Chương 151.2: Đã cho em cơ hội nói ra bất mãn của em,...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 151.2: Đã cho em cơ hội nói ra bất mãn của em, kết quả em toàn nói điều vô nghĩa

Lục Đông Đình nghiên cứu sắc mặt của cô nói: "Em chuyện bé xé ra to, nói những thứ này đều không phải vấn đề, chẳng lẽ em cảm thấy hai người có hoàn cảnh giống nhau ở cùng một chỗ mới có tình cảm mãnh liệt? nếu lúc trước em đề xuất kết hôn, mấy vấn đề này em nên nghĩ tới từ sớm, lúc này mới xoắn xuýt xem tính cách hai người có hợp hay không thì đã muộn, còn cố tình gây sự."

Tô Yểu nghe xong tức giận, nhưng không cách nào phản bác, mở to mắt nhìn chằm chằm anh, kìm nén ra một câu: "Anh mới cố tình gây sự."

Lục Đông Đình còn tưởng rằng cô sẽ thao thao bất tuyệt cái gì, sau khi nghe mấy chữ như thế, sững sờ một chút.

Lời kia của cô vừa thốt ra, liền cảm thấy cuộc nói chuyện đã phát triển theo phương hướng nam nữ cãi nhau.

Mà Lục Đông Đình mà nói không thể nghi ngờ cũng là kéo lên vết sẹo.

Người người đều biết, lỗi đã từng phạm phải, tựa như một vết bẩn. Tô Yểu luôn nghĩ muốn liều mang rửa đi, nhưng mà một khi bị nhắc tới, nói cho cô trở thành sự thật, chắc chắn, biện giải như thế nào cũng đều vô dụng.

Cô hạ quyết tâm, còn nói: "Vì sao em muốn nói những thứ này? Anh cũng không phải không biết em là vì cổ phần công ty mà kết hôn, sau khi kết hôn liền là thẳng đến ly hôn đi, những thứ khác có gì tốt mà suy xét?"

Rốt cuộc trên mặt anh vẫn không còn dịu dàng, dần dần thu lại nét cười, trầm mặt.

Anh nhìn chằm chằm cô thật lâu, tiếng nói lạnh lùng chậm rãi: "Em cũng thật sự có ý tứ, luôn miệng nói thái độ của anh không tốt, thái độ của em thì dễ chịu sao? Không phải kỳ quái thì là giả tình giả ý! Lúc trước em muốn kết hôn thì kết hôn, em nghĩ rằng anh ném ra mấy triệu cưới em về là để ly hôn với em sao? Em tính như thế nào? Tiện nghi trong thiên hạ em đều nhặt về hết à?"

Bóng đêm dần dần dày xuống, nhiệt độ trong không khí cũng ngày càng thấp, hàng cây rậm rạp xung quanh bên ngoài tiểu khu, gió thổi qua, trên cây treo một tiếng xào xạt, cành lá run rẩy phát ra âm thanh bất an.

Gió thổi vào người, lưng cũng nổi da gà, Tô Yểu vẫn thẳng lưng đứng dưới bóng đêm, thân thể gầy yếu giờ phút này trông có vẻ tiêu thương, đắm chìm dưới ánh đèn đường mông lung, lại ánh lên vẻ thương cảm.

Lục Đông Đình vừa nói đã hoàn toàn đánh trúng lo lắng của cô, anh nói đúng, là cô suy nghĩ kỳ lạ rồi.

Trái tim của cô, vừa rồi còn bất an xao động, biến thành một chút cũng không có gì để nói.

Tựa như từng viên đá rơi vào mặt biển, không ngừng trầm xuống, vẫn chìm đến dưới đáy biển vô hạn, nước biển bốn phương tám hướng chảy qua, để cho hơi thở cũng đã thành một loại vận động phụ trọng.

Trong lòng cô thật khó chịu, thật không là bởi vì chính mình bị ép phải đối mặt với hiện thực, mà Lục Đông Đình nói ra những lời này khiến cô liền trở thành một người phụ nữ vì tư lợi, đầu cơ trục lợi.

Càng khó coi chính là, lời này một chút đều không sai, bởi vì trong lòng cô đều cảm thấy chính mình cũng đáng xấu hổ.

Tô Yểu cười cười, có chút khó coi, đột nhiên nói: "Vậy anh muốn em làm thế nào?" Cô trưng cầu ý kiến của anh, âm thanh bất ổn, có chút mơ màng.

Anh tiến lên, nhẹ nhàng bắt lấy cằm của cô: "Đã cho em cơ hội nói ra bất mãn của em, kết quả em toàn nói điều vô nghĩa."

Anh mổ lên đôi môi đỏ ửng của cô, ánh mắt giống như hồ sâu, giọng nói dịu dàng, mang theo chút ngoan độc mạnh mẽ: "Có bất mãn gì thì đều chịu đựng cho anh, ngoan một chút, không nên hơi một tý lại cố tính gây sự."

Trái tim cô trùng điệp run lên, đây liền tính là trả nợ rồi.

Cho dù anh không thích cô thì sao? Cho dù trong lòng cô không thoải mái thì thế nào? Anh cho cô nhiều ưu đãi như vậy, có bất mãn thế nào, nhịn xuống cũng không đủ.

Nợ rồi, luôn luôn phải trả, cho dù cô cũng không biết như thế nào mới có thể trả nợ.

Tô Yểu ngửa đầu nhìn anh, im lặng hồi lâu, sau đó dần dần khôi phục, bình tĩnh, ảm đạm, dường như con mèo xù lông kia đã biến thành chú chó nhỏ ngoan ngoãn.

Cô chậm rãi vén môi, nhấp ra một nụ cười, giọng nói thành khẩn: "Được rồi, anh nói cái gì cũng đúng."

Lục Đông Đình cảm thấy được cô chính là tính tình của cô chính là ngược người khác, càng phóng túng với cô, cô càng nóng nảy muốn thử kéo giới hạn của anh lên tầng cao mới, lấy bạo chế bạo mới có thể yên tĩnh.

Có thể thấy được rốt cuộc cô cũng sụp mi thuận mắt, lại vô cùng bất mãn, này không phải cái anh muốn, không đủ linh động, không khí trầm lặng.

Nghĩ lại cảm thấy mình yêu cầu quá nhiều, cô cũng là một người mạnh mẽ, có khi không biết tự tôn là cái gì, có đôi khi lòng tự trọng cũng lớn.

Lục Đông Đình cũng không nói gì, cúi đầu hôn lên môi cô, Tô Yểu thấy bên cạnh bọn họ có người đi qua che miệng cười, cô khẩn trương né tránh, xoay đầu, nhìn sang một bên, không có cảm xúc gì nhíu mày: "Có người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh