Chương 153.1: Tô KHê đến đây, thu lại vẻ mặt của con đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khoảng thời gian này, mặc dù trong lòng Tô Yểu mọi thứ thay đổi, lại khó có được tình huống lại mất ngủ, tâm lý nhấp nhô luôn không chống lại được sự buồn ngủ, thời gian ngủ mỗi ngày có thể đạt tới 10 tiếng trở lên, mới có thể cảm thấy được hơi có tinh thần.

Cho nên sau khi nhắm chặt mắt không lâu, cô đã ngủ rồi.

Tô Yểu mới vừa rồi lui ra khỏi trong lòng anh, ngủ ở vị trí sát mép giường bên kia.

Lục Đông Đình nằm thẳng, một tay lót ở sau gáy, đột nhiên có âm thanh ong ong vang lên, trong bóng đêm có ánh sáng điện thoại lóe lên.

Nguồn sáng đến từ tủ đầu giường bên kia của cô, điện thoại có tin nhắn đến.

Tô Yểu ngủ thực sự sâu giấc, Lục Đông Đình chần chờ một lúc lâu, dò xét đứng dậy, đưa tay lấy di động qua, nhìn thoáng qua tin nhắn ở giữa màn hình khóa – Tô Yểu, hôm nay là mẹ anh không đúng, em không cần để trong lòng.

Lục Đông Đình nhìn hai chữ Tần Hoành, mày rậm nhíu lại, trong đáy mắt có một mảnh trầm ổn, không biết đang suy nghĩ gì.

Vừa rồi anh ra ngoài hút thuốc, cửa sổ sát đất ngoài ban công mở rộng ra, gió lạnh rót vào, giờ phút này trong phòng ngủ vẫn tràn ngập cảm giác mát mẻ, Tô Yểu rụt cổ vào trong chăn, nửa tỉnh nửa mê hừ một tiếng, sau đó xoay người, cọ cọ vào Lục Đông Đình ở bên này.

Lục Đông Đình nghe được động tĩnh, một tay cầm lấy di động, vừa cúi đầu vừa không chuyển mắt nhìn cô đang từ từ lui xuống dưới gối, vừa cọ vào người anh.

Một bàn tay đụng đến eo của anh, dường như là cảm nhận được ấm áp, Tô Yểu lại cọ thêm một chút, cuối cùng cuộn tròn người ở bên cạnh anh, hai tay nắm thành quả đấm nhỏ đặt trước ngực anh.

Có người nói tư thế cuộn mình đặt hai tay trước ngực, là một loại tư thế phòng ngự do thiếu cảm giác an toàn.

Lục Đông Đình chống tay ở trên gối, sau đó đi sờ sờ nắm tay nhỏ của cô, anh đưa tay ôm trọn lấy nắm tay của cô, xoa xoa, hóa ra một bàn tay đã có thể hoàn toàn bao bọc lấy.

Anh không hề phát hiện mình nhẹ cười một cái.

Sau đó vươn ngón tay ra, đi vào trong khe hở ở giữa quả đấm của cô, đem quả đấm mở ra, một chút lần mò ngón tay của cô, như là thưởng thức vật gì tươi mới vậy.

Tô Yểu dường như có chút phát hiện, chau mày, đột nhiên lại đưa tay dùng lực nắm chặt, siết chặt ngón tay của anh ở trong tay, sau đó mới chậm rãi buông lỏng lông mày.

Ngón tay bị lòng bàn tay ấm áp bao lấy, Lục Đông Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô chôn ở trong chăn, làn da sạch sẽ, đường cong dịu dàng, giống như cô gái nhỏ còn trẻ vô hại.

Nếu như trước đây, Lục Đông Đình rất khó tưởng tượng, chính mình lại có cảm giác như vậy với một người phụ nữ, anh đã 33 tuổi, Tô yểu quá trẻ, lúc mới gặp, cô vẫn còn vô cùng ngây ngơ.

Nếu nói trước kia còn nhiều cảm giác tươi mới với cô, cùng chút kích thích không hiểu sao, đến bây giờ, có chừng nhiều thứ đã xảy ra thay đổi.

Một lần nữa đặt ánh mắt ở trên màn hình di động, thấy một nhóm chữ, mặt không đổi sắc đáp lại một câu – vậy thì đừng quấy rầy tôi.

Vừa muốn gửi đi, lại cảm thấy ít đi cái gì đó, lại bổ sung thêm: "Vậy thì đừng quấy rầy tôi, tôi không muốn Lục Đông Đình không vui."

Gửi xong, chân mày nhíu lại, xóa tin nhắn vừa nhắn đi, lại để điện thoại di động xuống, sau đó nằm xuống để cánh tay ở phía sau cổ Tô Yểu, dễ chịu đi vào giấc ngủ.

....

Tần Hoành và Lương Vận Bội trở lại Tần gia, trong sân dừng một chiếc xe màu trắng, là xe của Tô Khê.

Lương Vận Bội liếc mắt nhìn Tần Hoành một cái, thái độ vừa rồi đối với anh vẫn chưa tiêu tan, vì thế trừng mắt lạnh lùng nói: "Tô Khê đến đây, thu lại vẻ mặt lạnh lùng đó của con đi."

Tần Hoành không để ý đến bà, lập tức đi vào biệt thự.

Quả nhiên Tô Khê đang ngồi trên ghế sofa, nói chuyện với Tần Tấn An, khiến cho ông từ trước đến nay luôn nghiêm túc lại để lộ ý cười.

"A, người con đợi đã trở về rồi." Tần Tấn An chỉ vào Tần Hoành đang đổi giày ở cửa.

Tô Khê mím môi, có chút mong chờ nhìn anh, dáng vẻ hãm nhập vào trong bể tình: "Anh đã về rồi?"

Nhìn thấy Lương Vận Bội ở đằng sau tự nhiên lại thanh thản kêu một tiếng: "Bác gái."

Tần Hoành nhìn cô một cái, không có phản ứng, Lương Vận Bội cũng chỉ nhàn nhạt cười: "Tới lâu chưa?"

Tô Khê nói: "Đến được một tiếng rồi, dì đã làm cơm xong, hai người trở về đúng lúc rồi."

Đoàn người đi đến bàn ăn, Tần Tấn An cười nói với Tần Hoành: "Tiểu tử con đúng là nhặt được bảo bối, Tô Khê còn có thể xuống bếp, cố ý làm đồ ăn cho con."

Tô Khê có chút xấu hổ: "Không phải cố ý làm cho anh ấy, mà là làm cho bố mẹ ăn."

Một bàn người ăn cơm, Tần Hoành và Tô Khê cũng không trao đổi nhiều, cô hỏi gì anh đáp đó, về sau Tô Khê cũng không nói chuyện với anh nữa, Tần Hoành ăn cơm xong liền đặt bát xuống rồi đi lên lầu, Tô Khê bị Lương Vận Bội nói ở lại qua đêm, sau đó một mình cô ở dưới lầu xem ti vi nói chuyện phiếm với vợ chồng Tần thị đến lúc đi ngủ.

Vợ chồng Tần thị đi trước về phòng, Tô Khê đi lên phòng ngủ của Tần Hoành, cô đấy cửa ra, thấy anh ngồi ở ban công ngoài trời, tay đang khoát lên bàn đặt một chai Whisky.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh