là mấy chữ xa xỉ, có đôi khi tâm tư thiếu nữ liền là mãnh liệt lại bất ngờ không phòng ngự như thế, nhưng cô không muốn để anh nhìn thấy mấy câu kia, lại cảm thấy được sau khi anh ngắm mấy câu trên bìa sách kia, cô lấy bìa sách tháo ra, tùy ý nhét vào trong ngăn kéo tủ đầu giường.

Loại sách truyện tỏa ra mùi chua xót này, đầu kiếm được lòng của phụ nữ, từ trước đến nay cùng với những sách khoa học tự nhiên hay thị trường chứng khoán mậu dịch các loại của Lục Đông Đình, chỉ đầy rẫy những con số và sổ sách, vốn là hai loại cực đoan.

Tuy Tô Yểu học đại học cũng là tài chính chính quy, nhưng cô cũng từng là sinh viên khoa văn mềm mại.

Trong hiện thực không có được, ở trong sách lại tinh tế hiểu rõ, cũng không ném được thỏa mãn.

Lúc tâm phiền đầu nóng lại nghĩ muốn hút thuốc, Lục Đông Đình cầm hộp thuốc và bật lửa đi ra ban công, trên người chỉ mặc một chiếc áo tắm, dây lưng rộng thùng thình bên hông, lộ ra mảng lớn lồng ngực rắn chắc.

Từ khi trước có một lần Tô Yểu kêu đau khi mặt bị râu của anh quệt lên, sau đó lúc tắm rửa buổi tối anh đều xử lý sạch sẽ đám râu kia, bởi vậy nên trên người chỉ có mùi sữa tắm thơm ngát, còn kèm theo hương vị nước cạo râu mát lạnh, vô cùng sạch sẽ dễ ngửi, giống như là hormone lười biếng lại bị lay động trong không khí.

Vì sự vô ý này, lại bị buộc lên khí tức khêu gợi.

Khi anh đi đến bên giường lấy hộp thuốc lá, khóe mắt cô liếc nhìn anh, lại nhìn quyển sách, cảm thấy được mấy chữ đen trên giấy trắng như đang nhảy lên, hoảng đến khiến cô hoa mắt, sau đó, những câu này liền biến thành những lời anh vừa nói, thậm chí cô còn có thể liên tưởng đến vẻ mặt của anh.

Tô Yểu dần dần nhấp môi lại, nhiều lần có chút may mắn nghĩ, Lục Đông Đình không muốn ly hôn với cô, có phải vì anh có cảm giác với cô, nhiều đến mức anh bắt đầu nghĩ muốn cùng cô trải qua cả cuộc đời?

Mỗi khi nghĩ như thế, tâm tình liền không khống chế nổi rộn rạo, cũng không biết là rung động và mong mỏi cái gì. Nhưng không bao lâu, những câu lạnh giọng của anh lại đánh cho cô trở lại nguyên hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh