vẫn là vượt rào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 16: Trốn học

Thời Khiêm đã lắp một chiếc gương soi toàn thân trong phòng tắm, đối diện với vòi hoa sen.

Hơi nước tràn ngập trong phòng tắm nhanh chóng làm mờ cả tấm gương.

Thời Khiên đứng sau lưng Thời Miên, ấn con cặc bán cương của mình vào giữa hai chân cô, ngón tay cái chai sạn của hắn liên tục xoa nắn ngực cô, cho đến khi chúng run run cứng lên.

Hai chân hắn dang rộng, tay phải luồn qua bụng cô hướng đến nơi riêng tư, đang kiên nhẫn làm màn dạo đầu cho cô.

Thời Miên liên tục ngiêng đầu, tinh tế thở dốc, ngón tay yếu ớt vô lực nắm lấy cánh tay cứng rắn của Thời Khiêm.

Kèm theo tiếng rên ngắn ngủi, Thời Miên gắt gao kẹp chặt lấy bàn tay trơn trượt dính đầy dịch cơ thể của cô.

Cô lên đỉnh.

"Hôm nay nhanh thật." Thời Khiên cười, liếm đi nước bọt trên khóe môi cô.

Đồng thời, hắn dùng tay trái lau sạch hơi nước trên gương, Thời Khiêm ép cô vào tấm gương mát lạnh, đút con cặc to lớn của hắn vào âm hộ vẫn đang trong cơn cực khoái của cô.

"Ưm... a... nhẹ thôi." Mặt gương trơn trượt, bộ ngực căng tròn của cô trượt lên trượt xuống theo tần suất ra vào của hắn.

Núm vú bị ma sát đau rát, Thời Miên nhắm mắt đưa tay ra đỡ lấy.

Ban ngày Thời Khiêm đã bắn ra một lần, cũng không vội vàng xuất tiếp, con cặc di chuyển nhẹ nhàng, mỗi lần rút ra đút vào đều từ tốn nhưng bù lại, mỗi cú nhấn vào đều thật sâu, gần như dùng hết sức để con cu thọc tới tận cùng âm đạo. Hắn ấn tay cô lên bụng nhỏ, để cô cảm nhận được hình dáng gậy thịt của hắn mỗi lần thọc vào rút ra.

Thời Miên nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn.

"Mở mắt ra." Hắn lắp gương không phải vì khoảnh khắc này sao.
Thời Miên thút thít lắc đầu.

Thời Khiên trầm mặt, dương vật "ọp" một tiếng rút ra khỏi cơ thể cô, khi rút ra, toàn thân cặc được bao phủ bởi một lớp dịch trong suốt, đập lên mông Thời Miên.

Bàn tay hắn ấn bả vai cô chậm rãi đè xuống, ngón cái ám chỉ đặt lên cánh môi cô, "Không muốn nhìn thì dùng miệng làm tôi bắn ra."

Thời Miên chống đỡ cặp đùi rắn chắc hữu lực của hắn, không chịu quỳ xuống, "em không muốn."

"Phải chọn một cái." Hắn cường thế ra lệnh khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.

Cô không thể dùng miệng làm cho hắn, Thời Miên do dự một lúc lâu, vẫn đứng lên.

Lại bị đè vào gương một lần nữa, Thời Miên buộc phải nhìn mình trong gương.

Giữa hai người có sự khác biệt rất lớn về màu da, cô giống Lương Ngọc hơn một chút, làn da trắng như ngà voi, mịn màng và yếu ớt. Về phần Thời Khiêm, người quanh năm sửa xe, cơ bắp trên người rất săn chắc, màu lúa mì khiến hắn càng hung dữ hơn.

Động tác ra vào giữa hai chân càng lúc càng nhanh, lộ ra nếp thịt đỏ tươi mềm mại, túi tinh đập vào hai mép lồn, phát ra âm thanh trầm đục mơ hồ.

Thời Miên ngửa đầu rên rỉ, dòng nước chảy dọc theo cổ mảnh khảnh trượt xuống. Thời Khiêm nghiêng đầu hôn cô, môi lưỡi giao triền.

Khi hắn xuất tinh, đôi mắt rực lửa của hắn khóa chặt dáng vẻ cô trong gương, Thời Miện bị ánh mắt này thiêu đốt, âm đạo ngậm dương vật của hắn run lên, một dòng chất lỏng trong suốt trào ra.

Thời Khiên còn chưa thỏa mãn, dương vật nửa mềm vẫn chôn trong lồn không chịu rút ra, chiếm giữ lỗ nhỏ chặt khít, nhấn nhẹ tận hưởng dư vị. Thời Miên dựa lưng vào gương, một chân nhấc lên quấn quanh eo hắn.

Đầu vú sưng lên cứng như đá bị hắn cúi đầu bú liếm, bên kia bị bàn tay to thô bạo vuốt ve.

Không cách nào nhìn cái đầu màu đen trước ngực, Thời Miên nhắm mắt lại rên rỉ.

-----------------------------

Trong giờ học ngữ văn sáng thứ Tư, Thời Miên bị phân tâm. Trong đầu là đủ loại mảnh vỡ của khoảng thời gian này, gần đây nhất là hình ảnh đêm qua Thời Khiêm muốn cô trong phòng tắm.

Trong lòng chất chứa những suy nghĩ và cảm xúc không có nơi nào để giải tỏa, lại bởi vì không được giải tỏa mà ý chí sa sút.

Nếu xem xét thực tế, tình yêu và sự thù hận của cô kỳ thật đều không có căn cơ tồn tại.

Trước đó, vì hận thù, cô luôn ước Thời Khiêm chết ngay lập tức, nhưng sau khi trở lại hiện thực, cô không có kế hoạch thích hợp cũng như can đảm để lên kế hoạch một mình.

Hơn nữa Thời Khiên lại rất giỏi trong việc khống chế lòng người, hắn vẫn luôn thăm dò qua lại điểm mấu chốt của cô.

Ngay sau khi hắn cưỡng bức cô, hắn quyết định cho cô đến nhà dì út để tự lo, cho cô thời gian để chấp nhận hiện trạng.

Sau khi từ chỗ Lương Phân trở về, hắn một bên cùng cô duy trì khoảng cách, một bên lại châm ngòi để Lương Ngọc tự rời đi, khiến Thời Miên lâm vào khốn cảnh.

Sau khi Lương Ngọc rời đi, Thời Khiêm vẫn khống chế tần suất và quy mô thích hợp trong chuyện tình dục, hy vọng Thời Miên có thể từ từ hòa nhập.

Nhìn lại tất cả, Thời Miên giống như một con diều trong tay Thời Khiêm, với một cú giật nhẹ, điểm mấu chốt của cô lại bị lung lay.

Căn cứ vào nguyên tắc không thể hủy hoại, hắn còn phải đặt thêm một nguyên tắc của mình, Thời Miên phát hiện trong thời gian ngắn ngoại trừ tiếp nhận, thì không còn biện pháp nào khác, thừa nhận hiện thực này, làm cho cô rất chán nản.

Nghĩ như vậy, cuộc sống hoàn toàn vô nghĩa, nhiệm vụ duy nhất của cô bây giờ là thỏa mãn ham muốn tình dục của Thời Khiêm.

Thời Miên mấy lần mất tập trung trong lớp, bị giáo viên chủ nhiệm đưa đến văn phòng phê bình.

Giáo viên chủ nhiệm cũng thông báo cho Thời Khiêm, buổi chiều đến đón cô, sắc mặt hắn có chút không tốt, nghiêm mặt răn dạy Thời Miên vài câu.

Cô không nhớ trong lòng, vẫn làm theo ý mình.

Tuần này kinh nguyệt đến, Thời Khiêm không động đến cô, mấy ngày nay hắn dường như cũng rất bận rộn, trở về khá muộn.

Vừa mới đi học tuần thứ hai, Thời Miên liền trốn một tiết giáo dục thể chất, bình thường cô trầm mặc ít nói, lại không có ý hòa nhập, cho nên không mấy người chú ý tới cô trốn học. Thời Miên không ra khỏi khuôn viên trường, chỉ nép mình trong một khu vườn nhỏ của trường nghịch điện thoại, gần đây cô mê một trò chơi ghép hình, điện thoại gần như không rời tay.

Lần thứ hai, cô trốn tiết học ngữ văn, vẫn nép mình trong vườn, lần này cô bị giáo viên tuần tra bắt được, thông báo cho giáo viên chủ nhiệm tổ chức họp lớp để phê bình.

"Cô giáo gọi điện thoại cho tôi, nói chiều hôm qua em không học môn Ngữ văn." Thời Khiêm dập tắt điếu thuốc trong tay, liếc cô qua gương chiếu hậu, cả người cô nằm trên ghế xe, vạt áo cuộn lên, lộ ra một đoạn eo bụng trắng nõn, cầm điện thoại di động không biết đang chơi cái gì, thỉnh thoảng phát ra âm thanh bùm bùm.

Thời Miên ậm ừ qua loa cho có lệ.

"Em trốn mấy lần rồi?" Cô luôn luôn an tĩnh ngoan ngoãn, ai biết thời kỳ phản nghịch lại oanh liệt như vậy. Thời Khiêm tự biết mình là một phần nguyên nhân, nên khi nói chuyện với cô, tận lực bình tĩnh, không kích thích cô.

"Mới hai ba lần thôi." Thời Miện không ngẩng đầu lên.

Thời Khiêm mím chặt môi, trên trán gân xanh giật giật, "Mới hai ba lần? Em suy nghĩ cái gì vậy, không muốn học nữa sao?"

Thời Miên nhẹ nhàng hỏi ngược lại, "Có khác biệt không?".

Không nghĩ cô sẽ nói ra những lời đau lòng như vậy, Thời Khiêm không giận mà cười, gật đầu vài cái, gần như thất trí lặp đi lặp lại, "Được lắm, được lắm."

Hắn hoàn toàn im lặng không nói gì nữa.

Thời Miên ngược lại bất an liếc hắn một cái.

Đến gara, sau khi Thời Khiêm đỗ xe xong, đứng ở một bên chờ cô chậm rãi xuống xe, "Đưa cặp sách cho tôi."

Thời Miên theo bản năng đưa cho hắn.

Sau khi nhận lấy, hắn đi thẳng về phía thùng rác màu xám xanh, mở nắp ra, tiện tay ném vào.

Thời Miên kinh hãi, "Tại sao anh lại ném cặp sách của em? "

"Là đồ của em sao?" Thời Khiêm kéo cánh tay cô đi về phía thang máy, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, khinh bỉ liếc mắt một cái, "Thứ gì trên người em mà không phải là tiền của tôi chi trả."

"Anh..." Thời Miện há miệng, ngượng ngùng không nói được câu hoàn chỉnh.

Chờ bị kéo vào thang máy, cô mới hậu tri phản bác, "Điều đó cũng không có nghĩa là anh đối với tôi muốn làm gì thì làm."

Thời Khiêm cười khẽ, sau khi hắn ấn số 12, mới nhàn nhã quay đầu, "Muốn làm gì thì làm? Bảo bảo, hình như em vẫn không biết tôi đang khắc chế chính mình."

Màn hình hiển thị tầng của thang máy phát ra ánh sáng huỳnh quang màu xanh nhạt, khuôn mặt hắn nhấp nháy trong ánh sáng lờ mờ.

Thời Miên nín thở, không khỏi lùi lại một bước.

Với sự rung chuyển nhẹ của thang máy, tầng 12 đã đến.

Thời Khiêm ôm lấy bụng cô, cường thế dẫn cô ra khỏi thang máy.

Sau khi vào nhà, hắn thô lỗ đè Thời Miên lên sô pha, bàn tay sờ đến quần lót kéo ra, trực tiếp đút hai ngón tay vào, tàn nhẫn thọc vào rút ra, "Em không muốn đi học đúng không, vậy thì đừng đi, ở nhà phục vụ con cặc này của tôi."

"Tôi sẽ lột sạch quần áo của em, đem em xích ở trên giường, không cho em mặc gì, cũng không dùng bao cao su, bắn tinh khắp người em, tôi sẽ dạy em thành một con đĩ dâm đãng, không thể sống thiếu con cặc này của tôi."

Thời Khiêm rút ngón tay ra, trên đó đã có dịch cơ thể trong suốt dính vào, hắn trào phúng nhìn cô, sau đó từ từ bôi chất dịch đó lên má cô.

"Bảo bảo, đây mới là tôi đối với em muốn làm gì thì làm."

CHƯƠNG 17: Tên biến thái chết tiệt

Trời mưa

Ngoài cửa sổ mưa dầm liên miên, ánh sáng u ám.

Thời Miên nằm trên giường đọc tiểu thuyết, lắng nghe tiếng mưa rơi. Thời Khiêm nói được làm được, hắn không cho phép cô đi học nữa, tất cả thiết bị liên lạc điện tử bị tịch thu, rút đường dây điện thoại trong nhà, đường dây mạng bị cắt bỏ.

Bây giờ cô chỉ có thể đọc sách giết thời gian, không nghĩ về những gì sẽ xảy ra trong tương lai, trước mắt nhìn hắn tức giận, nội tâm cô cảm thấy vui vẻ.

Chạng vạng Thời Khiêm mua thức ăn về, hai người đối diện nhau im lặng ăn cơm.

Sau bữa ăn, ngay khi cô vừa bước chân vào phòng ngủ, phía sau hắn cũng theo vào, thuần thục cởi áo khoác.

Thời Miên mím môi, vẫn quay đầu kháng cự.

Đôi môi lạnh lẽo hôn lên xương quai xanh, hắn lần lượt cởi cúc áo ngủ, ngón tay cái thô ráp lướt qua nơi tim đập của cô, mang đến cảm giác đụng chạm khó tả.

"Gầy rồi." Sờ vào vùng da thịt mềm mại ở eo cô, Thời Khiêm không có cảm xúc gì nói một câu.

Sắc trời hoàn toàn tối đen, những hạt mưa rơi tí tách trên mái hiên.

Thời Miện cố tình phân tâm, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, mãi cho đến khi hắn đi vào, mới phát giác hắn không đeo bao, Thời Miên không tình nguyện đẩy vai hắn: "Anh đi ra ngoài, đeo bao vào."

Thời Khiêm không nghe, mím môi, nắm cổ tay cô ấn lên gối mềm.

Thân hình kề sát vào nhau, hắn thô bạo dập liên hồi vào cái lồn mọng nước của cô, những tiếng động xác thịt đầy nhục dục vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh, Thời Miên sợ hãi kêu rên, hai chân vô thức quặp quanh vòng eo hắn, rung lắc dữ dội.

Ánh mắt Thời Khiêm u ám nhìn chằm chằm vào cái lỗ đã bị địt đỏ thẫm, đầu ngón tay vê vê âm vật nhạy cảm.

Cô phản ứng rất dữ dội, bụng dưới nhô lên rồi nhanh chóng hóp lại, con cặc hắn trượt ra ngoài một nửa, lại nhanh chóng đẩy vào thật sâu, từng dòng dâm khí không kìm được tràn ra ngoài.

Thời Khiêm hô hấp dồn dập, bỗng nhiên ôm lấy thân thể phủ kín tình dục của cô, xoay người lại, để cô quỳ xuống mép giường, một tay đè lên bả vai, một tay bóp eo, từ phía sau thúc cặc vào.

Thời Miên cắn môi, lỗ nhỏ mỗi khi thắt lại, liền bị con cặc nong ra, không kìm được mút cặc vào càng sâu, con cặc ra vào mãnh liệt, giật giật trong lồn, biết hắn sắp xuất tinh, Thời Miên vỗ vỗ vào bắp đùi săn chắc của hắn, "... ưm.... đừng ở bên trong.... "

Lời còn chưa dứt, từng dòng tinh khí nóng hổi tuôn trào ồ ạt trong âm đạo, Thời Miên khó có thể tin mở to hai mắt, thân thể suy sụp đổ ập xuống.

Hắn thế nhưng.... Lại xuất ở bên trong.

Cảm nhận được tinh dịch từ giữa hai chân chầm chậm chảy ra, Thời Miên kẹp chặt hai chân của mình, tâm tình suy sụp, lớn tiếng mắng chửi: "Anh khốn nạn, tôi đang trong kỳ nguy hiểm, anh muốn tôi chết sao?"

Thời Khiêm không nói lời nào, nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô phủ lên con cặc đã mềm xuống vuốt ve, không đến mấy cái, nó lại sống lại.

Ép cô vào tường, cô vẫn còn đang trong dư vị cao trào, toàn bộ cơ thể ửng đỏ.

"Em nếu không muốn đi học nữa, mang thai cũng tốt." Lần này cô không chịu phối hợp, Thời Khiêm kéo khăn gối trói tay cô lại, ngang ngược mở rộng hai chân đút vào, thẳng một đường đến nơi sâu nhất, đầu cặc chạm đến cửa tử cung, " Những đứa bé có họ hàng ruột thịt loạn luân với nhau khi sinh ra, có rất nhiều dị tật, về sau một đàn con, đứa thiếu tay, đứa thiếu chân sẽ vây quanh em, gọi em là mẹ, nếu là con trai thì thật tội nghiệp, không bao giờ tìm được vợ, vậy thì tôi cùng với nó sẽ thay nhau mà địt em, em muốn nghĩ tới cuộc sống như vậy sao.... "

" Không.... không.... Tôi không muốn mang thai.... "

Cuối cùng, đầu cặc đặt ngay cửa tử cung, bắn vào, Thời Miên vừa run rẩy vừa khóc thành tiếng, " Tôi hận anh. "

Thời Khiêm vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Thời Miên, mặc cho cô khóc trong ngực.

Mới một đêm đã chịu không nổi, còn dám giở trò trốn học với hắn. Thời Khiêm trong bóng đêm giật giật khóe miệng.

Sau đó Thời Khiêm tìm lọ thuốc mỡ giảm sưng, bóp một ít ra đầu ngón tay, bôi lên môi âm hộ sưng tấy không khép lại được.

"Tôi muốn uống thuốc."

Thời Miên quay mặt sang một bên, ôm lấy tay, hít vào từng hơi thở nhỏ.

Thời Khiêm xoay người đi ra ngoài, thấy lời khẩn cầu của mình không được đáp lại, cô tức giận vung bình hoa trên bàn, choang một tiếng, những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất.

Đến ngày thứ ba, cô rốt cuộc không chịu nổi nữa, cuộn tròn trong lòng hắn khóc lóc cầu xin: "Anh, em sai rồi, em muốn đi học, em không muốn mang thai."

Con cặc vẫn đang chôn trong cơ thể cô, mỗi khi cô nức nở, cơ thịt mềm trong âm đạo sẽ theo đó thắt lại, mang lại cho hắn cảm giác sung sướng.

Thân trên Thời Khiêm trần trụi, trong miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô khóc.

Xúc cảm ướt át rất nhanh làm cho hắn lại có phản ứng.

Cô kinh hãi tách người ra, nhịn không được mắng hắn, "Tên biến thái chết tiệt."

Thời Khiêm liếc nhìn cô một cái, đứng dậy, vật dữ tợn giữa hai chân co lại thành một cục xấu xí, trước khi đi ra ngoài còn nói: "em  không cần uống thuốc, tôi đi thắt ống rồi."

Cô không hiểu gì, nhìn hắn một cách nghi ngờ.

"Tự mình tra Baidu." Thời Khiêm ném cho cô chiếc điện thoại mà hắn đã từng tịch thu

Điện thoại trở lại tay, Thời Miên mở khóa màn hình, ngón tay run run tìm kiếm.

Khoảnh khắc nhận được đáp án, cô cuối cùng cũng trút bỏ được một tảng đá lớn trong lòng.

Ít nhất sẽ không mang thai, cô không muốn sống một cuộc sống như vậy, cũng không bao giờ muốn trở thành mẹ của một đứa trẻ dị tật.

Đột nhiên được giải thoát khỏi áp lực nặng nề, Thời Miên không ngừng quỳ gối dưới đất thất thanh khóc.

Cách một bức tường, Thời Khiêm lẳng lặng dựa vào tường, nghe tiếng khóc của cô, tàn thuốc nóng đốt cháy ngón tay cũng không có phản ứng.

Thứ bảy cuối cùng cũng chào đón tiết trời tốt lành đã lâu không thấy, từ xa đã thấy hàng cây bạch quả rung rinh trong gió, con đường ẩm ướt phủ một lớp áo vàng óng.

Thời Miên đứng ở ban công, ánh mặt trời mùa thu se lạnh chiếu sáng rực rỡ, cô ôm cánh tay, ngơ ngác nhìn những người già và trẻ em đang hoạt động trên quảng trường.

“Không ăn cơm à?” Từ sáng đến giờ cô không ăn một miếng cơm nào, canh mà Thời Khiêm nấu lúc nóng lúc lạnh, mùi vị cũng không còn ngon nữa.

“Tôi muốn đi học.” Cô cố chấp nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy khát khao.

Thời Khiêm kéo cánh tay cô một cái, khiến cả người cô loạng choạng, cười nhạo nói: "Đứng cũng đứng không vững, còn muốn đi học, em muốn ngất xỉu giữa đường sao."

Phát hiện ý tứ thỏa hiệp trong lời nói của hắn, Thời Miên có chút không thể tin được, "Anh đồng ý cho tôi đi?"

"Ăn cơm trước." Hắn cũng không nói rõ đồng ý hay không, chỉ nắm tay cô đi tới bàn ăn.

Trên bàn đầy một bát canh cá, Thời Miên không sợ nóng, nâng lên liền uống, gần như là ngấu nghiến, khóe miệng dính đầy vết canh.

Sau khi uống xong một bát, Thời Khiêm lại đưa thêm một bát nữa, Thời Miên cũng uống sạch, đến cuối cùng cũng cảm thấy buồn nôn.

Cô tùy ý lau miệng, ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm Thời Khiêm, khóe miệng hắn giật giật, xoay người từ phòng ngủ lấy ra một xấp văn kiện, ném đến trước mặt cô.

Thời Miên liếc nhìn, nghi ngờ mở ra mấy trang, xem không hiểu lắm, hình như là danh sách một ít tài sản đứng tên hắn.

"Cái này là cái gì? "

Thời Khiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô ấy, " Chờ sau khi em trưởng thành, tất cả những thứ này đều là của em, nó đủ để chi trả học phí bốn năm đại học của em, em cũng có thể mua một ngôi nhà khác, thậm chí chỉ cần em không chi tiêu quá nhiều, em có thể sống một cuộc sống thoải mái trong một thời gian dài. Có những thứ này, em có thể đi bất cứ nơi nào em muốn, sau này không trở về cũng được."

Thời Miên không hiểu rõ lắm, "Anh đưa hết cho tôi?"

"Tôi không có ý định vây khốn em cả đời, chỉ cần ở bên tôi hai năm này, tương lai em đi đâu tôi cũng sẽ không can thiệp, tôi sinh lão bệnh tử cũng không liên quan đến em."

------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 18→20

CHƯƠNG 18: Bảo bảo, đừng gấp như vậy
Một lần nữa trở lại trường học, giống như xa cách mấy đời, cô đã bỏ lỡ quá nhiều bài tập về nhà, vì thế mà việc học trở nên khó khăn.

Bạn cùng bàn yên lặng đưa tới mấy quyển ghi chép cùng một tờ ghi chú, Thời Miên nhìn thoáng qua, là bài tập và ghi chép của tuần trước.

Cô rất biết ơn, liên tục nói cảm ơn.

"Tuần trước cậu... Bị ốm sao?" Nam sinh do dự một lúc lâu, mới ngập ngừng hỏi.

"À, trong nhà có chút việc." Thời Miên không tự nhiên thu hồi ánh mắt, cô không nói gì nữa, chuyên tâm chép bài.

Cuộc trò chuyện cứ như thế kết thúc.

Giáo viên chủ nhiệm là một người đàn ông trung niên mập mạp, giọng nói vang dội, tràn đầy nhiệt huyết.

Thời Miên rất nghiêm túc lắng nghe, những hình ảnh tương lai được mô tả chân thực, phảng phất như có thể chạm tới.

Cô chưa bao giờ kết bạn, chỉ cô độc một mình, trên người ẩn chứa một bí mật to lớn không muốn để người lạ dễ dàng tiếp cận.

Thi thoảng nhận được thư tình, cũng không thèm đọc, trực tiếp vứt đi. Sau nhiều lần, những nam sinh có ý với cô thấy vậy liền chùn bước, nhưng thay vào đó cô lại cảm thấy thật yên bình.

Gần đến trung thu, Lương Phân lại gọi điện thoại thêm vài lần nữa, Thời Khiêm đáp lại rất khách khí, sau khi Lương Ngọc rời đi, hắn đối đãi với người Lương gia càng thêm hào phóng, chiếu cố, ở trước mặt người ngoài, hắn luôn luôn giữ được danh tiếng tốt.

Lương Ngọc ngược lại, luôn nhận được những lời oán hận từ nhà mẹ đẻ, bị mẹ ruột lấy đức hạnh khoan dung độ lượng của người phụ nữ để trách móc nặng nề, bản thân bà ta có nỗi khổ không nói thành lời, đối mặt với người nhà chỉ có thể vâng vâng dạ dạ.

Thứ sáu là Trung thu, Thời Khiêm như thường lệ đến đón cô.

Thời Miên tự giác ngồi ở ghế phụ, vừa lên xe liền lấy một cuốn sách từ vựng ra để đọc.

"Gần đây em học rất nghiêm túc." Thời Khiêm xoay vô lăng sang trái, khóe mắt thoáng thấy cô lật giở trang sách, đột nhiên nhắc nhở.

Một câu nói rất khó hiểu, Thời Miên không rõ nguyên nhân, "Đây không phải là anh yêu cầu sao."

Thời Khiêm liếc cô một cái, không nói gì.

Hướng xe đi không phải chạy về nhà, Thời Miên học thuộc hai trang giấy mới chú ý tới, gấp sách lại hỏi hắn, "Không về nhà sao?"

"Chú Triệu hôm nay mời chúng ta ăn cơm."

"Ôh." Hôm nay là Trung thu, nhưng phải ở bên ngoài, so sánh hôm nay với năm ngoái, Thời Miên có chút hụt hẫng.

Triệu Bính đã sớm muốn hẹn Thời Khiên ra ngoài uống rượu, một tháng rưỡi trước Thời Khiêm đột nhiên nói muốn bán cửa hàng xe, sau đó cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại không có tin tức gì nữa.

Ngẫu nhiên, từ trong miệng vợ biết được Lương Ngọc trở về nhà mẹ đẻ. Triệu Bính liền biết có chuyện nghiêm trọng xảy ra, mấy lần hỏi Thời Khiêm, hắn đều hàm hồ trả lời, cũng không chịu đi ra ngoài tụ họp.

Đều đã là đàn ông trung niên, Triệu Bính có linh cảm rằng Thời Khiêm đang ngoại tình. Hôm nay anh ta có lòng muốn khuyên nhủ Thời Khiêm, bên ngoài chơi bời phụ nữ cũng không sao, nhưng đừng để ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình.

Thời Miên hôm nay không có khẩu vị gì, ăn nửa bát cơm liền lấy cuốn sách từ vựng ra lật xem.

Triệu Bính cảm khái, "Miên Miên đã trưởng thành rồi, học hành chăm chỉ như vậy, đại học chắc chắn không thành vấn đề."

Thời Khiêm theo bản năng nhìn về phía Thời Miên, ánh sáng của khách sạn rất tốt, cô ngồi dưới ánh đèn chùm, đôi môi đỏ mọng vô thức ngậm ngón tay, trong miệng lẩm bẩm.

Bây giờ đã gần đến tháng 10, cô không  cảm thấy lạnh, vẫn đang mặc đồng phục học sinh mùa hè, chiếc váy chỉ dài đến đầu gối, để lộ bắp chân mịn màng, vô thức dán vào chiếc quần vải thô của Thời Khiêm.

Thời Khiên rất tự nhiên chạm vào bắp chân của cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo phần thịt mềm, quả nhiên là lạnh.

Chờ Thời Miên phản ứng lại, trên đầu gối đã đắp lên áo khoác của Thời Khiêm, sự ấm áp còn sót lại khiến cô không được tự nhiên khép hai chân lại.

Triệu Bính vừa vặn nhìn thấy một màn này ở trong mắt, mí mắt giật giật.

Thời Khiêm quay đầu lại, chú ý tới vẻ mặt của hắn ta, "Sao vậy? "

Đối mắt với ánh mắt bình thản tự nhiên của Thời Khiêm, Triệu Bính cười ha ha như không có gì, che giấu sự tò mò, âm thầm mắng bản thân đã có những suy nghĩ xấu xa như vậy.

Triệu Bính trong lòng bồn chồn, người ngoại tình không phải là Lương Ngọc đấy chứ.

Hắn cũng không dám nói tiếp, không bao lâu bữa cơm liền kết thúc.

Coi như là Tết trung thu đã xong, Thời Miên vừa kiểm tra cặp sách vừa liếc nhìn đồ ăn thừa để trên bàn, trong lòng suy nghĩ.

Trên đường trở về, Thời Khiên lái xe rất chậm, vì uống rượu nên hắn chọn đi con đường vắng, ít cảnh sát giao thông.

Buổi trưa, vì phải sửa lại những câu làm sai trong bộ đề toán mà không kịp nghỉ ngơi, Thời Miên ngồi ở ghế phụ mơ màng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy, mới phát hiện xe đã dừng lại.

Bên ngoài xe, trên bầu trời trăng tròn vành vạnh sáng ngời, phía trước xe tụ lại một tia sáng lấp lánh.

“Về đến nhà rồi sao?” Thời Miên mông lung sau giấc ngủ ngắn, giọng nói ngây thơ hồn nhiên.

Không có tiếng đáp lại, ngược lại cô cảm thấy có một bóng đen đè xuống, Thời Miên mở mắt ra, đôi tay vô lực chống lên ngực hắn, "Anh làm gì vậy?"

Cô còn chưa tỉnh hẳn, giọng điệu như đang làm nũng, Thời Miên cố ý hắng giọng lần nữa, tăng thêm ngữ khí: "Anh muốn làm gì ?"

Ghế xe chậm rãi được hạ xuống, Thời Khiêm cúi người qua, trên người vẫn còn hơi rượu ẩm ướt, Thời Miên khó chịu nghiêng đầu, nụ hôn rơi xuống cổ cô.

Thời Miên như một con cá nhỏ đang chạy trốn, nằm ẩn mình dưới thân hắn, Thời Khiên mỉm cười sờ bắp chân trơn trượt của cô, giống như đang chạm vào cái đuôi rụt rè.

Viền váy đồng phục học sinh trượt lên đến eo, một chân hắn đặt giữa hai chân Thời Miên, bàn tay trượt vào bắp đùi tách rộng ra. Những ngón tay miết dọc quanh mép lồn một hồi, rồi bỗng hắn thọc hai ngón tay vào mà móc, mà ngoáy thật nhanh, khiến hạ thân cô ướt đẫm.

Hơi thở của Thời Khiêm trở nên nặng nề hơn, hắn bế cô lên, Thời Miên đã quen với tư thế này, ý thức mơ hồ phát hiện dương vật cương cứng của hắn liền ngồi xuống.

Cô cắn môi muốn thử, chợt bị Thời Khiên vỗ vào mông một cái, hắn mang theo ý cười, "Bảo bảo, đừng vội như vậy, để tôi cởi quần ra trước, nếu không chút nữa bị em làm ướt thì làm sao mà về được. "

Khuôn mặt Thời Miên đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, cô tức giận đấm vào vai hắn, " Không làm nữa, anh đi chết đi. "

“Lại tức giận rồi,” Thời Khiêm buồn cười, ấn cơ thể đang giãy giụa của cô xuống, đầu cặc tách môi âm hộ cô sang hai bên, thô bạo chui vào.

Đột nhiên bị tiến vào, Thời Miên kêu lên một tiếng, lỗ nhỏ như có ý thức siết chặt lấy dương vật của hắn, cả người như mất đi sức lực làm ầm ĩ.

Thời Khiêm hôn ngấu nghiến môi cô, rồi vội vã chuyển xuống bú liếm bầu ngực, bên dưới con cặc không ngừng tấn công mãnh liệt trong lồn, còn không quên trêu chọc: "Lần này ngoan vậy."

Thân thể Thời Miên nảy lên nảy xuống, căn bản không nghe thấy hắn nói cái gì, con cặc trong cơ thể cường hãn thô bạo, hắn dùng sức đẩy vào, ép cô chảy ra rất nhiều nước dâm, dâm khí dính bết trắng xóa nơi hai người kết hợp.

Cuối cùng có chút chịu không nổi, cô rất nhanh lên đỉnh, dịch thể từ bên trong trào ra thấm ướt hai chân hắn.

Thời Khiên thở dốc một tiếng, eo nhấn sâu, đầu cặc áp vào cửa cung, rất nhanh bắn ra dòng tinh dịch tanh nồng

Cả hai đều không nói chuyện, há hốc mồm tận hưởng giây phút đê mê cực khoái mà tình dục đem lại.

Thời Miên gục mặt trên vai hắn, há miệng thở hổn hển, hắn vững vàng chiếm lấy cái lỗ không chịu đi ra, tính khí bắn qua ngâm trong tinh dịch ấm áp, lông cặc rậm rạp ma sát âm vật đỏ bầm mẫn cảm, Thời Miên khó chịu nâng mông, con cặc trượt ra khỏi người cô, một dòng tinh trắng đục theo đó tràn ra.

Lần này, hắn cố ý không làm sạch cho cô, khiến Thời Miên trên đường về đến nhà hàm chứa tinh dịch của hắn.

Thật vất vả mới ra khỏi thang máy, lại gặp phải hàng xóm muốn ra ngoài xem phim.

Thời Khiêm nắm lấy tay cô, đứng nói chuyện phiếm với người hàng xóm.

Lúc đầu cô còn khá bình tĩnh, làn váy che khuất tư thế không tự nhiên của cô, nhưng còn chưa nói được mấy câu, Thời Miên đã đột nhiên cúi đầu cắn môi, lộ ra vẻ xấu hổ.

Chắc hẳn tinh dịch đã chảy ra ngoài.

Yết hầu Thời Khiêm thắt lại, ánh mắt thâm trầm mãnh liệt.

Khi người hàng xóm vào thang máy và rời đi, Thời Khiêm liền kéo Thời Miên vào cửa, thô bạo xé chiếc quần lót ướt đẫm của cô, nương theo tinh dịch vẫn còn trong lồn mà thúc cặc vào.

Thời Miên rụt vào trong ngực Thời Khiêm, hai tay vô lực kéo cổ áo của hắn, bên dưới không chịu được nữa, nhỏ giọng gọi tên hắn, cầu xin sự thương xót của hắn.

CHƯƠNG 19: Không ngại thêm một người

Sau Trung thu, có một kỳ thi thử, Thời Miên lọt vào top 10 của lớp, giáo viên chủ nhiệm rất bất ngờ, đặc biệt gọi cô đến văn phòng để khen ngợi.

Buổi tối trở về, Thời Khiêm thấy được bảng điểm rất bình tĩnh, kỳ thật hắn cũng không quá quan tâm thành tích của cô như thế nào, chỉ hy vọng cô có một thái độ sống nghiêm túc.

Thời Miên cũng không ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của hắn, yên lặng cất bảng điểm, trở về phòng ngủ học bài.

Hơn mười phút sau, Thời Khiêm mang vào một ly nước mật ong.
Hắn đứng bên cạnh Thời Miên, bàn tay dọc theo cổ chậm rãi trượt xuống ngực, nhẹ nhàng cầm lấy bầu ngực đầy đặn.

Tín hiệu cầu hoan thật rõ ràng.

"Không được," Thời Miên dịch người một chút, "Ngày mai có tiết ngữ văn, em vẫn chưa thuộc bài."

Tuần trước cô nói phải chuẩn bị cho kỳ thi, cự tuyệt lời cầu hoan của Thời Khiêm, hôm nay lại nói muốn học thuộc bài, Thời Khiêm tự nhiên không hài lòng, "Việc em học thuộc lòng hay không thì liên quan gì đến tôi, một tuần tôi chỉ đòi hỏi em có hai lần, như vậy là nhiều sao?"

Thời Miện đỏ mặt, "Anhđúng là không biết xấu hổ."

Thời Khiêm hừ mũi, đưa tay cởi áo khoác, "Nếu em muốn học, nên làm việc này cho sớm."

Cô không chịu di chuyển, cũng không muốn thỏa hiệp.

"Hay là em dùng miệng mút cho tôi, chỉ hai phút thôi." Vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, Thời Khiêm khó có thể kiềm chế, hắn nhìn chằm chằm môi cô, từ từ dụ dỗ, "Hay là cứ trực tiếp làm đi? Em biết gần nửa tháng rồi tôi không chạm vào em, đêm nay cũng không biết đến khi nào mới kết thúc."

Giáo viên Ngữ Văn là một người rất nghiêm khắc, trong lớp học hay gọi ngẫu nhiên học sinh lên trả bài, ngày mai không chừng bản thân sẽ bị gọi tên.

