vẫn là vượt rào nè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 21: Chân tình cùng giả ý

"Được được, là anh nói sai." Thời Khiên tắt vòi hoa sen, lấy khăn khô lau người cho cô. Đầu ngón tay lướt qua vết sẹo to bằng đồng xu kia, Thời Khiêm nhịn không được in lên đó một nụ hôn thương tiếc.

Nụ hôn rơi trên làn da ẩm ướt, hắn chú ý tới cô nhẹ nhàng run rẩy, Thời Khiêm hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.

Có lẽ là do sắp đến kỳ kinh nguyệt, gần đây ham muốn của cô rất mạnh, Thời Miện xấu hổ cắn môi.

"Muốn?"

Thời Miên không trả lời.

Thời Khiêm lại rõ ràng, bàn tay tách chân cô ra, đóa hoa ngỏ nơi đó lặng lẽ nở rộ ướt át.

Hắn cúi xuống gần hơn, đầu lưỡi lướt trên môi âm hộ của cô, hút lấy một ít dịch cơ thể ướt đẫm. Mô phỏng nhịp điệu giao hợp, chiếc lưỡi dẻo dai luồn dọc theo đường hầm, chọc ngoáy dã man.

Cô không nhịn được kẹp chặt hai chân, chóp mũi hắn mắc kẹt trong lớp thịt mềm, hô hấp khó khăn, hắn dùng tay kéo đùi cô tách ra một chút.

Thời Miên thở dốc dồn dập, hai tay chống đỡ bồn rửa mặt dần dần vô lực, đùi mềm nhũn, cơ hồ là ngồi lên mặt hắn.

Những ngón tay của cô quơ quơ như đang muốn bám lấy một thứ gì đó, trong lúc vô tình chạm vào công tắc vòi hoa sen, nó bất ngờ phun nước.

Tóc Thời Khiêm ướt đẫm, những giọt nước lăn dài trên mặt anh, cổ họng hắn trượt xuống, nuốt chửng bằng chứng động tình của Thời Miên.

Trong hơi nước, cả hai người đều sững sờ.

Sau khi Thời Miên xuất viện, cả người không còn căng thẳng nữa, đối với việc học tập không còn điên cuồng nhiệt tình như trước nữa.

Thời Khiêm yên tâm không ít, hắn không muốn phải trải qua nỗi sợ hãi khi đưa cô đến bệnh viện vào nửa đêm một lần nữa. Để bổ sung dinh dưỡng cho cô, Thời Khiêm nghiên cứu rất nhiều thực đơn, Thời Miên không kén ăn, rất dễ nuôi.

Tết Nguyên đán năm lớp 12, Thời Khiêm đưa Thời Miên trở về quê hương của mình ở thị trấn sông nước Giang Nam.

Kể từ khi cha mẹ của Thời Khiêm nghỉ hưu, thừa dịp thân thể vẫn còn khỏe mạnh, lại không phải trông cháu,  họ đã đi du lịch khắp nơi trên thế giới.

Nhắc mới nhớ, đây cũng là lần đoàn tụ gia đình sau nhiều năm.

Hơn bảy giờ tối, Thời Khiêm dẫn cô ra ngoài đi dạo tiêu cơm.

Ra khỏi cửa rẽ trái là công viên, trong công viên có một dòng sông uốn khúc, trên sông xây một cây cầu gỗ, hành lang kéo dài đến cây khô bên bờ đối diện.

Hai bên bờ sông giăng đầy đèn đủ màu sắc, nước sông trong xanh tràn ngập ánh sáng ấm áp.

Dưới chân thỉnh thoảng giẫm lên lá cây phát ra tiếng sột soạt. Càng đi vào trong, càng ít người.

Cô không quen với cái lạnh ẩm ướt của phương nam, cho dù khoác lên mình chiếc áo khoác dày cộp, cũng không ngăn được cái lạnh thấm vào tủy xương.

Thời Khiêm đặt bàn tay lạnh cóng của cô vào túi hắn, thân thể đàn ông tỏa nhiệt nhiều hơn, túi của hắn rất ấm.

Bên kia bờ có người đốt pháo hoa, bầu trời đêm rực rỡ, ánh lửa nhảy múa trên mặt nước.

Thời Miên ngửa đầu nhìn.

Những ngọn lửa rực cháy thoáng qua trong đêm, không có những tòa nhà cao tầng của thành phố làm nền, chúng có vẻ thật tự do và tĩnh mịch.

Thời Miên nghiêm túc nhìn về phía Thời Khiêm, những đốm sáng lấp lánh trên khuôn mặt cô, "Anh, chúc mừng năm mới."

Hắn sững người một lúc, rồi nở nụ cười trong đêm, "Chúc mừng năm mới."

Dứt lời, cúi đầu hôn lên vầng trán lạnh lẽo của Thời Miên.

Dưới một gốc cây vô danh, cành cây rậm rạp rủ xuống, che khuất bóng dáng hôn nhau của hai người.

Về đến nhà đã hơn mười một rưỡi, Gala Lễ hội mùa xuân sắp kết thúc.

Bà nội còn chưa ngủ, ngồi trên ghế massage xem chương trình tiểu phẩm nhàm chán, chú ý tới cánh môi hơi sưng của Thời Miên, trách cứ Thời Khiên, "Con mang Thời Miên đi ăn xiên cay à, miệng đỏ như vậy. Những loại đồ ăn vớ vẩn kia nên ăn ít thôi, con bé sắp thi đại học.

Thời Khiêm đi theo phía sau Thời Miên ho nhẹ một tiếng, "Lâu lâu ăn một chút cũng được, không sao đâu."

"Con cứ dung túng đi, lại vào bệnh viện con cũng đừng lo lắng."

Thời Khiên cúi đầu cười.

Thời Miên không nghe, mím môi trở về phòng ngủ.

Buổi tối đi dạo có lâu một chút, cô rửa mặt xong rất nhanh liền ngủ.

Nửa đêm bỗng nhiên cảm thấy thật nóng, nhất là cảm giác xoa nắn trước ngực và giữa hai chân càng rõ.

Cô dường như cảm thấy mình đang ở trong một giấc mơ, cho đến khi ý thức được mình thực sự đang rên rỉ, mới mơ hồ chống người lên.

Một bóng đen đè lên phía trên, Thời Miện chưa kịp hét lên thì người đàn ông đã lấy tay che lại, "Là tôi"

Đúng là Thời Khiêm, rõ ràng cô đã khóa cửa.

"Anh điên rồi." Thời Miên khiếp sợ, hắn dám xông vào phòng ngủ của cô dưới mí mắt của hai lão nhân gia.

"Muốn làm tình với em, " Thời Khiêm hôn lên môi cô, hơi thở hỗn loạn bắt lấy tay cô ấn xuống dưới thân, "Lúc ở bờ sông liền cứng."

Tay cô chạm phải thứ vừa cứng vừa nóng, trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, Thời Miên từ chối không được, chân bị tách rộng ra, hắn chìa con cặc đã cứng ngắc vào sát mép lồn rồi đẩy mạnh, con cặc nằm gọn trong lồn cô, hắn đi vào rất sâu, đầu cặc chạm đến điểm mẫn cảm gần miệng tử cung, Thời Miên không chịu được phải bám lấy cánh tay hắn.

Sợ cô không chịu được sẽ thất thố, Thời Khiêm nhặt miếng vải trong tầm tay, chặn miệng Thời Miên lại, hắn liếm đầu vú run rẩy của cô xin lỗi, "Bảo bảo, chịu đựng một chút."

Nhất định là câu chúc mừng năm mới kia gây họa, Thời Miên cắn răng nghĩ, tiếng rên rỉ trong cổ họng biến thành tiếng nức nở.

Hai chân bị gập trước ngực, lỗ lồn trần trụi mở rộng, hắn im lặng nhấp hông mà địt, trong bóng tối nhìn không rõ, nhưng cái lỗ khít rịt và dâm dịch chảy ra đầm đìa chứng tỏ cô đã bị khoái cảm tình dục khuất phục.

Nước chảy ra quá nhiều, con cặc Thời Khiêm tuột ra ngoài mấy lần, con cặc hùng dũng kê ngay cửa lồn, hắn kéo một nửa ga trải giường để lau bớt vết nước quanh lỗ nhỏ, rồi nâng mông cô cao lên đút vào.

Thời Khiêm đêm nay không thể kìm hãm được, trên người cô lưu lại dấu răng, miếng vải trong miệng sớm đã ngậm ướt, hai chân Thời Miên kẹp chặt lấy vòng eo cường tráng của hắn, khi hắn đâm vào chỗ thịt mềm nào đó, cô sẽ kịch liệt run rẩy, nước chảy ra từng dòng.

Vào giây phút cuối cùng, hắn vứt miếng vải đi, hôn cô, dương vật vùi sâu trong đường hầm, từng dòng tinh dịch nóng hổi phụt thẳng vào tử cung.

Thân dưới của hai người hỗn độn, ga trải giường nhăn nhúm, hai cánh tay to lớn ghì chặt mông Thời Miên, hắn xuất tinh xong không chịu rút ra. Thời Miên đau khổ hàm chứa dương vật mềm nhũn của hắn chìm vào giấc ngủ.

Thời Miên ngủ đến hơn mười giờ, cửa sổ thông gió, trong không khí xen lẫn mùi thuốc súng.

Ngoài cảm giác sưng tấy ở phần dưới cơ thể thì không có cảm giác khó chịu nào khác.

Thời Miên lẳng lặng ngồi ở bên giường, có chút thất thần nghe tiếng chặt thịt ngoài cửa, đầu óc trống rỗng.

10 phút sau, Thời Khiên đến gõ cửa.

Sau bữa ăn, hai lão nhân gia đi ra ngoài, Thời Miên ở trong nhà bếp rửa bát.

Máy nước nóng cũ kỹ kêu vo ve, Thời Khiêm đứng bên bồn nước nhìn cô, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Cô dịu dàng cúi đầu, chiếc tạp dề màu đen buộc lỏng lẻo quanh cổ.

Giống như một người vợ nhỏ, Thời Khiêm vừa suy nghĩ, từ phía sau ôm lấy cô.

"Anh làm gì vậy?" Thời Miên dừng lại.

Cô ngoan ngoãn như vậy, Thời Khiêm ôm lấy bờ vai gầy của cô, vô thức thốt ra những suy nghĩ trong lòng, "Chúng ta hãy cứ như thế này, được không?"

------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 26→28

CHƯƠNG 26:

Thời Miên đặt cốc nước xuống, đột nhiên ôm lấy cổ Thời Khiêm, hôn lên môi hắn.

Thời Khiên ngẩn ra, tình cảm đi trước lý trí, theo bản năng tiếp nhận nụ hôn của cô, đến khi thật sự cảm nhận được sự mềm mại nơi khóe môi, hắn lại chật vật nghiêng đầu, lui về phía sau trốn, "Miên Miên, đừng như vậy."

Hắn không chịu đựng được.

"Thật sự không muốn sao?" Thời Miên xõa tóc ra, tay cách lớp quần vuốt ve giữa hai chân hắn, nơi đó đã hơi cương lên, điều này có vẻ khiến cho lời sám hối tối nay của hắn trở nên vô cùng nực cười.

"Thời Miên......" Thời Khiêm nắm lấy cổ tay cô ngăn lại.

"Anh biết cuối cùng tôi sẽ rời đi." Khuôn mặt hơi lạnh của Thời Miên áp vào chiếc cổ đỏ bừng của Thời Khiêm, nhẹ nhàng mơn trớn, cô phả ra hơi thở quyến rũ dụ dỗ, nhưng ngoài miệng lại rất tàn nhẫn, "Sau này tôi sẽ kết hôn."

Lời còn chưa dứt, Thời Khiêm đã hung dữ nhìn qua, cô luôn dễ dàng tìm được tử huyệt của hắn, vừa nghĩ đến hình ảnh kia, đầu óc hắn như muốn nổ tung.

Không kịp suy nghĩ, Thời Khiêm phủ người lên, một tay bóp cổ Thời Miên, ngang ngược hôn cô.

Theo thói quen làm tình khi xưa, tay phải của hắn dọc theo vạt áo choàng tắm thò vào bên trong, thứ hắn chạm vào là đóa hoa khô khốc, mấy năm làm việc, vết chai trên tay hắn càng thô ráp hơn, ngón tay thâm nhập vào sâu bên trong âm đạo rồi móc móc lên thành âm đạo để kích thích.

Vết chai ma sát khiến cô thở dốc nặng nề, nhưng cô vẫn không ra nước.

" Nơi đó có phải quên tôi rồi không? "

Thời Khiêm trượt người xuống, quỳ trên mặt đất, một tay kéo áo choàng tắm, banh hai chân cô ra, vục đầu vào bú mút lồn cô.

"Thời Khiêm." Thời Miên vò tóc hắn, hoảng sợ ngửa cổ ra sau.

Hắn không quan tâm, miệng hắn hôn, cái lưỡi như một con rắn liếm dọc theo hai mép âm hộ, răng gặm nhẹ hai mép thịt, rồi hắn vạch hai bên mép ra để cái lưỡi ấm nóng dùng lực chọt sâu vào bên trong, mái tóc rậm rạp châm vào làn da nin mềm bên trong đùi Thời Miên, khiến cô không thoải mái hóp bụng lại.

Mái tóc dài phủ kín sô pha, âm thanh bú mút dưới thân càng lúc càng vang vọng, Thời Miên cắn mu bàn tay, cố gắng chịu đựng.

Hắn rút lưỡi ra, áp đầu lưỡi vào hột le mà đá qua đá lại, quả nhiên nước trong người cô chảy ra, cô rên rỉ không kiểm soát.

Thời Khiêm đứng thẳng dậy, kéo thắt lưng vứt đi, giải phóng cho con cặc cứng đến phát đau . Hắn tách hai chân cô ra, quấn quanh eo mình, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hai mép lồn mũm mĩm hơi sưng lên vì bị bú liếm, Thời Khiên ấn đầu cặc vào giữa 2 mép rồi từ từ cắm sâu vào khe suối nhỏ ướt át, "Mấy năm nay, tôi rất nhớ em."

Đã lâu không trải qua chuyện chăn gối, cảm nhận được âm đạo mình bị nong ra hết cỡ, cô đau đớn nhíu mày, hai tay bấu chặt cánh tay săn chắc của hắn, "... Anh nhẹ thôi...."

Hắn nghe cũng giống như không nghe, con cặc lừng lững chui vào đến tận cùng âm đạo, cơ ngực săn chắc của hắn ép sát hai bầu vú cô, núm vú đỏ hồng nhô lên, Thời Khiêm há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi không ngừng đùa nghịch hai núm vú khiến chúng nhanh chóng cứng lại, ướt át.

Chờ cho Thời Miên dần thích ứng, hạ thể hắn bắt đầu chuyển động, con cặc thun thút thun thút chui vào trong âm đạo cô, theo từng cú thúc của cặc, thân thể Thời Miên bị đẩy vào góc sô pha, không có đường lui, càng thuận tiện cho hắn ôm lấy người cô thúc đẩy ra vào thật sâu.

Hai mắt hắn đỏ bừng nhìn khuôn mắt đang bị tình dục chi phối của người con gái dưới thân, hưởng thụ sự co bóp chặt chẽ và ấm áp nơi âm đạo của cô.

Địt được một lúc, Thời Miên nhanh chóng đạt được cực khoái, người cô giật giật, lồn cô co bóp dữ dội, dâm thủy từ bên trong như được mở van ồ ạt trào ra,  phun ướt cả một mảng ghế sofa. Thời Khiêm kìm nén bản thân không bắn, rút ra khỏi cơ thể cô, trì hoãn ham muốn xuất tinh, bế Thời Miên lên đi vào phòng ngủ.

Nửa đường chân trần giẫm phải chai bia, thân thể mất thăng bằng, Thời Miên căng thẳng kẹp chặt eo hắn, đồng thời ngậm lấy khúc thịt nóng hổi đang kê ở cửa mình nuốt vào trong.

Thời Khiêm liền ôm cô đùa giỡn, khúc thịt gân guốc lại thùn thụt đóng ngập lồn cô, đóng tới tận cùng tử cung mới chịu dừng lại, cô không chịu được, co mông muốn trốn.

Không kịp vào phòng ngủ, Thời Khiêm liền đè cô lên tường mà địt, cuối cùng ở tư thế này bắn ra một lần nữa.

Một dòng nước đục hòa cùng tinh trùng đặc sệt trào ra, dọc theo bắp đùi chảy xuống, Thời Khiêm mím môi nhìn thoáng qua, ôm cô vào lòng đẩy cửa phòng ngủ ra.

Sau khi ngã vào trong chăn, cô liền trốn vào góc tường, làm tình quá độ làm cho cô mệt mỏi, nhưng Thời Khiêm vẫn chưa tận hứng, thò người tới bắt cô, cây gậy thịt đỏ tím chằng chịt những mạch gân hiên ngang dựng đứng, toàn thân bóng nhẫy đều là dịch cơ thể của cô.

Chăn gập lung tung thành đống chống đỡ dưới bụng Thời Miên, hắn từ phía sau phủ lên người cô, banh hai chân cô ra từ từ đút cặc vào.

Thời Miên nhắm mắt lại, biết mình trốn không được, chỉ có thể cố gắng hết sức phục vụ hắn. Sự ngoan ngoãn của cô ngược lại khiến cho dục vọng của Thời Khiêm càng thêm cuồng khát, một bàn tay đè lên bụng cô, tay còn lại chọt vào miệng cô khuấy động, nước bọt không kịp nuốt trào ra khỏi mép.

Thời Miên hối hận vì đã kích thích hắn quá mức, cô cau mày mắng hắn, nhưng vẫn ngậm lấy ngón tay hắn trong miệng liếm mút, mơ hồ rên rỉ, giống như đang mời gọi.

Thời Khiêm hết hôn lại liếm lên cái cổ trắng ngần của cô, bên dưới vẫn mạnh mẽ thúc cặc dồn dập vào lồn cô, lý trí còn sót lại ở trên thân thể trần truồng của cô sám hối.

------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 29→ 32

CHƯƠNG 29: Dâm loạn

Sáng sớm hôm sau ào ào đổ xuống một trận mưa lớn, rèm cửa trong phòng ngủ làm bằng chất liệu rẻ tiền không thể che hết ánh sáng, trong phòng ánh sáng lờ mờ.

Thời Miên ngủ đến hơn mười giờ mới tỉnh, ga trải giường đã được thay, nửa đêm Thời Khiêm ôm cô đi tắm rửa, lúc này thân thể cô ngoại trừ sự mệt mỏi sau khi quan hệ ra thì không có cảm giác khó chịu nào khác.

Cả người lười biếng, nhưng tinh thần lại vui vẻ hạnh phúc.

Thời Miên lại nằm xuống, trùm chăn kín đầu, ngẩn người nghe tiếng mưa lạnh gõ vào cửa sổ.

Tình dục có thể làm cho một người phụ nữ nahnh chóng trưởng thành, trước kia, cô đã sống từng ngày từng ngày mà không nghĩ đến tương lai. Hôm nay cô có ý nghĩ muốn đi làm, quan hệ thất thường giữa hai người làm cho Thời Miên bất an. Khi giải quyết một việc nào đó, cô thường đưa ra quyết định dựa trên cảm tính ngay thời điểm đó, thường không cân nhắc hậu quả.

Sau này không thể như vậy được, cô rất cần một số điều kiện bên ngoài vững chắc để bản thân an tâm.

Gần trưa, ngoài cửa truyền đến tiếng vặn chìa khóa, Thời Khiêm hẳn là đã trở về.

Hơn mười giây sau, Thời Khiêm gõ cửa bên ngoài.

Cố ý đợi tiếng gõ cửa vang lên lần thứ ba, Thời Miên mới ôm chăn ngồi dậy, "Vào đi."

Thời Khiêm chậm rãi đẩy cửa ra, người thì đứng ở cửa, nhưng tầm mắt hướng xuống sàn nhà, "Dậy rồi có muốn ăn cơm không?"

"Không ăn." Người nào đó tối hôm qua không biết tiết chế, ra tay thô bạo giờ phút này lại ra vẻ do dự, chần chừ, Thời Miên liếc hắn một cái, trùm chăn lên đầu, lại nằm xuống.

Giọng điệu của cô gay gắt khiến Thời Khiêm sửng người một chút, bất đắc dĩ ngồi xuống bên giường, kéo chăn ra khỏi đầu Thời Miên, "Tôi mua vịt quay, còn có cháo khoai môn....."

Chăn bị kéo ra một đoạn, để lộ bờ vai trần trụi của Thời Miên, ​​cô không mặc quần áo.

Thời Khiêm tầm mắt nhìn đi chỗ khác, giọng hắn trở nên căng thẳng hơn, "Tôi đi tìm quần áo cho em."
Nói xong liền muốn đứng lên.

Thời Miên lập tức ngồi dậy, kỳ quái nhìn hắn, "Anh căng thẳng như vậy làm gì, tối hôm qua không phải hung dữ lắm sao, hôm nay tỉnh rượu, lại cảm thấy có lỗi với tôi sao?"

"Tôi..." Thời Khiên bị chất vấn đến một câu cũng không nói nên lời, sau khi lý trí trở về, hắn không còn cường thế như tối hôm qua, cả người tràn ngập mâu thuẫn.

Thời Miên bỗng nhiên nắm lấy cánh tay hắn, rướn người hôn lên môi hắn.

Hắn vừa từ bên ngoài trở về, khuôn mặt ướt sũng, khóe môi cũng lạnh, Thời Miên áp sát vào, môi hắn lặng lẽ mấp máy.

Lúc cô lùi lại, ánh mắt liếc nhìn khóe môi hắn, nơi khóe miệng bị ngậm ướt át, Thời Miên mỉm cười: "Cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt." Ánh mắt Thời Khiêm lưu luyến trên môi cô, hắn không thể không thừa nhận thời thời khắc khắc hắn đều nghĩ đến cô.

"Anh thật sự không cần cảm thấy có lỗi, đây là tôi chủ động bắt đầu, khi nào kết thúc tôi cũng sẽ chủ động nói, tôi cũng không có nghĩa vụ hứa hẹn với anh cái gì, tôi cao hứng bắt đầu, mất hứng liền chấm dứt. Chỉ như vậy mà thôi, nhưng nếu anh không muốn như vậy, anh cũng có thể nói, chúng ta sẽ giống như trước đây ở chung với nhau, làm một cặp tình nhân. Anh nói xem?"

Nên nói gì đây?

Thời Khiên cảm thấy như vậy là rất tốt, cuối cùng cô vẫn phải rời đi.

Hắn chỉ muốn đối xử tốt với cô trong khoảng thời gian này.

Mãi đến hơn một giờ hai người mới ăn trưa, Thời Khiêm nấu canh tuyết lê, Thời Miên uống hai bát, gần đây cô ăn rất ngon miệng, trên mặt cũng có thêm một chút thịt.

Lúc ăn cơm, Thời Miên thỉnh thoảng xoa eo một chút, bóp chân một cái, tối hôm qua cô quá mệt mỏi.

Chờ Thời Miên buông bát đũa xuống, Thời Khiêm bỗng nhiên đứng dậy ôm lấy người cô đi vào phòng ngủ.

Thời Miên cuống quít ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng hỏi, "Buổi chiều anh không đi làm sao?"

Bước chân Thời Khiêm hơi dừng lại, "Xin nghỉ."

"Xin nghỉ để ở nhà ngủ với tôi à?" Thời Miên trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy hắn đã không còn nhân tính.

Thời Khiêm khựng lại, liếc mắt nhìn cô một cái, chân đá cửa đem người đặt lên giường, hắn buồn bực xoay người đi ra ngoài, "em nghỉ ngơi đi, tôi đi rửa bát."

Để lại Thời Miên với vẻ mặt ngơ ngác, ý thức được mình đã hiểu lầm, cô có chút ngượng ngùng, thấp giọng lẩm bẩm: "Tôi cũng không yếu ớt như vậy."

Buổi chiều cô lại ngủ thật lâu, loáng thoáng nghe thấy Thời Khiêm đang bận rộn trong phòng khách, lúc Thời Miên tỉnh lại, phát hiện buổi chiều hắn quét dọn phòng khách một lượt, kể cả bộ sofa cũng thay sang bộ khác.

Bên cạnh máy giặt có một chiếc cân điện tử, phía trên treo một cuốn sổ nhỏ, hình như là dùng để ghi cân nặng, Thời Khiêm đánh dấu ngày tháng trong ba tháng tới.

Thời Miên không có việc gì để làm, liền đem chiếc máy tính đã lâu không sử dụng ra để xem lại sơ yếu lý lịch của mình.

Cô không có kinh nghiệm tìm việc làm, sơ yếu lý lịch cũng không biết phải làm như thế nào, lên mạng tra nửa ngày, mới điền được những thông tin cơ bản.

Thời Khiêm đứng sau lưng cô nhìn một lúc, không can thiệp vào.

Sau bữa tối, Thời Miên tắm rửa xong, ra ngoài cân thử cân nặng, vẫn là 47kg, hồi đại học cao thêm vài centimet, hiện tại cô 1m68, hơi gầy so với chiều cao của cô.

Thời Khiêm ghi chép thật rõ ràng vào trong sổ, "Vẫn nên tăng thêm chút nữa. "

"Thật ra thì cũng không sao. Bây giờ sức ăn của tôi rất tốt, sẽ tăng cân nhanh thôi." Thời Miên không quá để ý những thứ này, cô vừa ăn cơm xong, cả người lười biếng, dựa vào ngực Thời Khiêm mà ngáp một cái.

"Buồn ngủ?"

"Ừm."

Thời Khiêm bế cô trở lại phòng ngủ, khi đi ngang qua góc tường, đưa tay "lạch cạch" tắt đèn trên tường.

Sau khi ngã người lên chiếc giường mềm mại, đôi tay ôm lấy cổ Thời Khiêm vẫn không buông ra.

Hắn duy trì tư thế khom lưng, không có cách nào thoát khỏi , "Sao vậy?"

Thời Miên không nói gì, mặt áp vào lồng ngực rộng lớn của hắn, giống như một con mèo cọ cọ vào hắn.

Khóe môi Thời Khiêm hiện lên một nụ cười nhẹ, hắn hiểu ý của cô, liền theo cô lên giường, đưa tay vỗ vỗ lưng cô, "Ngủ đi."

Cô rút tay lại, vùi mặt vào ngực hắn, quả nhiên không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.

Lúc này vẫn chưa đến giờ ngủ thường ngày của Thời Khiêm, hắn mở mắt ra, lắng nghe tiếng hít thở đều đều của Thời Miên, trong lòng cảm thấy thật bình yên.

Sơ yếu lý lịch của Thời Miên kéo dài một tuần mới làm xong, mấy ngày nay cô vẫn luôn xem thông tin tuyển dụng, bởi vì không có lòng tin, hơn nữa trong lòng cô vẫn có cảm giác sợ phải hòa nhập với xã hội và tiếp xúc với mọi người, vì thế mà sơ yếu lý lịch mãi không gửi đi.

Buổi trưa Thời Khiêm ở trong bếp nấu cơm, điện thoại để trên sô pha phòng khách, điện thoại của Thời Miên đang sạc, cô liền lấy điện thoại của Thời Khiêm chơi game.

Tin nhắn wechat lần lượt hiện ra từng cái một.

Cô mở một địa chỉ ra xem.

Là tin nhắn từ bạn của hắn, Thời Miên nhìn lướt qua, đại ý nói là muốn giới thiệu đối tượng cho Thời Khiêm.

"Bạn của anh tìm anh này." Thời Miên thoát WeChat, trở lại giao diện trò chơi.

"Có chuyện gì vậy?". Thời Khiêm ở trong phòng bếp hỏi vọng ra.

"Người đó nói muốn giới thiệu em gái mình cho anh. Em gái ông ta tuy đã ly hôn nhưng rất xinh đẹp, lại chưa từng sinh con." Thời Miên đang bận hái khế, dựa vào trí nhớ vừa rồi nói ra những ý trọng yếu.

Tiếng cắt rau lập tức dừng lại, Thời Khiêm từ trong bếp đi ra, sốt sắng bộc bạch: "Đừng nghe hắn nói nhảm, tôi căn bản không nhờ hắn giúp."

"Anh thực sự không cân nhắc thử sao? Người phụ nữ này tuy có chút lớn tuổi, nhưng hiền lành, nỗ lực để có con cũng không phải là vấn đề." Thời Miên rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nghiêm túc phân tích điều kiện khách quan của hai bên.

Biểu tình của Thời Khiêm có chút khó coi, hắn có thể nghe ra cô đang nghiêm túc đưa ra lời khuyên. Thời Khiêm nghiêm mặt giật lấy điện thoại từ tay Thời Miên, "Chuyện này con không cần phải lo."

"Ồh, được thôi." Cô đây là thật tâm nói ra, sao hắn lại nổi giận như vậy.

Thời Khiêm thoáng nhìn thấy cô lộ ra vẻ ủy khuất cùng với thái độ chuyện không liên quan đến mình, trong lòng có chút nóng nảy, "em đừng chọc tôi tức giận, có em ở đây tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến những thứ này."

"Vậy nếu tôi không ở đây thì sao?"

"Tôi lúc trước sống như thế nào, về sau cũng vẫn như vậy mà sống."

Câu hỏi và câu trả lời này dường như Thời Miên đang hướng hắn một sự bảo đảm, Thời Miên ho nhẹ một tiếng, một lần nữa làm rõ lại suy nghĩ của mình, và biểu đạt ra, "Anh đừng hiểu lầm, tôi thật sự cảm thấy anh nên tìm một người để có thể chăm sóc cho anh. Anh cũng lớn tuổi rồi, về sau sẽ có lúc bất tiện, mà tôi.....".

"Em chê tôi lớn tuổi?" Thời Khiêm nhướng mày nhìn cô, rõ ràng cô nói nhiều như vậy, nhưng hắn chỉ để ý đến một câu này.

"Anh không cần tránh nặng tìm nhẹ, tôi chỉ muốn nói..."

Hắn lại không cho cô cơ hội nói tiếp, khom lưng ôm lấy cô đi vào phòng ngủ.

"Thời Khiêm." Thời Miên tức giận đấm vai hắn, "Anh rốt cuộc có đang nghe tôi nói không?"

"Có nghe, em nói tôi lớn tuổi rồi." Thời Khiêm đưa tay cởi thắt lưng, cúi người hôn lên ngực cô, "tôi cảm thấy em nói đúng, tôi đã già rồi, cũng không nên chậm trễ người khác."

Quần áo của Thời Miên bị hắn cởi ra sạch sẽ, tay hắn sờ soạng vào giữa hai chân cô để làm màn dạo đầu, móc ngoáy nhẹ mấy cái, dâm thủy liền tiết ra.

Bàn tay dính đầy nước dâm của Thời Khiêm bôi hết lên bộ ngực đang rung rung của cô, cười nói: "Tôi  hầu hạ một mình em là đủ rồi. "

Giường không lớn, trở mình một cái là chạm vào vách tường lớn nhỏ, trốn cũng trốn không thoát, chỗ nào cũng là thân thể đối phương.

Hắn đỡ dương vật chui vào, Thời Miên nức nở một tiếng muốn trốn, to quá.

Thời Khiêm một tay vuốt ve mông Thời Miên, một tay đè bả vai cô xuống, ngoài miệng thấp giọng dỗ dành cô: "Ngoan, ăn hết vào."

Hai mép thịt đỏ hồng bị tách ra, nong rộng, Thời Khiêm quỳ gối trên giường đẩy hông cho con cặc liên tục cắm vào rút ra trong lồn cô, sung sướng khi được địt vào lỗ thịt ấm áp ẩm ướt kia.

Hắn bắt lấy tay cô xoa hai bìu dái dưới gốc cặc, sau đó lại chạm vào xương háng, nơi nối liền giữa hai người, đầu ngón tay Thời Miên đều là dịch cơ thể nhớp nháp.

Hắn ngậm nó vào miệng, mút sạch sẽ.

Cảm nhận được sự ẩm ướt và nóng bỏng từ khoang miệng hắn, khuôn mặt Thời Miện đỏ bừng, một dòng dịch thể ái muội từ giữa hai chân phun ra, tất cả đều tưới lên dương vật đang ngâm mình bên trong cô.

Thời Khiêm khẽ rên một tiếng, đỏ mắt giã vào lồn cô như vũ bão, "Thích tôi địt em, đúng không, lần nào cũng ra nước nhanh như vậy."

Thời Khiêm chống hai tay hai bên sườn mặt Thời Miên, ở tư thế này, hắn có thể dùng lực rất tốt, đôi chân trắng nõn mềm mại của cô sẽ quấn chặt lấy thắt lưng hắn.

Mỗi khi hắn dùng sức, ác ý chà sát vào điểm mẫn cảm của cô, Thời Miên sẽ cắn vào mu bàn tay mà khóc, tiếng rên rỉ trong cổ họng đứt quãng.

Thời Khiêm bắn thật sâu vào trong cơ thể cô, hắn nằm ở phía trên nhìn khuôn mặt ngây ngất của Thời Miên sau cao trào, hôn lên bộ ngực ẩm ướt của cô, lại vùi đầu dùng lưỡi dọn sạch cái động lầy lội.

Tay Thời Miên túm lấy tóc Thời Khiêm đang chôn giữa hai chân, bị hắn liếm, nước lồn không ngừng chảy ra, cô không chịu được nữa, cắn ngón tay, hai chân kẹp chặt đầu Thời Khiêm.

Hắn có chút khó thở mà cười một tiếng, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, trên sống mũi cao thẳng phủ đầy nước lồn của Thời Miên, "Em muốn kẹp chết tôi à."

Ánh mắt Thời Miên mơ màng, hắn khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn cô.

Ánh mắt trời lênh đênh, đó là một buổi chiều dâm loạn.

CHƯƠNG 30: Kết cục

Vào cuối tuần, Thời Miên thức dậy từ sáng sớm.

Bây giờ Thời Khiêm không ngủ trên ghế sofa nữa, buổi tối hai người ngủ cùng nhau, giường nhỏ, sợ cô ngã xuống, Thời Khiêm ôm cô rất chặt.

Tóc cô dài đến thắt lưng, suốt thời gian qua không chăm sóc, mỗi lần trước khi đi ngủ, sợ đè lên tóc cô, Thời Khiêm đều phải gạt tóc sang một bên.

Thời Miên đã mấy lần oán giận về việc giường nhỏ, miệng hắn nói sẽ đổi, nhưng mãi vẫn không có động thái nào, cô nhìn thấu Thời Khiêm trên thực tế rất hưởng thụ trạng thái này, cho nên vẫn trì hoãn.

Cuối cùng cũng không giải quyết được.

Buổi sáng cô thức dậy sớm, ôm máy tính xem thông tin tuyển dụng, có mấy công ty cô vừa ý, đãi ngộ tiền lương cũng ổn, nhưng điều kiện được đặt ra rất nhiều, cảm giác là đang giăng lưới rộng khắp, vì vậy Thời Miên rất do dự.

Hơn chín giờ, Thời Khiêm đi chợ về, mang theo rất nhiều rau và thực phẩm tươi sống, thời tiết đột ngột trở lạnh nên hắn định buổi tối sẽ ở nhà ăn lẩu.

Trong bếp, một bát hạt dẻ đang sôi trong nồi, nước đã sôi được một lúc, Thời Khiêm vớt hạt dẻ mới luộc ra, ngâm chúng vào nước lạnh.

"Có nơi nào thích hợp không?" Hắn bưng ra một đĩa, ngồi xuống sô pha, bóc hạt dẻ đút cho cô.

"Có một số chỗ." Thời Miên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, buồn bực.

"Em có thể thử một lần, hãy coi như đó là kiến thức và kinh nghiệm. Cứ thong thả, tìm việc không dễ dàng như vậy, tôi vẫn có thể nuôi được em."

Hắn nói có thể nuôi cô nghe rất tự nhiên, Thời Miên lại không đồng ý, "Tôi lại không thể để anh nuôi cả đời được."

Dứt lời, Thời Miên trực tiếp gõ bàn phím gửi mail.

Hai ngày sau, cô lần lượt nhận được thông báo phỏng vấn.

Ngày phỏng vấn, cô dậy sớm, ngồi trước gương trang điểm, ở nhà vẫn luôn để mặt mộc, kỹ năng trang điểm cũng xuống cấp, chỉ riêng lông mày đã vẽ đi vẽ lại nhiều lần.

Lúc ra ngoài, cô vẫn theo bản năng đội mũ, hôm nay Thời Khiêm phải đi làm, sau khi đưa cô đến địa điểm phỏng vấn, liền đi đến cửa hàng.

Buổi tối Thời Khiêm tan làm về nhà, nhìn thấy Thời Miên nằm sấp trên sô pha, túi xách tùy tiện ném trên sàn nhà, giày cao gót vứt sang một bên, bộ dáng rất uể oải.

Không đợi hắn mở miệng, Thời Miên liền buồn bực nói, "Tôi biểu hiện rất tệ, hỏi vấn đề gì cũng không trả lời được." Tuy rằng đối phương nói chuyện rất khách khí, nói cô quay về chờ tin tức, nhưng Thời Miên biết chắc chắn là không có hy vọng.

Thời Khiêm nghịch nghịch đuôi tóc cô, "Muốn đi nữa không? "

Trong tay vẫn còn hai bản thông báo phỏng vấn, Thời Miên không chịu thua, "Muốn, cùng lắm là tôi lại bị từ chối lần nữa."

Mấy lần sau đều là Thời Khiêm cùng cô đến địa điểm phỏng vấn, lần nào cũng là đi giày cao gót, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong, rồi lại chán nản bước ra.

Càng thất vọng càng can đảm, trong người cô lại bừng lên một sức sống mãnh liệt, sau khi trở về buồn bã một lúc, rồi lại ôm máy tính bắt đầu nộp sơ yếu lí lịch.

Ba tháng sau, Thời Miên cuối cùng cũng lon ton chạy ra khỏi công ty, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, trong mắt cũng lộ ra thần thái "Tôi cảm thấy nơi này có khả năng. Tuy tiền lương không cao nhưng bầu không khí trong công ty cũng không tệ lắm."

Thời Khiêm ngồi trên băng ghế dài gần công ty, hai tay đan xen đặt trên đầu gối, nhìn nụ cười rạng rỡ của Thời Miên, liền rơi vào hoảng hốt.

Một lần nữa, hắn bắt đầu cảm thấy Thời Miên đang rời xa khỏi cuộc sống của mình.

Quả nhiên một tuần sau, Thời Miên nhận được thông báo nhậm chức.

Tối hôm đó, cô đến trung tâm thương mại mua sắm rất nhiều quần áo, chuẩn bị cho đi làm.

Tháng sáu, Thời Miên chính thức ra nhập công ty, hôm đó cô thức dậy sớm, ngồi trước gương trang điểm.

Thời Khiêm nấu cơm xong, chờ ở bên cạnh cô, xem cô trang điểm. Hắn không hiểu những chai lọ kia, cũng không phân biệt được cọ trang điểm xếp cùng một chỗ, chỉ cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc trang điểm của cô, rất ấm áp, rất đẹp mắt.

Thời Miên liếc hắn một cái, "Ông đang nhìn cái gì vậy?"

"Nhìn con trang điểm thế nào."

Hắn luôn nhìn như vậy, khiến Thời Miên bắt đầu phân tâm, chỉ có thể dùng khăn giấy lau đi hàng lông mày bị lệch, "Trang điểm thì có gì đẹp."

Thời Khiêm lắc đầu, không nói gì. Hắn yêu những chi tiết nhỏ nhặt này, cảm giác thực tế của cuộc sống được thể hiện trong đó.

Sau khi đưa Thời Miên đi làm trở về, Thời Khiêm ngồi một mình trên ghế sofa, mở hai lon bia.

Sau khi đi làm, thời gian Thời Miên về nhà càng lúc càng muộn, đôi khi là tăng ca, đôi khi là công ty liên hoan.

Nếu như vừa trở về liền nhào vào ghế sofa, điều đó có nghĩa là công việc rất vất vả, phải tăng ca. Nếu như trở về với khuôn mặt ửng hồng, lớp son trên môi bị phai, vậy hẳn là cùng đồng nghiệp trong công ty liên hoan.

Hắn phân chia rất rõ ràng.

Thời Miên dần dần cũng kết giao bạn bè, cô có những sở thích khác, rất ít khi đi câu cá.

Kỳ thật cô không có ý muốn kết bạn, nhưng sau một thời gian ở chung, lại thích những người có chung tính cách kết giao với nhau.

Cô rất thích bầu không khí của công ty, trong công ty chủ yếu là những người trẻ tuổi, tất cả mọi người đều có tiếng nói chung, ông chủ là thế hệ thứ hai* trở về nước để lập nghiệp, không có các thói quen xấu như các doanh nghiệp trong nước bình thường.

* cách gọi khác của phú nhị đại. Ở Trung Quốc, thế hệ thứ nhất chính là cha mẹ, những người đã gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng đến khi giàu có, thế hệ thứ hai là những người nối nghiệp kinh doanh của gia đình hoặc tự thân lập nghiệp mà không muốn kế thừa sự nghiệp gia đình.

Sau khi Thời Miên có cuộc sống xã hội của riêng mình, cô thường về muộn, cô cảm thấy rất có lỗi với Thời Khiêm, bởi vì từ đầu đến cuối hắn chỉ có một mình mà thôi.

*********************************

Hơn mười một giờ đêm Thời Miên mới trở về, phòng khách tối om, sau khi bật đèn ở cửa, nhìn thấy có người ngồi trên sô pha, cô giật mình nói: "Không phải đã nói với anh đừng chờ tôi sao?"

Ánh mắt Thời Khiêm đảo qua vết son trên môi cô, "Hôm nay em về rất muộn, cũng không cho tôi đi đón em, em về bằng cách nào? "

"Hôm nay chơi hơi lâu một chút, đồng nghiệp thuận đường, cho nên... Liền cho tôi quá giang." Thời Miên đột nhiên không dám nhìn vào mắt hắn, sau khi thay dép, cô xõa tóc xuống.

" Đồng nghiệp? "

Thời Miên bỗng nhiên nổi giận, "Tôi đã trưởng thành, anh có thể đừng quản nhiều như vậy được không." Cô nói xong liền đi thẳng vào phòng tắm.

Thời Khiêm mím chặt môi, không nói gì nữa.

Chờ Thời Miên tắm rửa xong, Thời Khiêm tắt đèn phòng khách, theo cô vào phòng ngủ.

Như thường lệ, Thời Miên di chuyển vào bên trong giường, nhường chỗ cho hắn.

Thời Khiên ôm eo cô, cúi người hôn lên cổ cô.

Hôm nay Thời Miên không có tâm trạng làm, đưa tay đẩy ngực hắn ra: "Đừng, nay tôi mệt lắm."

Thời Khiêm dừng lại, buông eo cô ra, giọng nói vẫn ôn hòa, "Được, vậy ngủ đi."

Thời Miên xoay người đưa lưng về phía hắn, Tay Thời Khiêm đặt ở hai bên mạn sường, nhìn chằm chằm trần nhà tối đen, từ từ lộ ra một nụ cười khổ.

Sáng sớm, hắn bị đánh thức.

Một bàn tay mềm mại vuốt ve hạ thể hắn, chậm rãi châm lửa.

Thấy hắn đã tỉnh, Thời Miên ngượng ngùng cúi đầu, ngồi lên bụng Thời Khiêm, cúi người hôn lên cằm, yết hầu của hắn.

Dây váy từ đầu vai tuột xuống, mái tóc dài mượt mà của cô buông xõa, mơn trớn da thịt trên ngực hắn.

Thời Khiên đưa tay nắm lấy một lọn tóc mát lạnh, khát vọng nhìn chằm chằm vào đầu nhũ lộ ra sau đường viền cổ áo của cô.

Cô hiếm khi chủ động như vậy.

Thời Miên hơi dịch người về phía sau, dương vật cứng ngắc chống ngay lên cửa âm đạo, cô nhích người lên cho dương vật nằm giữa hai bên mép, nhẹ nhàng sàng sẩy hẩy mông qua lại trên thân gậy thịt, chả mấy chốc nước lồn cô ứa ra thẫm đẫm cả thân gậy thịt nóng hổi, bên dưới Thời Khiêm cũng không nhàn rồi, hay tay ôm lấy mông cô nhào nặn xoa bóp.

"Anh đút vào đi... " Thời Miên cắn môi, thần sắc mê loạn, cô đã rất ướt.

Thời Khiêm nhếch khóe miệng, xoay người đè cô xuống, kê đầu khấc ngay cửa mình, nhấp hông, con cặc đã nằm gọn trong lỗ lồn ấm nóng, Thời Miên rên rỉ, hai chân vô thức quấn chặt lấy eo hắn.

Thân thể cô mở rộng chào đón hắn.

Thời Khiên nằm ở phía trên, thân hình cao lớn bao lấy cả người cô. Tay vò nắn hai bầu vú căng tròn, đôi môi hôn khắp khuôn mặt cô, hôn qua vành tai, liếm một đường dài xuống cổ rồi dừng trên hai núm vú hồng hồng dựng đứng.

Bên dưới vẫn ra vào mãnh liệt, mỗi cú thúc như chạm đến tận cùng âm đạo cô.

Cả hai bọc trong một chiếc chăn mỏng, lúc này đã tuột xuống mông, chỉ vừa đủ che đi bộ phận đang dính nhau của hai người, nhưng không che được âm thanh dâm dục phát ra từ nơi đó của họ.

"A... aa... Mạnh hơn nữa đi.... aa.... a... " Hôm nay cô có vẻ gấp gáp, nằm dưới thân hắn, hai tay bấu chặt lấy lưng hắn, ngửa cổ, quằn quại, há miệng rên rỉ trong sung sướng.

Thời Khiêm bị cô kẹp chặt suýt chút nữa bắn, vội vàng rút ra, vỗ mông cô một cái, " em lộn xộn cái gì?"

Nói xong lại banh hai chân cô ra đút vào.

"Anh trai" cô thét lên một tiếng chói tai, tay quơ loạn tấm ga giường.

Từ khi gặp lại đến nay, cô ở trên giường luôn gọi tên hắn, hôm nay đột nhiên đổi giọng gọi hắn là anh trai, chọc trúng dục vọng ẩn giấu của Thời Khiêm.

Ánh mắt hắn càng lúc càng tối, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu nhiều hơn, hắn ôm lấy Thời Miện, xoay người để cô ngồi lên người mình, từ bên dưới hẩy mông đâm cặc vào.

Buổi sáng khi hắn muốn cô, bình thường sẽ không xuất tinh vào trong, Thời Miên thường vội đi làm, không có thời gian để tẩy rửa tinh trùng bắn vào trong cơ thể, lại không thể hàm chứa nó đi làm, vì vậy cô kiên quyết không cho hắn xuất tinh bên trong vào buổi sáng.

Giờ phút này, hắn trở nên hung dữ, không quan tâm nhiều như vậy, nâng mông lên, nhắm ngay cửa tử cung mà nắc hết công suất, Thời Miên đã sớm lên đỉnh, dâm khí của cô theo nhịp độ của con cặc chảy lênh láng ra ngoài, thân thể không còn chút sức lực, hai chân cũng kẹp không chặt.

Thời Khiêm cắn răng dỗ dành cô, "Bảo bảo, kẹp chặt."

Thời Miên rên rỉ vài tiếng, ngón tay ở trên lưng hắn cào loạn, chỉ có thể gồng mình cắn chặt dương vật đang lớn dần bên trong cơ thể.

Không thể chịu đựng được nữa, Thời Miên cắn vào bả vai hắn, cầu xin sự thương xót.

Thời Khiêm hừ cười một tiếng, hôn lên khuôn mặt ửng đỏ của Thời Miên dỗ dành, "Hôm nay ngậm tinh dịch của anh đi làm, được không?"

"Không, " Thời Miên sợ tới mức muốn nâng người lên tránh, hắn bắt lấy eo mềm nhũn của cô nhấn mạnh xuống.

Sau một hồi làm tình, Thời Khiêm không chịu được nữa, sau một cú chốt hạ cực mạnh vào sâu nhất có thể, hắn căng cứng người phun xối xả tinh trùng vào sâu trong tử cung cô.

Hai mắt Thời Miên tan rã, thân thể vô lực đổ ập xuống, run rẩy ngả sang một bên.

Một lúc sau, cô nghẹn ngào.

"Sao em lại khóc?" hắn nắm lấy bờ vai run rẩy của cô, còn tưởng rằng cô vì cuộc yêu vừa rồi mà khóc, đến khi nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Thời Miên, ​​sắc mặt Thời Khiêm ngưng lại, "Sao vậy?"

Thời Miên lấy tay che mặt, cảm xúc hỗn loạn đè nén trong lồng ngực, cô cảm thấy rất đau khổ "anh yêu người khác không tốt sao?"

Một câu không đầu không đuôi, Thời Khiêm cay đắng, "Sao em lại nói như vậy?"

Cô cắn môi khóc một hồi lâu, mới nghẹn ngào trả lời, "Hôm qua có một chàng trai đã tỏ tình với tôi. Tôi cảm thấy anh ấy rất tốt. Tôi muốn thử một lần."

Thời Miên xoay người, cô không dám nhìn phản ứng của Thời Khiêm.

Kỳ thật Thời Khiên đã đoán được, tối hôm qua hắn ở cửa sổ nhìn thấy người đàn ông kia đưa cô về.

Thời Khiêm trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng hỏi, "Ngày hôm qua, bởi vì cậu ta nên em mới nổi giận với tôi phải không?"

"Không phải." Thời Miên vội vàng phủ nhận, "Tôi giận chính mình."

" Giận chính mình làm gì, em muốn làm gì thì làm. " Ngày này cuối cùng vẫn đến sao? Nói ra những lời này, lại dễ dàng hơn so với tưởng tượng.

"Thật sao? Anh bằng lòng sao?" Thời Miên quan sát thái độ của hắn qua kẽ ngón tay, hai người nhìn nhau, cô chột dạ nhìn đi chỗ khác.

"Tại sao không tin những gì tôi nói." Thời Khiêm gỡ bàn tay đang che mặt Thời Miên ra, cầm lấy .

Cô khóc rất lâu, nhưng lòng bàn tay lại khô ráo.

Thời Khiêm ngẩn ra, quay lại nhìn khuôn mặt của Thời Miên. Mặc dù mắt cô đỏ ửng, nhưng nước mắt trên khuôn mặt lại rất ít.

"Nước mắt của em...", Thời Khiêm đưa tay lên sờ mặt cô, chút nước kia rất nhanh bốc hơi trong không khí, "Là thật sao?"
Thời Miên bị hỏi đến sửng sốt, hô hấp nhè nhẹ.

Nhìn bộ dạng kia của cô, Thời Khiêm hiểu được tình sự vừa rồi là cô cố ý lấy lòng, hắn cười một tiếng, "Vì sao phải giả vờ khóc? Hay cảm thấy khóc sẽ dễ thương lượng hơn?"

Trong khoảnh khắc, nhìn thấy cô khóc, Thời Khiêm cảm thấy mình cái gì cũng có thể đáp ứng. Nhưng giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy cơn ái tình vừa rồi chính là chuyện cười.

Thời Khiêm rút khỏi cơ thể cô, đầu ngón tay ở âm đạo móc móc hai cái, đem ngón tay dính đầy dịch cơ thể của hai người cho cô xem, "Vậy vừa rồi chúng ta như vậy tính là cái gì, em dùng cái này để thương lượng?"

Thời Miên co chân ngồi dậy, cúi đầu không nói gì.

"Nếu em muốn kết thúc, có thể trực tiếp nói cho tôi biết. Tôi nói rồi, em làm cái gì tôi cũng không phản đối, đều ủng hộ hết thảy. Tôi không đáng để em tin tưởng như vậy sao?"

Cô quả nhiên đã trưởng thành, đi học quả không phải uổng phí, cũng học được cách giở trò với hắn.

Thời Khiêm đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#talk