kết cục của vượt rào nì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 31: Kết cục ( hạ )

Thời Khiêm lại quay về ngủ sô pha.

Thời Miên vẫn đi ra ngoài như bình thường, giao tiếp giữa hai người dần dần ít đi, không còn bầu không khí thân mật trước kia, nói chuyện giống như những người xa lạ, ngôi nhà này ngày càng trở nên gò bó lẫn nhau.

Tuy vậy, cả hai đều không có ý định chuyển ra ngoài.

Cô quả thật đang hẹn hò với người đàn ông kia, có vài lần Thời Khiêm bắt gặp người đàn ông đó đưa cô về.

Nhưng có lẽ Thời Miên không đề cập đến thân phận của Thời Khiêm, bởi vì lúc ba người họ chạm mặt nhau, đều không lên tiếng chào hỏi nhau.

Mãi đến nửa năm sau, khi người đàn ông đưa Thời Miên trở về, anh ta mới hoảng sợ gọi chú.

Thời Khiêm không thể không đứng lại, đờ người đối mặt với tình huống này, Thời Miên dừng lại phía sau người đàn ông một bước, đầu hơi cúi xuống.

"Chú, mấy lần trước gặp chú, cháu không kịp chào hỏi, tên cháu là Tống Vĩ, là đồng nghiệp của Thời Miên." Tống Vĩ là một người nhiệt tình thẳng thắn, nhìn ra được anh rất thích Thời Miên, nói câu nào cũng đều liếc mắt nhìn cô một cái.

Thời Khiêm không chịu được bầu không khí này, hắn hít một hơi thật sâu, ừ một câu có lệ rồi sải bước lên lầu.

Phía sau truyền đến tiếng nói chuyện của hai người, "Bố em hình như không thích anh lắm."

"Không đâu, ông ấy chỉ là không thích nói chuyện thôi." Tiếng của Thời Miên rất nhẹ.

"Lúc trước em không nói cho anh biết ông ấy là bố em, làm anh nhìn thấy ông ấy cũng không chào hỏi, lần này cũng không mua lễ vật, ông ấy nhất định là tức giận."

Sau đó Thời Miên nói cái gì, Thời Khiêm đã nghe không rõ, hắn vô thần đi lên cầu thang.

Sau khi Thời Miên tiễn Tống Vĩ rời đi, cô ở dưới lầu ngây người một lúc mới vào nhà.

Thời Khiêm ngồi ngay ngắn trên sô pha, hắn bật tất cả đèn trong nhà lên, nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn cô, "Con và cậu ta đã đến bước nào rồi?"

Thời Miên vừa treo túi vừa thấp giọng nói, "Mấy ngày trước anh ấy cầu hôn tôi, tôi đã đồng ý."

Như trong dự liệu, bằng không với tính cách của cô, sẽ không đột nhiên giới thiệu mình với người khác.

Chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy, giống như ngày hôm qua cô mới nói muốn cùng người khác hẹn hò, hôm nay lại đã chuẩn bị kết hôn.

"Nếu bố không hỏi, con định khi nào nói cho bố biết?" Thời Khiêm nhìn thẳng vào cô.

Thời Miên từ trong bếp rót một ly nước, yên lặng ngồi xuống một bên ghế sô pha, hiển nhiên cô đã có tính toán muốn kéo dài thời gian.

"Có phải là quá gấp không?" Tư thái trầm mặc của Thời Miên dễ dàng khơi dậy cảm xúc của hắn, "Con có biết nhân phẩm của cậu ta không? Có biết gì về gia đình cậu ta không?"

"Vậy hôm nay ông gặp anh ấy, ông cảm thấy anh ấy thế nào?" Thời Miên không dao động, trái lại chất vấn ngược Thời Khiêm.

"Bố không thể nói được." Hắn không thể nhận xét về nhân cách của người đàn ông kia trái với lương tâm mình.

"Tiếp tục kéo dài đối với cả hai chúng ta đều không tốt. " Ngữ điệu Thời Miên bình tĩnh.

"Bố hy vọng con tìm được người mà mình thích, chứ không phải vì thoát khỏi bố mà tùy tiện tìm một người đàn ông để ứng phó." Thời Khiêm dùng rất nhiều khí lực mới bình phục lại cảm xúc.

"Nhưng tôi thực sự thích anh ấy, và anh ấy cũng thực sự khiến tôi hạnh phúc."

Thời Khiên ngẩn người một chút, không còn lời nào để nói.

"Ông vẫn chưa từng hỏi qua về cuộc sống đại học của tôi." Thời Miên siết chặt lòng bàn tay, vừa nhắc tới đại học, cô vẫn có chút khẩn trương.

Thời Khiêm từng tò mò, nhưng sợ chọc vào vết thương của cô, vì vậy hắn cũng không dám hỏi.

"Bây giờ nhớ lại, bốn năm đại học đại hầu hết thời gian đều rất vui vẻ, tuy rằng bạn bè chỉ muốn lấy lòng tôi mà thôi." Cô chậm rãi nói tiếp, "Trong kỳ thực tập năm cuối cấp, tôi quen biết một người, lớn hơn tôi mười mấy tuổi, anh ta rất giống ông, rất biết chăm sóc người khác, ở cùng một chỗ với anh ta, tôi thấy rất an tâm. Nhưng trên thực tế, anh ta đã có gia đình, vẫn luôn giấu tôi mà thôi. Sau đó chuyện này bị phơi bày, bị bạn học của tôi đăng lên diễn đàn của trường, bởi vì trước đó tôi có quá nhiều bạn trai, nên thanh danh của tôi ở học viện luôn không tốt, tôi đã bị bạn học bạo lực mạng trong một thời gian dài."

" Cũng chính là bộ dáng sau này khi ông gặp lại tôi. "

"Tôi không muốn trách cứ ông điều gì cả, nhưng Thời Khiêm, ông đặt tay lên ngực mình tự hỏi xem, ông có dám nói những chuyện này không liên quan gì đến ông không?"

Thời Khiêm sửng sờ, hắn đoán rằng thời điểm đó, Thời Miên hẳn là bị tổn thương về tình cảm, nhưng hắn không nghĩ tới chân tướng sự việc lại bi thảm như vậy.

Thời Khiêm luống cuống tay chân nhìn cô, đôi môi run rẩy, không nói được lời nào.

"Tôi không phải muốn trách ông, tôi chỉ muốn nói ra lý do vì sao tôi làm như vậy, hơn nữa sự tình đã qua, ông cũng đã cùng tôi vượt qua khoảng thời gian kia, tôi cũng rất cảm tạ ông." Cô vẫn không muốn nói chuyện này, là bởi vì Thời Miên không muốn Thời Khiêm mang gánh nặng tâm lý nặng nề như vậy.

Lần này lựa chọn nói ra, cũng là bất đắc dĩ, cô ghét sự chỉ đạo tự cho mình là đúng của Thời Khiêm, ngoài miệng hắn nói tôn trọng, nhưng trên thực tế lại vô thức dùng kinh nghiệm tuổi tác của trưởng bối để áp chế cô.

"Tôi đã cố gắng chịu trách nhiệm với bản thân mình, nếu tôi đã đồng lời ý cầu hôn, vậy nhất định là đã khảo sát qua gia cảnh cùng nhân phẩm của anh ấy. Cho nên, tôi hy vọng ông có thể thật sự tôn trọng tôi." Thời Miên nói xong, nước mắt bất giác tuôn trào, cô đưa tay lau đi, không muốn để cho hắn nhìn thấy mình khóc nữa.

Cùng với việc ném mình vào chảo dầu có gì khác nhau, Thời Khiêm tâm như tro tàn, hắn thật sự không có tư cách nghi ngờ quyết định của cô.

Hai tháng sau, Tống Vĩ bàn bạc với cha mẹ hai nhà gặp mặt một lần, để quyết định chuyện hôn sự.

Thời Miên trở về nói với Thời Khiêm, "Nếu ông không muốn gặp, tôi tùy tiện tìm lý do để từ chối cũng được."

Thời Khiêm cười khổ lắc đầu, "Làm gì có người bố nào gả con gái mình đi mà không đi gặp mắt thông gia chứ."

Bữa tối được đặt ở một nhà hàng nổi tiếng tại địa phương, cha mẹ của Tống Vĩ là thành phần trí thức, có học thức, gia cảnh khá giả, mấu chốt là rất tôn trọng ý kiến ​​của thế hệ trẻ.

Thời Miên nói cô đã nghiêm túc điều tra, đó là sự thật. Thời Khiêm yên lòng, trong cả bữa ăn, hắn giống như đang ở trong mộng.

Sau lần đầu gặp nhau ở nhà hàng, hôn sự của hai người đương nhiên được đưa lên bàn nghị sự, loại cảm giác không chân thật này, làm cho Thời Miên khủng hoảng, cô do dự một hồi rồi bảo Tống Vĩ hoãn lại nửa năm.

Tống Vĩ thông cảm cho tâm tình của cô nên đồng ý. Nhưng anh chuẩn bị từ chức, về quê phát triển, đề nghị Thời Miên đi theo anh.

Quê hương của Tống Vĩ ở thành phố hạng nhất, bất kể là triển vọng phát triển hay là tài nguyên giáo dục, đều rất đáng xem xét.
Cô không chút do dự, đồng ý với đề nghị.

Lúc về nhà thông báo cho Thời Khiêm, hắn đang hút một điếu thuốc, mãi đến khi điếu thuốc cháy hết, mới phản ứng được Thời Miên nói cái gì, Thời Khiên trầm mặc một hồi lâu, mới nhẹ giọng hỏi, "Dự định khi nào đi?"

" Chắc nhanh thôi, tôi đang viết đơn từ chức rồi. "

"Được, đến lúc đó sẽ tiễn con." Thời Khiên dập tắt tàn thuốc, thanh âm bình tĩnh.

Thời Miên mím môi nhìn hắn một cái, lời cự tuyệt cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng.

Sau khi từ chức, Thời Miên ở nhà thu dọn hành lý, những bộ quần áo không mặc đến cô sẽ đăng bán trên các trang web bán đồ cũ, những bộ quần áo không bán được thì ném vào thùng tái chế quần áo phế liệu trong tiểu khu.

Mấy ngày nay Thời Khiêm bận rộn công việc, về rất muộn, sáng sớm đã rời đi, cho nên cô không định để hắn tiễn cô.

"Ừm, em vẫn còn chút đồ chưa thu dọn xong, anh ở dưới lầu chờ em là được rồi." Sau khi cúp điện thoại của Tống Vĩ, Thời Miên đẩy vali đứng ở cửa, cuối cùng nhìn thoáng qua phòng khách.

Đã từng cãi nhau, cũng có ấm áp, thật sự phải rời đi, thì ra sẽ có nhiều luyến tiếc như vậy.

Thời Miên thở dài một hơi, cúi đầu mang giày.

Đúng lúc này Thời Khiêm lại đẩy cửa vào.

Lồng ngực phập phồng nhanh chóng, hiển nhiên là sốt ruột chạy về, khi nhìn thấy vali bên chân Thời Miên, ​​sắc mặt hắn trở nên vô cùng đáng sợ, "Lần nữa bỏ đi mà không nói một câu nào sao?"

Thời Miên sửng sốt, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, tránh trái tránh phải mà nói với hắn, "Sao ông đã về rồi?" Hôm nay rõ ràng hắn nói đến tối mới về.

"Lần cuối con cũng không muốn để bố gặp mặt?" Thời Khiên đưa tay đóng sầm cánh cửa sau lưng, tức giận đi về phía cô.

Thời Miên hoảng sợ, lui về phía sau một bước, "Không phải..... Ông bình tĩnh lại đã."

"Con bảo bố phải bình tĩnh như thế nào." Thời Khiêm bắt được cổ tay Thời Miên, mấy ngày nay hắn ngủ không ngon, luôn có dự cảm Thời Miên sẽ không từ mà biệt, "Bố đã nói là sẽ tiễn con."

"Không cần tiễn, anh ấy đến đón tôi, đang ở dưới lầu."

Những lời này không thể nghi ngờ đã chọc giận hắn, Thời Khiêm không nói một lời liền cúi đầu hôn Thời Miên.







Khi nụ hôn cuồng nhiệt rơi xuống, Thời Miên trợn tròn hai mắt, sau khi kịp phản ứng, dùng sức đẩy cánh tay hắn, "Ông điên rồi, Tống Vĩ còn ở phía dưới."

Thời Khiêm nghe không lọt tai, bế cô đi vào phòng ngủ.

Thời Miên không dám lấy trứng chọi đá, sợ chọc giận hắn, chỉ có thể dịu dàng thừa nhận sự gặm cắn thô lỗ từ hắn, một bên vuốt ve khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Thời Khiêm, cố gắng làm cho hắn tỉnh táo lại.

Thời Khiêm đè cô xuống giường, bàn tay to én váy, kéo quần lót của cô ra.

" Thời Khiêm. " Thời Miên đá loạn hai chân, vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Một tiếng kêu này, gọi lại vài phần thần trí của Thời Khiêm, hắn mờ mịt ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao khóa chặt Thời Miên, giống như một con thú hoang đang giãy giụa sắp chết.

Thời Miên ngẩn ra, mềm lòng trước cái nhìn đó, cô vòng tay qua cổ Thời Khiêm, nhắm mắt lại.

Lý trí trong khoảnh khắc biến mất, hắn thở hổn hển xông vào cơ thể cô.

Thời Miên cố gắng chịu đựng sự xâm nhập thô bạo của hắn, cố sức hôn lên mắt hắn, run rẩy khẩn cầu: "Đừng hận tôi, được không?"

Nói xong cô cũng khóc.

Chỉ có một mình hắn đau khổ.

Thời Khiêm nôn nóng hôn lại cô, "Tại sao bố phải hận con, bố yêu con." Hắn giống như bị cắt thành hai con người, một bên dục vọng thiêu đốt, hận không thể giữ cô lại, một bên bị nước mắt của cô xoa dịu, chỉ hy vọng cô được hạnh phúc.

Làn váy Thời Miên bị sốc dồn lại một mớ ở ngang bụng, hai chân tách ra quấn lấy thắt lưng cường tráng, dâm thủy chảy ra tạo thành bọt trắng xóa ở bộ phận sinh dục hai người.

Điện thoại phòng khách vang lên mấy lần, là Tống Vĩ gọi điện thúc giục, nhưng không ai để ý tới.

Thời Khiêm bắn thật sâu vào trong cơ thể cô, lại lật người cô lại, từ phía sau đâm vào, Thời Miên nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau.

Xong xuôi, cô run rẩy sửa sang lại quần áo của mình, đi vào phòng tắm để làm sạch tinh dịch mà hắn đã bắn vào bên trong âm đạo cô.

Thời Khiêm khoanh tay chờ cô ở ngoài phòng tắm, hắn không mặc quần áo, trên lưng trần đều là những vết cào do Thời Miên để lại.

Điện thoại trong phòng khách vẫn đổ chuông, Thời Miên đi tới bắt máy: "Sắp xuống rồi, anh không cần lên."

Thanh âm khàn khàn, Thời Miên không dám nói nhiều, càng không dám để cho Tống Vĩ đi lên, nếu không, hết thảy mọi việc phát sinh vừa nhìn liền biết.

Sau khi dục vọng tiêu tan, trong phòng chỉ còn lại một đống hỗn độn.

Cô cúi người nhặt lại quần áo nằm rải rác trên sàn nhà vào vali, hành động tình ái vừa rồi của Thời Khiêm rất thô lỗ, lúc khom lưng vẫn có ảo giác đau rát.

Thời Khiêm nhìn thấy cô nhíu mày, kéo cô sang một bên, tự mình thu dọn sạch sẽ quần áo nằm rải rác trên sàn nhà.

"Tôi đi đây." Thời Miên cúi đầu đi ngang qua hắn, đợi một lúc, nhưng Thời Khiêm không có đáp lại.

Hắn dựa vào tường, chán nản hút thuốc, khói xanh tràn ngập trong không khí, Thời Miên không thấy rõ biểu tình của hắn.

Cô mở cửa, xách vali đi ra ngoài.

Hai mươi phút sau, Tống Vĩ lái xe chở cô lên cao tốc.

Đúng vào kỳ nghỉ, lái xe chưa được một đoạn đã bị tắc đường.

Tống Vĩ thuận tay bật radio giết thời gian, một giọng nam trầm vang lên.

Là bài Cảnh giới không người của Trần Dịch Tấn.

.......

Tội danh lớn nhất thế gian này

Gọi là quá dễ động lòng

Nhưng tôi lại thích tội danh này

Kinh thiên động địa, chỉ tiếc trời đất cũng vô tình

Không dám nổi gió, không dám phát ra tiếng

Tình yêu này chẳng có ai làm chứng

Lên trời xuống đất, tham lam một khắc vui vẻ mà quên đi dáng vẻ

Thật muốn nói dối mà không phải chớp mắt

Tình yêu này quá vô nhân tính

****************************************

Thời Miên ngẩn ngơ lắng nghe, lồng ngực như bị bóp nghẹt, cô bị mấy câu ca từ này đánh trúng, đây là tiếng lòng của Thời Khiên hay là lời nói mà cô không thể thừa nhận?

Có phải hay không đã không còn quan trọng, cô đã lựa chọn rời đi.

Thời Miên hạ nửa cửa kính xe xuống, không biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ đã đổ cơn mưa.

Dòng xe ùn tắc dần dần được thông, chiếc xe khởi hành thuận lợi.

Tống Vĩ chuyển sang một kênh tin tức khác.

Một giọng nữ máy móc phát ra từ đài phát thanh thông báo, "Được biết, hôm nay có một người đàn ông trung niên đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim. Sau khi được đưa đến bệnh viện, mọi nỗ lực cấp cứu đã không thành công , người đàn ông được xác nhận đã tử vong. Tôi xin nhắc lại người dân nói chung hãy chú ý đến sức khỏe của mình..."

Tống Vĩ nghe xong, cảm thán theo, "Nhồi máu cơ tim thật rất nguy hiểm, chú hàng xóm của anh cũng đột tử vì nhồi máu cơ tim." Anh nói xong, quay sang nhìn Thời Miên, lại phát hiện khuôn mặt cô giàn giụa nước mắt, Tống Vĩ giật mình, "Em làm sao vậy."

Thời Miên sửng sốt, "Em làm sao?"

"Em. . . em khóc."

"Thật sao?" Thời Miện theo bản năng đưa tay lau khóe mắt, đều là nước mắt, cô thế nhưng không biết mình đã khóc từ lúc nào.

Nỗi thống khổ từ từ lan ra khắp tứ chi, Thời Miên nhắm chặt mắt, "Em thấy hơi khó chịu."

"Có phải ngột ngạt quá không? Để anh mở cửa xe ra."

Cảm giác đau đớn dày đặc như kiến cắn chợt phóng đại, đầu óc Thời Miên như phát điên, cởi dây an toàn ra, "Không, không liên quan gì đến chuyện này, em cảm thấy... Không thể nào... Em muốn xuống xe".

"Hả, nhưng đây là đường cao tốc."

Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, chiếc xe chìm trong mưa gió, một con chim lạc đường vỗ cánh rơi vào rừng cây.

CHƯƠNG 32: Ngoại truyện ( HE )

Chỉ còn một tuần nữa là đến Tết Nguyên đán, trên khắp các con phố đã có thể cảm nhận được bầu không khí vui vẻ của ngày lễ.

Buổi chiều, công ty phát câu đối mừng xuân, Thời Miên xem qua, ngoài câu đối và chữ "Phúc" ra, còn có một cặp cửa sổ hoa được cắt rất đẹp.

Năm giờ chiều, cô lái xe ra khỏi ga ra dưới tầng hầm, rẽ trái vào phố Trường Bình.

Đây là một con phố ăn vặt, bên cạnh tiếp giáp với một trường đại học, trên đường tụ tập sinh viên và những người mới tan sở, Thời Miên len qua đám đông, đứng xếp hàng dưới nhóm người bán khoai lang.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo hoodie liền mũ màu trà sữa, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, mặc một chiếc quần jean bó sát màu xanh nhạt, khuôn mặt trắng nõn hướng lên trời, không khác gì sinh viên đại học bước ra từ cổng trường.

Điện thoại rung lên, "Đang ở đâu rồi?"

"Vẫn còn ở ngoài đường, tối nay ăn vịt quay nhé?"

"Được." Người đàn ông bắt chước giọng điệu của cô.

Thời Miên cúi đầu bật cười, đang nghĩ nên trả lời như thế nào, cánh tay bị nam sinh phía sau chọc một cái.

Ý cười trong mắt còn chưa phai đi, cô theo bản năng quay đầu lại, đối phương là một nam sinh đeo kính gọng đen, bị nụ cười của cô làm cho mê mẩn, "Xin chào, có tiện add wechat không?"

Thời Miên phản ứng lại, ngượng ngùng giơ ngón áp út tay phải đeo chiếc nhẫn cưới của mình về phía đối phương.

"Ồh, thì ra cô đã kết hôn." Nam sinh mất mát cất điện thoại đi, vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, tôi không biết cô đã kết hôn, tôi còn tưởng rằng...".

"Không sao." Thời Miên cười lắc đầu, cầm lấy khoai lang đã nướng xong, nhanh chóng quét mã QR thanh toán.

Cô còn phải đi đón Thời Khiêm tan làm.

Hai mươi phút sau, xe dừng trước một tiệm sửa chữa xe hơi ở trung tâm thành phố, Thời Khiêm hai tay đút túi đứng dưới một gốc cây phong đã trụi lá.

"Đến nhanh như vậy."

"Sợ anh sốt ruột." Thời Miên cởi dây an toàn nhường vị trí lái cho Thời Khiêm, cô tự mình chuyển đến ghế phụ, "Hôm nay có bận lắm không?"

" Cũng bình thường. "

"Chờ em được phát tiền thưởng cuối năm là có thể gom được tiền mua cửa hàng rồi, đến lúc đó anh cũng không cần vất vả nữa." Thời Miên từ trong túi lấy ra củ khoai lang đã bị đè có chút bẹp ra, cẩn thận lột vỏ.

Gần đây hai người tính toán mở một cửa hàng, vẫn là làm công việc cũ của Thời Khiêm, tính toán sơ bộ vẫn còn thiếu rất nhiều, cho nên dạo gần đây kinh tế của hai người tương đối khó khăn.

Khoai lang đã bóc vỏ vẫn còn nóng hổi, Thời Miên thổi cho nguội lại, mới đưa tới trước mặt Thời Khiêm, "Khoai lang nhà ông này khá ngon, không phải loại mềm đâu, anh ăn thử đi."

Thời Khiêm cười cắn một miếng, vừa thơm vừa ngọt, hắn đẩy về cho Thời Miên, "Em ăn đi, anh lái xe."

"Em đút cho anh ăn, sẽ không ảnh hưởng anh lái xe, " Tay hắn lạnh ngắt, Thời Miên nắm lấy áp lên mặt mình để giữ ấm: "Tay anh lạnh quá, em muốn nhanh nhanh kiếm thật nhiều tiền để mở cửa hàng cho anh."

Gần đây, cô la hét nói muốn kiếm thật nhiều tiền, giống như một cô bé ham tiền, Thời Khiêm buồn cười, để cô tùy ý.

Sau khi về đến nhà, Thời Khiên ở trong bếp bận rộn nấu cơm, Thời Miên đem câu đối công ty phát cho hắn xem, "Phía trên là chữ Phúc, có phải rất đẹp không."

"Em mua à?" Thời Khiêm quay đầu đút cho cô một miếng tamales.

"Không phải, là công ty phát, lại tiết kiệm được một chút tiền," Thời Miên cắn một miếng bánh tamales, hai mắt sáng lên, "Món này rất ngon."

Thời Khiêm lại đút cho cô một miếng nữa, rồi ôm lấy eo cô xoay người đẩy về phía phòng khách, "Dọn dẹp qua đi, chuẩn bị ăn cơm."

Sau khi ăn xong, hai người ngồi trên sô pha xem TV, Thời Miên bọc chăn gối lên đùi hắn, hai người câu có câu không bàn về chuyện mở cửa hàng.

Thời Khiêm lắng nghe, trên TV xuất hiện quảng cáo liền cầm điều khiển từ xa đổi kênh, tất cả đều là những bộ phim truyền hình ngắn trong nước mà người lớn tuổi thích, hai người không có hứng thú xem, vì vậy dứt khoát chuyển sang kênh âm nhạc để nghe các bài hát.

Đang phát bài " Mười năm " của Trần Dịch Tấn.

Nghe Trần Dịch Tấn hát, suy nghĩ của Thời Miên trôi về quá khứ, tâm tình có chút không tốt, cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh, cô buồn bực nằm sấp trên đùi Thời Khiêm không nói lời nào.

" Em sao vậy? "

"Nghĩ đến chuyện ngày đó."

Thời Khiêm hiểu ra, cười nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của cô, "Sao em lại cho rằng đó sẽ là anh, cơ thể của anh luôn rất khỏe mạnh."

Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn nhớ rõ ngày Thời Miên rời đi hai năm trước, cả người ướt sũng chạy về, kéo góc áo hắn khóc lớn.

"Ngày hôm đó... em đã khóc rất nhiều." Tóc cô mới nhuộm màu hạt dẻ, Thời Khiêm quấn một lọn tóc nghịch trong lòng bàn tay.

Nói đến đây, Thời Miên ngượng ngùng, cô xoay người đối mặt với hắn, thì thào nói nhỏ, "Em cũng không biết,  thực ra ngày nào em cũng nghe được tin có người qua đời trên bản tin, trước kia em từng nghĩ rằng chuyện đó cũng không liên quan gì đến người và vật xung quanh em. Nhưng em không biết tại sao lúc đó em lại nghĩ đến anh. Nếu như anh.... "

Thời Miên mím môi, không nói nữa, chỉ ngồi dậy và ôm Thời Khiêm thật chặt.

"Đó không phải là anh." Thời Khiêm vỗ vỗ lưng Thời Miên an ủi, suy nghĩ một chút mới nói, "Chắc là do trong tiềm thức của em không muốn rời đi mới sinh ra lo lắng như vậy."

Có lẽ là như vậy, bằng không đang yên đang lành, tại sao lại liên tưởng lung tung.

Thời Miên tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc, Thời Khiêm vòng tay ôm eo cô, ngậm vành tai Thời Miên nhẹ giọng hỏi: "Vào phòng ngủ?"

Thời Miên rùng mình một cái, giống như ăn vạ mà dán vào người hắn, không gật đầu, "Xem TV một lúc nữa."

Bây giờ mới hơn chín giờ, hiện tại đi vào hắn sẽ làm rất lâu, sáng mai Thời Miên còn phải họp.

Cằm Thời Khiêm tựa lên đỉnh đầu cô, yên lặng thở dài.

Hơn mười giờ, Thời Miên ngáp một cái, túm lấy góc áo hắn ám chỉ.
"Buồn ngủ rồi sao?"

"Ừm."

"Vậy đi ngủ." Thời Khiêm ôm người đi vào phòng ngủ, sau khi đặt người xuống giường, nằm thẳng nhắm hai mắt lại.

Thời Miên đợi một lúc, quay sang nhìn chằm chằm hắn.

"Có chuyện gì vậy?" Thời Khiêm nhịn cười hỏi cô, ra vẻ khó hiểu.

Thời Miên trừng mắt nhìn hắn một cái, tự nình xoay người trèo lên người hắn, cởi quần ngủ của hắn ra.

Cô có thể tự mình làm điều đó.

"Vừa rồi còn không cần." Thời Khiêm cười nhào tới hôn cô, tay mò mẫm cởi bỏ khóa áo ngực sau lưng, hàm hồ hỏi, "Muốn ăn cái nào trước?"

Đôi mắt Thời Miên ươn ướt dán chặt vào hắn, "Đều muốn."

Sau Tết Nguyên đán, cửa hàng của Thời Khiêm khai trương, Thời Miên thừa dịp cuối tuần nghỉ phép, đến những tiểu khu xung quanh phát tờ rơi quảng cáo.

Chờ việc làm ăn dần dần ổn định thì cũng đã sắp vào hè rồi.

Đầu tháng sáu truyền đến tin tức lão thái thái qua đời, hai người vội vã trở về quê.

Thật ra hai năm trước, cha Thời Khiên vì huyết áp cao dẫn đến xuất huyết não, bởi vì ban đêm không phát hiện kịp nên đã qua đời.

Sau đó lão thái thái chuyển đến ở với con gái út, người già thường không chịu ngồi yên, hay đi lung tung chỗ này chỗ kia, không may bị người giao đồ ăn đụng phải, khi được đưa đến bệnh viện đã không kịp.

Hai ngày đầu tiên vô cùng bận rộn, chiêu đãi khách nhân thân thích, sắp xếp nghi thức tang lễ, Thời Khiêm mỗi ngày không ngủ được mấy tiếng.

Đêm trước hôm đưa tang, là Thời Khiêm túc trực bên linh cữu.

Trong linh đường, ánh nến cháy ngùn ngụt, nhưng khuôn mặt lão thái thái vẫn hiền hậu như vậy.

Thời Khiêm quỳ gối, từng chút từng chút thêm tiền giấy vào chậu than, bóng của hắn đung đưa trên ánh nến.

Lúc lão thái thái còn sống, người khiến bà không yên lòng nhất chính là Thời Khiêm, bà đã từng thử thuyết phục Thời Khiêm đi thêm bước nữa, nhưng hắn luôn không chịu, thậm chí còn vì chuyện này mà cãi nhau với lão thái thái.

Hôm nay gặp lại lại là âm dương cách biệt.

Hắn phản bội luân lý cương thường để yêu cô, bởi vậy cũng phải trả một cái giá rất đắt, Thời Miên cũng vậy.

Thời Miên nửa đêm không ngủ được, đến bên cạnh hắn, ngón áp út bên trái hắn trống không, Thời Miên hỏi: "Nhẫn của anh đâu?"

"Cất ở trong túi." Ngón áp út có ý nghĩa không bình thường, hắn sợ có người nhìn thấy hai người là một đôi sẽ đến hỏi.

"Miên Miên, em ngủ tiếp đi, ngày mai đưa bà nội đi an táng, ngày mốt chúng ta sẽ về." Hôm nay hắn rất cẩn thận giữ khoảng cách với những người thân ở đây, hắn không muốn cuộc sống của hai người bị bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào phá vỡ.

"Dạ." Thời Miên không cãi lời, hơn nữa cô cảm thấy không được tự nhiên khi ở lại chỗ này.

Giống như bị nhìn thấu dưới mí mắt của lão thái thái.

Thời Miên lấy chiếc áo khoác phủ vào người hắn rồi mới trở về.

Ngày tang lễ, rất nhiều thân thích ở phương xa tới, có nhiều người Thời Miên chưa từng gặp qua.

Có người nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Thời Miên, ​​kinh ngạc hỏi: "Thời Miên, ​​cô kết hôn rồi à?"

"Ừ." Cô không phủ nhận.

"Người đàn ông đó làm nghề gì?"

"Hmm......" Vừa trở về quê không tránh khỏi việc bị tra hỏi, Thời Miên đau đầu kinh khủng, hàm hồ nói: "Chỉ là buôn bán nhỏ thôi."

Câu trả lời có lệ này không làm họ hài lòng, Thời Miên lại bị đuổi theo hỏi rất nhiều vấn đề, cho dù dự liệu sẽ có một màn này, nhưng cô vẫn có chút không kịp ứng phó.

Cũng may Thời Khiêm đi tới giải vây, đề tài lại tự nhiên chuyển sang việc Thời Khiêm kết hôn hay chưa.

Thời Miên từ bên cạnh hắn chạy trốn, để lại một mình hắn với những người họ hàng mồm năm miệng mười.

Đêm tang lễ kết thúc, Thời Khiêm liền mang theo Thời Miên rời đi.

Sau khi rời đi, lại không biết có bao nhiêu người chọc vào xương sống của Thời Khiêm.

Sau khi trở về, Thời Khiêm lại thường xuyên trầm mặc, cuối tuần được nghỉ, Thời Miên cầm tay hắn, nhẹ giọng hỏi, "Anh đang suy nghĩ gì vậy?"

Thời Khiên trầm mặc một lúc mới nói, "Anh đang suy nghĩ.... Nếu như có một ngày anh rời đi, thì em phải làm sao đây?"

"Anh bây giờ mới nghĩ đến vấn đề này sao?"

Nghe ý tứ trong lời nói của cô, Thời Miên đã sớm nghĩ đến rồi, Thời Khiêm giật mình, phủ nhận, " Không phải...".

Trước kia hắn cũng từng nghĩ tới, chỉ là vô luận ở trong đầu tưởng tượng như thế nào, thì sự thật chính là, nỗi đau khi diễn tập không bằng một phần vạn so với chân thật.

Để lại cô một mình cô nên sống thế nào đây, hắn vô trách nhiệm chiếm đoạt nửa đời còn lại của Thời Miên, lại không có biện pháp cho cô một cuộc sống thỏa đáng.

"Thực ra cũng dễ giải quyết mà. Tuy rằng em lúc đó đã là một phụ nữ trung niên, nhưng chắc hẳn vẫn sẽ có người muốn." Thời Miên chống khuỷu tay lên đầu gối, đùa giỡn.

Thời Khiêm lại nghiêm túc, "Như vậy cũng tốt."

"Anh nói vớ vẩn gì đấy," Thời Miên tức giận đấm hắn một cái.

"Thời Khiên, em yêu anh." Thời Miên tinh tế hôn lên mắt hắn, năm tháng mài mòn, khóe mắt hắn cũng xuất hiện nếp nhăn, "Sống lâu một chút, bên cạnh em nhiều hơn, em còn có rất nhiều việc muốn cùng anh làm."

Bọn họ đã đi lâu như vậy,  ai cũng sẽ không cam lòng lui lại một bước.

Thời Khiên kinh ngạc nhìn cô, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Cây Thủy Tiên nuôi trên bệ cửa sổ nhú lên một chồi non xanh tươi, bộ rễ trắng mềm bồng bềnh trong nước.

Thời Miên mới thay rèm cửa ngày hôm qua, trên đó có những đám mây và hoa hướng dương, đây là một mùa hè vĩnh viễn không bao giờ tàn.

------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#talk