Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#EBTP

CHƯƠNG 22: Không ai chú ý lan can tầng hai, bọn họ đang làm tình
Trong võ đài quyền anh ngầm của Casino Royale, đại đa số khán giả đổ xô đến võ đài ở tầng một, tầng hai là khu phòng bao không mở cửa cho bên ngoài.

Phía sau lan can tầng hai là vị trí tuyệt vời đối diện võ đài.

Ánh đèn xung quanh mờ ảo, những chùm sáng chiếu vào trung tâm võ đài, những cảnh tượng tàn khốc khủng bố lặp đi lặp lại.

Bạo lực, tàn nhẫn, từng quyền trí mạng đánh trúng chỗ hiểm, mỗi một cuộc tranh đấu kết thúc cũng là lúc một cỗ thi thể máu tươi đầm đìa được kéo ra ngoài.

Tay trái Hoắc Mãng chống ở lan can, tay phải cầm ly thủy tinh chứa rượu mạnh, kẹp ở giữa thân hình vạm vỡ và lan can là một cô gái nhỏ kiều diễm nhắm chặt hai mắt, toàn thân phát run.

Trên khán đài quấn quanh mùi máu tanh nồng nặc quanh năm suốt tháng, tản mạn thấm đượm vào trong không khí oi bức.

Khuôn mặt nhỏ của cô gái trắng bệch, gần như hít thở không thông, trong dạ dày sôi trào cảm giác buồn nôn rất khó chịu.

Đáy mắt Hoắc Mãng xẹt qua lệ sắc, ngửa đầu nhấp ngụm rượu mạnh, cổ họng nóng rát như lửa đốt, đưa tay xoay khuôn mặt nhỏ của cô lại, lại nhìn thấy đôi mắt cô nhắm chặt, hàng mi dài còn vương nước ướt át.

"Nói cho tôi biết, đẹp không?" Hơi thở nồng nặc mùi rượu của hắn phả vào mặt cô, giọng nói trầm ấm êm tai.

Lam Vãn nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài từ khóe mắt, cắn chặt môi, dưới sự kìm kẹp như miệng hổ của hắn chậm rãi lắc đầu.

Thật khó coi, đánh chết người sao có thể đẹp được.

Cô không cách nào nhìn thẳng vào trận chiến sinh tử đổ máu, đổ mồ hôi trên võ đài, trận đấu sinh cùng tử đọ sức, đối với một cô gái mà nói, quá mức tàn nhẫn.

Hoắc Mãng trở tay xoay đầu cô, lồng ngực rắn chắc như sắt thép áp sát vào lưng cô, thấp giọng hung ác lên tiếng: "Mở mắt ra nhìn xem, nhìn xem em phải sinh cho tôi mấy đứa con mới đáng giá với năm trăm vạn dính mạng người!"

Ly rượu trong tay hắn vang lên tiếng vỡ vụn, nát thành từng mảnh nhỏ, bàn tay to nóng bỏng vuốt ve đường cong trên eo cô, dần dần di chuyển lên trên, xoa nắn bộ ngực đầy đặn căng mọng của cô gái nhỏ.

"Không.... đừng mà... " Cô nức nở, vòng tay quanh ngực mình, che lại những động tác càn rỡ của bàn tay hắn.

Hơi thở cuồng bạo kích thích sự khô nóng điên cuồng trong máu hắn, rượu dễ dàng kích thích thần kinh hưng phấn, cả hai kết hợp trở thành liều thuốc kích dục chết người.

Hắn rút bàn tay đang xoa bóp bộ ngực đẫy đà của cô ra, dùng tay ghì hai tay cô lên lan can, tay kia vén làn váy dài đến đầu gối của cô lên, nhanh chóng nới lỏng thắt lưng, cởi bỏ khóa quần.

Dương vật thô trướng thật lớn không khống chế được bật ra khỏi quần lót, không để ý đau đớn của cô, dã man cường ngạnh đem sự thô to của mình chen vào hành lang chật hẹp ấm áp.

Hoắc Mãng cũng đau, đau đến mồ hôi chảy ròng ròng, hành lang bên trong cô còn chưa tiết ra dịch thể, âm đạo vừa khít lại khô khốc, không cho hắn không gian để di chuyển.

"Ư... ư... đau.... đừng... Đừng ở chỗ này, cầu xin anh..." Lam Vãn khàn khàn hít thở không khí, hạ thể trướng đầy giống như bị người ta xé rách, xấu hổ cúi đầu khóc.

Ánh mắt của đám người ở tầng một và tầng hai đều tập trung trên võ đài, không ai chú ý tới lan can tầng hai, bọn họ không coi ai ra gì mà ngang nhiên làm tình, làn váy che khuất bộ vị dâm sắc giao hợp chặt chẽ của hai người.

Hoắc Mãng nhất thời cũng mê man không rõ, đến tột cùng là đang trừng phạt cô vợ nhỏ không nghe lời, hay là trừng phạt chính mình hai năm nay rời khỏi quân đội, sa đọa.