Thời Miện tức giận vì bị hắn khống chế bản thân, lại nhìn thấy hắn đã cởi bỏ áo sơ mi, để lộ thân hình vạm vỡ, Thời Miên quay đầu lại, nhỏ giọng thỏa hiệp: "Anh đi rửa sạch đi."

Với loại chuyện vặt vãnh này, hắn đồng ý rất nhanh, đến nỗi khi Thời Miên còn đang giãy giụa, hắn đã từ trong phòng tắm đi ra, bắt cô quỳ xuống, nhẹ nhàng dụi đầu dương vật vào môi cô.

Hắn không vội, thậm chí còn thưởng thức vẻ rối rắm và nhẫn nhịn trên gương mặt cô.

Tay Thời Miên chống đùi hắn, sau khi đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cô há miệng ngậm vào.

Vừa được khoang miệng ấm áp của cô bao bọc, Thời Khiêm đã thấy khó kiềm chế rồi, huống chi đầu lưỡi nhỏ ẩm ướt của cô chợt quét qua lỗ tiểu.

Thời Khiêm thở gấp, ở trong miệng cô nhấp mạnh hai cái, Thời Miên khó chịu, vỗ mạnh vào đùi hắn, hắn mới chậm lại.

Kỹ năng miệng của cô không tốt, răng thỉnh thoảng chạm vào thân cặc, Thời Khiêm rít lên một tiếng, đột nhiên bóp chặt cằm cô: "Bảo bảo, cắn đứt rồi, cái miệng nhỏ phía dưới của em lấy gì mà dùng. "

Hắn đúng là kẻ ăn không nói có, còn hung dữ với cô. Thời Miên bực tức, muốn nhổ con cặc cương cứng trong miệng ra.

Thấy cô không muốn làm tiếp, Thời Khiên bất mãn, hắn nheo mắt lại, đột nhiên thúc mạnh, con cặc lọt sâu trong cổ họng cô, bàn tay giữ lấy đầu cô khiến cô không thể động đậy, buộc phải chứa thật sâu con cặc trong họng.

"Hừ..." Đôi môi bị con cặc chế trụ không khép lại được, khóe miệng Thời Miên đều là nước bọt không kịp nuốt xuống, nhỏ giọt xuống sàn gỗ đỏ sẫm.

"Chậc, thật lãng phí." Ngón trỏ của Thời Khiêm khuấy động chiếc lưỡi đang vất vả liếm láp trong miệng cô, móc ​​ra một dòng dịch thể, hắn dừng lại, tùy ý lau lên đầu nhũ hoa đang run rẩy của Thời Miên.

Bóng nhẫy, đỏ tươi.

Dưới sự kích thích của hai giác quan, chưa kịp rút khỏi miệng Thời Miên, hắn liền xuất tinh. Thời Miên trong lúc vô tình nuốt xuống một phần, tinh dịch còn lại theo khóe miệng chảy ra, Thời Miên chống người lên sô pha, chật vật ho khan.

Trong không khí tràn ngập mùi vị tình dục gần như khiến cô mềm nhũn ngã xuống đất.

Có người từ phía sau áp sát, quần lót của Thời Miên bị lột ra vất xuống đất, cô vô lực phản đối: "Anh đã nói là không làm mà."

“Bảo bảo, ướt hết rồi.” Thời Khiêm hài lòng khi chạm được nơi ẩm ướt, tay đỡ dương vật kê sát mép lồn, từ từ đi vào, “Em rõ là muốn.”

Thời Miên rên rỉ, tựa vào trong ngực hắn, cố ý muốn hắn cảm thấy ghê tởm, áp môi cô vào cằm hắn.

Thời Khiêm không quan tâm, cúi đầu trao cho cô một nụ hôn sâu dài đến nghẹt thở.

Ánh mắt thâm trầm của hắn dán chặt vào người cô, như hận không thể xé cô ra thành trăm mảnh rồi nuốt vào bụng, khiến Thời Miên vô cùng kinh sợ, cô không dám nhìn, nhắm mắt lại.

Thời Miên bị đặt ở tư thế nằm sấp trên sô pha, nhếch mông lên, hắn quỳ trên sàn, đút vào từ phía sau, xương hông lần lượt va chạm vào bờ mông đang vểnh lên của cô, bàn tay luồn xuống dưới nhào nặn bộ ngực thành nhiều hình dạng khác nhau. Tinh dịch đặc sệt chảy ra từ lỗ dọc theo chân cô trượt xuống, cô cắn môi, cả người run run.

Ngày hôm sau Thời Miên thức dậy muộn, vẫn chưa tìm được quần lót nên đi tới đi lui ở ban công.

Thời Khiên trong tay bưng nước ấm, nhìn cô như ruồi không đầu bay loạn*, "em làm gì vậy? "

* ý là cô cúi đầu đi lại mà không quan sát xung quanh

"Em tìm đồ." Vừa mở miệng mới phát hiện thanh âm khàn khàn, Thời Miên ho nhẹ một tiếng.

Tầm mắt đảo qua móc áo trống không, Thời Khiêm liền hiểu rõ, mở miệng, "Đừng tìm, quần lót của em ở chỗ tôi."

Thời Miên ngẩn người, "Anh lấy.... quần lót của tôi làm gì."

"Ngoại trừ lấy an ủi còn có thể làm gì, tôi lại không mặc được." Thời Khiên chậm rãi uống một ngụm nước, đáp lại một cách tự nhiên.

"Anh... tên biến thái chết tiệt." Thời Miên nghe không nổi nữa, lướt qua người hắn như một cơn gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#talk