Nhưng bất luận là cái gì, hắn đều muốn lôi kéo cô cùng nhau phóng túng.

Hắn lui ra khỏi âm đạo của cô, dương vật không thể động đậy, hai bàn tay to bóp lấy eo nhỏ của cô, hông hung hãn đẩy về phía trước một cái, buộc cô phải mở rộng đường đi cho mình.

Hai tay Lam Vãn chống lên lan can, hai má ửng đỏ, đôi môi kiều diễm ướt át tràn ra tiếng rên rỉ, thẹn thùng mang theo tiếng nức nở kháng cự: "Đừng động.... xin anh.... đừng động.... có người ở đây."

" Tiền mua em--"

Hoắc Mãng thô thanh gầm gừ, hung hăng ưỡn bụng về phía trước, cắm vào nơi sâu nhất trong âm đạo của cô.

"Tất cả đều là ông đây dùng mạng người đổi lấy --"

Hắn rút dương vật to dài dính chút dịch thể dinh dính, lại cắm thật mạnh vào trong mật đạo của cô gái, phát ra tiếng va chạm xác thịt bôm bốp rung động.

"Nói cho tôi biết, em lấy cái gì trả --"

CHƯƠNG 23: Dương vật thô to đâm sau vào âm đạo chật hẹp của cô ( H )

Cơ thể cao lớn cuồng dã thô hãn của người đàn ông áp sát vào sau lưng cô, phát ra tiếng khàn khàn gầm gừ, một tay giữ lan can, tay còn lại ấn chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, thắt lưng mạnh mẽ đẩy về phía trước, dương vật thô tráng dồn lực đâm vào âm đạo hồng hào se khít của cô, đầu khấc va chạm với khối thịt non mềm nằm sâu tận cùng âm đạo.

Các cơ thịt thành âm đạo chặt chẽ bao bọc lấy mệnh căn của hắn, khiến người đàn ông thở dốc nặng nề, càng thêm phóng đãng mà nhấp hông, xâm nhập toàn bộ vào trong cơ thể cô bằng tư thế tấn công.

Tuy rằng thân thể cô gái nhỏ vừa mới được khai phá không lâu, vẫn còn rất ngây ngô, nhưng cũng không có cảm giác đau đớn kéo dài như lần đầu tiên.

Hành lang chật hẹp được dương vật nong ra hết cỡ, sau khi cọ sát qua lại vài lần liền trở nên ngứa ngáy run rẩy, nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

"Hừm, tôi không muốn"

Lam Vãn bởi vì câu nói nũng nịu này mà xấu hổ không thôi, bàn tay nhỏ vội vàng che chặt miệng lại, mái tóc đen rủ xuống bên tai che đi nửa khuôn mặt tinh xảo của cô.

Eo cô trùng xuống, thân thể theo từng cú va chạm mà lay động trước sau, dịch cơ thể nhầy nhụa theo động tác giao hợp điên cuồng của hai người mà phun ra, chảy dọc theo đùi cô xuôi xuống mặt đất.

Trung tâm võ đài quyền anh tầng một, tàn bạo đẫm máu.

Lan can tối tăm tầng hai, tình dục man rợ.

Tình dục và bạo lực ở những trường hợp khác nhau, lại có được sự dung hợp tốt nhất.

Hoắc Mang đứng ở phía sau, mạnh mẽ lắc eo thâm nhập âm đạo mềm mại của thiếu nữ, nhịp điệu cuồng bạo, đôi mắt đen như lửa cháy, nhìn chằm chằm thân thể quyến rũ mê người chuyển động qua lại.

Người xấu thì sao?

Vô lại thì như thế nào?

Chính mình dùng tiền mua cô về nhà làm vợ vốn là sai lầm.

Hoắc Mãng không ngại, sai càng thêm sai.

Hắn xoay gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô lại, càn rỡ hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, nuốt trọn cái lưỡi mềm mại cùng tiếng rên rỉ yêu kiều của cô vào trong miệng.

Trầm mê sa đọa, phóng đãng dâm mĩ.

Bọn họ bắt đầu trong trận đấu ác liệt của võ trường, tăng tốc độ trong tiếng còi của trọng tài, và khi bồi bàn bưng rượu vào sân bắt đầu đi lại ở tầng hai, họ phải kết thúc trận giao hoan kích thích này.

Hắn giữ chặt lấy cô, thở hổn hển, liên tục đưa đẩy hơn trăm cái, thành âm đạo của cô gái nhỏ liên tục co bóp dữ dội, kẹp chặt dương vật phồng to thô dài bên trong, dâm thủy không ngừng phun ra tưới lên đầu khấc.

Âm thanh gầm gừ như bị bóp nghẹt, dương vật thô cứng cuối cùng cũng bắn ra dòng chất dịch trắng đục sền sệt vào trong cơ thể cô, sau khi bắn ra vài đợt, đã lấp đầy âm đạo của cô.

Đôi mắt cô tan rã, bắp chân mềm nhũn đứng không vững, tinh dịch trắng đục chảy ra giữa hai chân làm bẩn làn váy, eo mềm nhũn suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất, còn chưa hồi phục tinh thần, đã bị người đàn ông ôm ngang đi ra khỏi tầng hai quyền đài.

Vậy là đủ rồi, sự giáo dục đẫm máu giành cho cô mấy ngày nay là quá nhiều.

Hắn muốn mang cô trở về Tam Giác Vàng, sống cuộc sống bình yên.

CHƯƠNG 24: Về sau ở Tam Giác Vàng, chỉ có đi theo hắn, cô mới có thể tồn tại

Ban đêm ở Tam Giác vàng luôn luôn căng thẳng, nguy hiểm chờ thời mà động, như hổ rình mồi ngóng nhìn khu vực tối tăm không ai biết.

Do thường xuyên xảy ra các vụ ám sát võ sĩ ngầm, nên khu đèn đỏ Canterlot và khu Casino Royale dưới sự kiểm soát của quân đội Kachin tương đối an toàn, do đó, nhiều võ sĩ lui tới Casino Royale sẽ sống trong đại bản doanh dưới sự quản lý của quân đội.

Lâu dần, đại bản doanh trở thành nơi an toàn thứ ba ngoại trừ khu đèn đỏ và sòng bạc.

Tiếng gió thổi không lấn át nổi tiếng gầm rú của động cơ, một chiếc xe việt dã quân dụng bốn phía thông thoáng, hoàn toàn không có che chắn, khung xà ngang màu xanh sẫm trụi lủi lộ ra bên ngoài, chạy về phía căn cứ an toàn do quân đội Kachin quản lý.

Ngồi phía sau xe, Lam Vãn bởi vì nơi tư mật giữa hai chân sưng lên đau đớn mà tỉnh lại, bàn tay nhỏ nắm lấy thanh xà ngang bên cạnh, đưa mắt nhìn về phía những ngôi nhà thấp thoáng lướt qua hai bên đường.

Gió thổi tung mái tóc đen của thiếu nữ, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên ngũ quan xinh đẹp kiều mỵ, tản ra khí chất điềm đạm kiều diễm dịu dàng.

Cô không nói lời nào, để làn gió ấm áp ẩm ướt của Đông Nam Á thổi qua gò má trắng nõn, an tĩnh cảm thụ hơi thở thuộc về thế giới bên ngoài.

"Không ngủ nữa à?" Trên ghế lái, người đàn ông một tay xoay vô lăng, nhìn về phía gương chiếu hậu.

"Ừm." Lam Vãn phục hồi tinh thần gật đầu, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Hoắc Mãng nhìn thẳng về phía trước, trên môi lộ ra ý cười dã tính phóng đãng: "Đi nhà mới, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau ở đó."

Lam Vãn mím môi, tuyệt vọng nhắm nghiền đôi mắt sáng ngời, cùng thần sắc điềm nhiên vừa rồi như hai người khác nhau.

Cô chưa bao giờ ngừng suy nghĩ ý niệm trở về nhà, nhưng tất cả những gì xảy ra ở hiện thực đều đang nói cho cô biết, cô không thể quay lại cuộc sống trước kia.

Bản thân cô khả năng thực sự phải sống với người đàn ông Myanmar thô bạo lỗ mãng này.

Ý nghĩ đáng sợ này khiến toàn thân cô run lên, gập chân giẫm lên đệm ghế sau, ôm đầu gối, vô lực dựa vào cửa xe.

Hoắc Mãng ngước mắt liếc nhìn cô vợ nhỏ đang co ro ở ghế sau qua gương chiếu hậu, cao ngạo nhếch môi, không thèm quan tâm đến cảm xúc cô đơn nhất thời của cô.

Sau này ở Tam Giác Vàng , chỉ có đi theo hắn, cô mới có thể sống sót.

Chiếc xe việt dã chạy về phía một nhà kho bằng sắt ở cuối căn cứ, mặt ngoài nhà kho rỉ sét loang lổ. Trên nóc cửa treo một ngọn đèn lớn, trong sân giăng mấy sợi dây phơi quần áo, phía trên còn phơi mấy cái quần lót nam quên chưa cất.

Hoàn cảnh đơn sơ tuyệt đối không được tính là tốt, nhưng so với những ngôi nhà trúc nhỏ trong núi sâu rừng già thì vẫn tốt hơn nhiều.

Sau khi tắt máy xe, Hoắc Mãng xuống xe vòng qua ghế sau, mở cửa sau ra, hai bàn tay lớn vòng quanh bên hông cô, an ổn ôm cô xuống đất.

Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô đi tới cửa, tay kia lấy chìa khóa từ túi quần mở cửa nhà kho.

Lam Vãn vừa bước tới cửa, hai chân như khựng lại, không thể tiến về phía trước một bước, kinh ngạc giật mình, trố mắt nhìn về phía "nhà" mà hắn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#talk